(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Vãn đẩy cửa, anh đỡ Giản Tinh Mạn đã uống say tới không còn biết trời trăng gì nữa vào nhà. Trong nhà tối đen, ánh trăng sáng nhẹ nhàng ở phía ngoài cửa sổ, có chút duyên dáng xinh đẹp.
Anh mím môi, tay lần mò trên tường muốn bật công tắt đèn lên, vừa mới ấn xuống, cô nàng kia đột nhiên nhào tới đè cả người anh xuống sàn.
“Bịch......”
Người Lục Vãn bị đập mạnh xuống nền, sau lưng đau đớn nóng rát, kính mắt của anh rơi ra, khó khăn lắm mới đeo lại được.
Đèn được mở, cả căn phòng sáng lên, đôi mắt không kịp thích ứng với ánh đèn, anh hơi nghiêng đầu nheo mắt lại, mùi rượu nồng nặc xông vào cánh mũi, bụng bị cô nàng kia nặng nề đè lên, anh trừng mắt cố gắng hít thở......
Giản Tinh Mạn đang ngồi lên hông người đàn ông, men rượu xâm chiếm đầu óc cô khiến nó nặng trĩu, trước mắt mờ mờ ảo ảo, bên trong người giống như có một ngọn lửa lớn đang bùng cháy.
Không biết ai đang ở bên dưới mình đây ta, cô chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ ảo ảo của người đó.
Cơ thể anh ta rất mát mẻ, làm dịu đi cơn nóng trong người cô, dính chặt vào người anh làm cô cảm thấy thoải mái vô cùng tận.
Người đang nằm bò lên người anh đang lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ anh, giống như dùng chiếc lông vũ mềm mại quét ngang qua, khiến da gà trên người anh nổi hết cả lên.
Chiếc kính phủ lên đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của Lục Vãn, khuôn mặt đẹp trai kia giờ phút này đầy hoang mang rối loạn, bên dưới bụng có ngọn lửa không biết từ đâu ra cháy bùng lên, nhắm thẳng hướng nửa người dưới của anh rồi chạy tới.
Người anh yêu say đắm đang ở trong lòng anh làm những hành động kích thích này, anh đâu phải Liễu Hạ Huệ[1], nên không có khả năng “tọa hoài bất loạn”[2] vì cô được.
Tinh Tinh uống say mèm, đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa, Lục Vãn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, lắc lắc cô gái trên người mình, đôi mắt đang chăm chú nhìn cô không biết từ lúc nào đã bị dục vọng trong người làm cho tối đen đi. “Em đang làm gì vậy hả?”
Giọng anh khàn khàn.
Sự lạnh lẽo trên người dần tan biến, xúc cảm khô nóng chiếm lấy anh, Giản Tinh Mạn bực bội nhăn mày, cả người bị lắc lư khiến đầu óc cô hơi tỉnh táo lại ngẩng đầu thì thấy người bên dưới mình hóa ra là Lục Vãn, không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ, cô không muốn anh cắt ngang thú vui của mình.
Không thể hiểu vì sao Tinh Tinh đột nhiên tức giận với mình, yết hầu Lục Vãn chuyển động, anh khó khăn cố gắng chịu đựng khoái cảm dâng trào mãnh liệt bên trong người mình. “Em nhanh đứng dậy đi.”
“Không chịu đâu.” Cô vẫn chưa đủ thoải mái đâu đó.
Lục Vãn nghe xong câu trả lời của cô thì có hơi ngạc nhiên, chẳng mấy chốc nữa thôi dục vọng trong người sẽ nuốt chửng anh mất, cố gắng làm ra bộ mặt hung dữ. “Không sợ anh giở trò đồi bại với em hả?”. Anh dùng giọng nói thô lỗ để uy hiếp, bàn tay đang kề sát eo cô từ từ di chuyển lên phía trên, xém chút nữa là chạm đến phần ngực căng đầy, định bụng dọa cho cô biết sợ mà bỏ chạy.
Nhưng mà anh đã sai lầm, cô nàng này bị men say khống chế đầu óc rồi nên không hề ý thức được anh đang làm gì cả, cũng không hề biết sợ hãi là gì.
Người đàn ông nằm bên dưới mình cứ lải nhải nãy giờ, giống như đang niệm “Khẩn Cô Nhi Chú”[3] làm đầu Giản Tinh Mạn đau muốn nổ tung. Cô hung dữ mà hét vào mặt anh “ngậm miệng lại đi”, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đang luyên thuyên kia, tiếp tục ôm chặt “khối băng” mát lạnh sảng khoái bên dưới mà hưởng thụ.
Chút lý trí còn sót lại của Lục Vãn sụp đổ trong tích tắc, con dã thú trong người anh được phóng thích. đôi mắt anh nhuộm đỏ màu tính dục, thô lỗ ngậm cái lưỡi nhỏ đang nghịch ngợm trong miệng anh.
Cái này là do em tự tìm tới đấy!
Lục Vãn hôn vô cùng mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt quét một vòng trong khoang miệng người kia, anh nếm được cả vị rượu ngọt ngào trong miệng cô và đắm chìm trong hương vị ngọt ngào đó.
Động tác của anh rất mạnh mẽ, môi Giản Tinh Mạn bị hôn đến đau đớn, cô khó chịu nhăn mày.
Đau quá, nhưng cô không muốn thoát khỏi đó, ngược lại còn lấy tay ôm chặt cổ anh, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Cô nhiệt tình như ngọn lửa, làm Lục Vãn hơi giật mình tách khỏi đôi môi đỏ mọng, nhưng giây tiếp theo anh đã bị lôi ngược trở lại, đôi môi mỏng kia bị môi cô mút chặt.
Cô hôn thật mạnh môi anh, ngây ngô đưa đầu lưỡi mình thăm dò trong miệng anh, rồi còn cùng lưỡi anh dây dưa quấn quýt.
“Giản Tinh...... đừng......”. Lục Vãn muốn đẩy cô ra, mọi chuyện không thể tiếp tục phát triển theo hướng này được, lỡ cô tỉnh dậy thì anh phải đối mặt với cô như thế nào đây, tình bạn của họ còn có thể tiếp tục nữa hay không?
Đôi môi trong miệng vừa thơm vừa mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút ở bên trong, khiến lòng Lục Vãn trở nên mềm yếu, anh không thể kiềm chế mình nữa rồi, chút lý trí ít ỏi còn sót lại nói với anh rằng không được, cô không phải người mà anh có thể chạm vào. Nhưng mà cô thơm quá, như một viên kẹo ngọt ngào, làm tim anh miền nhũn.
Không thể nhịn được nữa, thôi mất đi tình bạn thì mình chuyển sang tình yêu luôn.
????
Lục Vãn âm thầm thở ra một hơi, anh để mặc lý trí mình trôi đi, đưa tay nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn đem cô đặt bên dưới người mình, khóa chặt cô lại trong lòng anh, đầu lưỡi chuyển từ bị động sang thế chủ động, mút lấy cái lưỡi mềm mại của cô, sau đó đảo vòng quanh bên trong khoang miệng cô.
Anh nếm mút hương vị trong miệng cô, và cả hơi thở dịu dàng của cô, cơ thể mềm mại của cô đang run rẩy bám chặt lấy anh, một người mềm mại còn người kia thì cứng rắn, đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
Lục Vãn chống tay xuống sàn nhà, sau đấy ôm người đang nằm bên dưới đứng lên ấn vào tường, ngay lập tức đưa chân phải của mình chen vào giữa hai chân cô. Váy cô vì thế mà bị tốc lên, lửa nóng của anh cách một lớp quần áo đang chạm vào cặp đùi trắng như ngọc của cô, còn hơi mờ ám mà cọ cọ.
Giản Tinh Mạn hoang mang thở dồn dập, nơi nam tính mạnh mẽ không thể coi thường kia đang làm chân cô hơi run rẩy, dưới người cô tự nhiên có cảm giác kỳ lạ, khe hở bên dưới có một dòng nước ấm nóng chảy ra, làm cô xấu hổ định khép chặt hai chân lại, vô tình khiến chân cô cọ xát vào đùi anh, thoáng chốc cô cảm nhận được xúc cảm tê dại đang lan tràn, nhưng cũng nhanh chóng biến mất ngay sau đó.
Cô “ý loạn tình mê” dùng chân phải câu chặt eo anh, không kềm lòng được di chuyển eo mình, cọ nhẹ nhàng lên bắp đùi người đàn ông kia, tiếp tục hưởng thụ cảm giác xung sướng.
Họ giống như hai con dã thú cắn muốt lấy nhau, môi lưỡi không ngừng quấn quýt, hơi thở dần rối loạn, nướt bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khóe miệng, ướt hết cả cằm.
Lục Vãn vuốt ve chiếc đùi trắng nõn kia, hưởng thụ chút cảm giác trơn bóng nhẵn mịn, rồi từ từ đưa tay lên thăm dò phía trong váy cô, đầu ngón tay vuốt ve hoa huy*t mềm mại, ấn nhè nhẹ, phác họa từng đường nét của nơi riêng tư mềm mại đó.
Anh buông đôi môi kia ra, liếm láp chất lỏng trong suốt đang chảy xuống cằm cô, môi lưỡi nhẹ nhàng lướt xuống, nhẹ nhàng gặm lấy chiếc cằm nhỏ, vùi mặt vào cổ cô, ngửi hương vị ngọt ngào vương trên đấy, mút mút trên đó, lưu lại những dấu ấn màu hồng nhạt.
“Xoạt…”
Anh hung hăng dùng tay xé áo Giản Tinh Mạn ra, vải áo mong manh nháy mắt tan tành, hai trái đào tròn đầy đặn được áo lót bằng ren màu đen phủ lên như có như không ẩn hiện trước mắt anh, da thịt trắng tinh như sữa đang không ngừng cám dỗ, khiến đôi mắt Lục Vãn tối đi.
Anh cúi đầu và từ từ đến gần đó, như một tín đồ trung thành tôn thờ cảnh xuân đang hiện ra trước mắt mình, đầu lưỡi mút mát vào giữa nơi đó để lại một dấu mờ nhạt, há miệng cắn áo lót mềm mại, dùng đầu răng nhọn ra sức gặm cắn.
Sau đó, anh hơi khó chịu vươn tay ra sau lưng cô cởi khóa chiếc áo lót đen, lột nó ra khỏi người cô, bàn tay to lớn cầm trọn quả đào mềm, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa nơi đầy đặn đó.
Bàn tay đang thăm dò bên dưới làn váy cô cũng không chịu ngừng lại, vén quần lót ra, đi vào trong thăm dò hai cánh môi mềm mại như hoa kia, dùng ngón tay vuốt ve hoa huy*t mềm mại kia.
????
“A hơ…”
Cả người Giản Tinh Mạn bởi vì động tác của người đàn ông kia, như đóa hoa mong manh trong con giông bão, thật khiến người khác xót xa. Cảm giác kỳ lạ không ngừng tấn công cô, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ thẹn thùng, đuôi lông mày cô ẩn hiện thêm chút sắc xuân.
Tiếng rên rỉ của người kia cứ lẩn quẩn bên tai Lục Vãn, bộ phận dưới người nóng đến mức căng cứng vô cùng đau đớn.
Anh ngậm lấy một bên đầu nhũ mềm mại, dùng đầu lưỡi lờn vờn chấm đỏ trên đó, đầu nhũ còn lại bị anh xoa nắn thành đủ loại hình dáng, đầu nhũ xinh ẩn hiện giữa những kẽ ngón tay anh, càng làm toát lên vẻ đẹp tuyệt mỹ.
????
Phía trước không ngừng truyền đến từng đợt tê dại, hoa huy*t dưới kia bị anh đùa giỡn không ngừng chảy ra chất lỏng ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tinh Mạn ửng đỏ, ánh mắt mê mang vô cùng quyến rũ, cơ thể mềm mại của cô vì nhiễm tính dục mà phủ lên một tầng phấn nhạt xinh xắn.
Lục Vãn thả đầu nhũ bị mình liếm láp đến ướt át, đôi mắt đen nhìn chăm chú cơ thể đang động tình của cô, ngón tay đang để ở hoa huy*t đột nhiên tách nó ra, từ từ tách ra, bất thình lình tiến vào cái miệng nhỏ nhắn đấy.
“Ưm… đau…”
Hoa huy*t chưa từng được khai phá bỗng nhiên bị vật lạ xâm nhập, Giản Tinh Mạn vì đau đớn nên nhăn mày, trong đôi mắt phảng phất sương mù, cơ thể cô hơi giãy giụa, bên dưới co rút lại, muốn đẩy thứ đang làm cô đau đớn ra ngoài.
Tuy nhiên, cô không biết rằng hành động “từ chối” vừa rồi của mình lại khiến anh hưng phấn hơn, càng không thể rời khỏi đấy được.
Lục Vãn ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tinh Tinh, đầu lưỡi tiếp tục thăm dò khoang miệng cô, tham lam mút lấy dư vị ngọt ngào trong đó, ngón tay đặt trong hoa huy*t cô không ngừng chuyển động.
Đầu ngón tay thon dài đi vào thật sâu, ngón tay uốn cong chà nạo bên trong đấy, thô bạo tới nỗi làm giản tinh mạn đau đớn mà hai mắt đỏ hoe, không ngừng rên rĩ.
“A ừm…”
Cô thở hổn hển, chân mày nhíu chặt hơn, ngón tay thon dài bên dưới cô vẫn không có ý định dừng lại, động tác càng nhanh hơn nữa, chất lỏng trong suốt hòa lẫn với tia máu bên trong hoa huy*t vì bị ngón tay người kia khuấy động mà tuôn trào, ngón tay cái thỉnh thoảng ấn xung quanh “nhụy hoa” của cô, làm cô nhạy cảm hơn nữa, khiến cô không chịu được mà mềm thành một vũng nước xuân sắc trong lòng anh, không ngừng tuôn trào, gột rửa ngón tay anh.
“Ừm a…”
Từng tiếng rên rỉ của Giản Tinh Mạn bị Lục Vãn dùng nụ hôn nuốt hết vào, cô không chịu nổi quá nhiều khoái cảm dâng lên bên trong người, đôi tay nhỏ bé đấm mạnh lên vai anh, muốn anh tha cho mình.
Nhưng mà nắm đấm của cô với anh mà nói thật sự “không đau cũng không ngứa”, ngược lại giống làm nũng với anh hơn, tăng nét gợi tình.
Ngón tay dài của Lục Vãn ở bên trong tạo ra từng đợt lửa nóng, chà xát nhẹ nhàng tại nơi mềm mại kia, tiến đến chỗ sâu nhất của hoa huy*t. Tay còn lại đang nhẹ nhàng xoa nắn “quả bóng mềm”, ấn lên xuống nhẹ nhàng đầu nhũ, khiến cơ thể mềm mại quyến rũ kia càng thêm đẹp tuyệt vời trước sự tán tỉnh của anh.
Chẳng biết lúc nào cảm giác đau đớn mất đi, dần dần bị thay thế bởi các đợt khoái cảm kéo tới, đôi mày cau chặt của giản tinh mạn đã giãn ra từ lâu, hai tay nắm chặt lấy bả vai anh, đầu ngón tay bấm chặt da thịt trên đấy, môi lưỡi nóng lóng đuổi theo tiết tấu anh, luân phiên cướp đoạt hơi thở của nhau.
Cô càng chủ động càng khiến cho Lục Vãn điên cuồng hơn, ngón tay thon dài bên dưới đẩy đưa nhanh hơn, ngón tay cái dùng sức nặn bóp “nhụy hoa”, cảm nhận được nó đang không ngừng hưng phấn.
Nhũ hoa của Giản Tinh Mạn không tự chủ được mà đung đưa theo từng chuyển động của anh, để bản thân hưởng thụ hết những khoái cảm như đang “phiêu diêu tự tại trong tiên cảnh bồng lai” kia.
Cô cảm thấy mình dường như đang trôi dạt trên biển khơi thăm thẳm, không thấy bến bờ, một mình cô độc trên chiếc thuyền con, đón lấy từng đợt sóng biển đang cuồn cuộn đánh vào, mà cô không thể tự mình chèo chống được.
Ở trong cô có quá nhiều khoái cảm, quá nhiều quá đầy, cô sắp không chịu nổi rồi…
Thình lình, ngón tay anh dồn sức đâm thật mạnh, cũng không biết đã chạm đến nơi nào, cô cũng không kìm nén được nữa, bên dưới tiết ra từng đợt nước, tuôn trào từng đợt từng đợt rất mãnh liệt, cô vô lực nằm trên người anh, yếu mềm mà thở dốc.
Lục Vãn rút ngón tay dài ra đưa tới bên miệng mút lấy vị ngọt ngào trên đó, anh hơi nheo mắt lại, đưa tay cởi xuống quần lót ướt đẫm, cởi quần lót ra, vật nóng bỏng như lửa kia đã đứng thẳng giữa hai đùi.
Anh lấy hai chân thon dài của cô gác bên hông mình, vật nóng rực khẽ run rồi ma sát trước “nhụy hoa” cô, nhẹ nhàng đẩy ra hai cánh hoa ướt đẫm. “Anh là ai hả?”.
Giản Tinh Mạn mở ra đôi mắt ngập nước không còn hơi sức cất lời: “A Vãn… A…”. Vừa dứt lời người cô chìm xuống, trong nháy mắt anh mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong, chiếm lấy sự thuần khiết của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tinh Mạn trắng bệch, đầu ngón tay bấu thật chặt bả vai anh móng tay cô đâm vào da thịt anh, cô bị đau đớn đến mức nước mắt rưng rưng.
Cô có cảm giác dường như mình bị xé thành hai mảnh.
Vật nóng như lửa bị “nhụy hoa” kẹp chặt, không gian nhỏ hẹp êm ái ôm chặt làm cho Lục Vãn không thể khống chế được mình.
Anh không nhịn được rút vật nóng ra khỏi hoa huy*t kia, ngay sau đó lại mạnh mẽ đâm vào, mạnh mẽ ma sát thật mạnh nơi chật hẹp đó, làm Giản Tinh Mạn không nhịn được mà nhăn mày thét lên. “Không… a… ừm… ừ…”.
Cô muốn kêu anh dừng lại, nhưng đâu ngờ rằng anh lại đột nhiên đâm mạnh vào, lời đang định nói của cô vỡ tan từng mảnh, không thể thốt lên được thành lời. Cuối cùng chỉ có thể dùng sức ôm anh, chấp nhận sự xâm nhập mạnh mẽ của anh.
Bàn tay to lớn của Lục Vãn nắm chặt hai cánh mông để anh có thể đẩy đưa dễ dàng hơn, mông nhỏ không ngừng lung lay, ở thủy nhuận huyệt khẩu qua lại ra vào, không ngừng ra vào hoa huy*t ẩm ướt, tấn công hoa huy*t yếu ớt.
“Đừng a… dừng lại… hừ…”. Giản Tinh Mạn nhẹ giọng từ chối, phía bên dưới vừa đau vừa tê dại, như có một ngọn lửa thiêu đốt cô.
Vật đó của anh to lớn như vậy, làm hoa huy*t nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể chịu nổi.
“Ái dịch” hòa lẫn với tia máu theo từng động tác của anh mà tuôn trào, dòng nước đó chảy xuống dọc theo bắp đùi, rơi xuống nền nhà làm hiện lên trên đấy những đóa hoa xinh đẹp mĩ miều.
Nhũ hoa tròn trịa kia theo lắc lư trước người lục vãn càng làm anh say đắm, thu hút sự chú ý của anh.
Anh thở hổn hển, cúi đầu tiến đến bên nhũ hoa đầy đặn, yêu chiều mà gặm cắn nó, nơi riêng tư bên dưới giống như đang bị lửa thiêu đốt, nhờ nước bôi trơn mà đẩy đưa không ngừng, như muốn quấy rối đâm nát nhừ hoa huy*t kia.
“Ừ a… a hừ… thật thoải mái…”. Giản Tinh Mạn uốn éo vòng eo mảnh khảnh, đau đớn dưới người dần bị thay thế bằng cảm giác lâng lâng sảng khoái không thể diễn tả được, cô bắt đầu tận hưởng từng chuyển động của anh bên trong mình.
Cô cong người, một tay cô đang bấu chặt vào vai Lục Vãn tay còn lại thì đưa lên luồng vào trong tóc anh, ấn đầu anh xuống thật chặt, đưa nhũ hoa mềm mại kia để cho anh ngậm lấy nó mặc sức mà chơi đùa.
Hoa huy*t vẫn đang nóng như lửa đốt, mỗi lần đi vào đấy đều cố đâm thật sâu, thật mạnh. Đôi tay Lục Vãn bấu chặt lấy mông cô, nâng cô lên, rồi kéo xuống thật mạnh, vật to lớn của anh điên cuồng đâm vào đó, làm “ái dịch” văng khắp nơi, ướt đẫm nơi hai người đang giao hoan.
Anh ra vào quá mãnh liệt, hoa huy*t vừa co rút vừa mềm mại, không ngừng ma sát, hăng hái kẹp chặt nơi to lớn nóng bỏng của anh.
Hai người quấn chặt lấy nhau, cùng nhau làm ra những động tác vô cùng thân mật, Lục Vãn xâm chiếm nơi ngọt ngào của cô, nhìn cô đang ở dưới người mình như đóa hoa đỏ thẫm nở rộ vô cùng tuyệt sắc.
“A… ừ ha…”. Môi đỏ của Giản Tinh Mạn nũng nịu rên rỉ, tay cô nâng đầu anh, cúi xuống hôn vào môi anh, nháy mắt làm anh thêm hưng phấn mà mạnh mẽ tấn công vào.
Nơi riêng tư bị anh đâm đến đau nhức, nhưng lại càng khiến cho cô thêm hưng phấn lên. Giản Tinh Mạn “ý loạn tình mê” ôm chặt lấy Lục Vãn, cùng anh tiến lên đỉnh cao của dục vọng…
Lục Vãn buông đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ, trán anh và cô tựa vào nhau, vật nóng bỏng kia chạm đến nơi mềm mại nhất bên trong cô.
Sự nhiệt tình như lửa mà cô dành cho anh, khiến trái tim anh có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Anh gầm lên một tiếng, quyết tâm rút ra đâm chặt vào hơn trăm lần, cuối cùng anh đâm mạnh vào sâu bên trong, lúc này anh mới “cam tâm tình nguyện” phun ra lửa nóng trắng tinh, rót đầy vào trong hoa huy*t cô.
Tác giả có lời: Xong rồi, đầu bà mẹ già này cũng muốn trụi luôn…
[1] Liễu Hạ Huệ: tức Triển Cầm, người nước Lỗ, sống vào thời Xuân Thu. Bởi vì ông sống tại huyện Liễu Hạ, tên hiệu là Huệ, nên gọi là “Liễu Hạ Huệ”;
[2] “Tọa hoài bất loạn”: ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu;
[3] Chú mà Đường Tăng niệm để răn đe lão Tôn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");