Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian thấm thoát trôi, chuyến đi kết thúc, chẳng mấy chốc phải quay lại cuộc sống thường ngày.

Hai tay Lục Vãn nắm chặt vô lăng lao như tên bắn trên đường cao tốc, xe cộ tới lui qua lại không ngừng hất tung bụi mịt mù, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng kêu nghe rất chói tai.

Giản Tinh Mạn ngồi ở ghế phụ kiểm tra tin nhắn trong WeChat mấy ngày vừa qua, đầu ngón tay đang lướt lướt trên màn hình chợt dừng lại vài giây.

Khoảnh khắc sau khi cô chạy trốn khỏi đám cưới của Lâm Hoa, cũng tắt luôn điện thoại di động, cô hèn nhát không dám xem tin nhắn và cũng không muốn nhận thêm cuộc gọi nào từ hắn.

Giản Tinh Mạn mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở tin nhắn của Lâm Hoa ra xem.

Hơn sáu mươi tin nhắn đều do hắn gửi tới, hắn lo lắng mà liên tục nhắn tin hỏi thăm đủ thứ. Nội dung tin nhắn chủ yếu đều hỏi cô có sao không, đang ở đâu.

Mí mắt cô giật giật, môi đỏ mím chặt, hốc mắt đỏ hoe, cô dùng đầu ngón tay mình gõ gõ vài cái trên màn hình.

Trong vô thức soạn một tin thật dài, nhìn đi nhìn lại chốc lát, quyết định xóa hết tin vừa soạn.

Vốn không muốn đến dự đám cưới của anh, giờ cô cùng chẳng nghĩ được lý do gì chính đáng để giải thích.

Cô không nghĩ ra lý do nào hết, Giản Tinh Mạn buồn bực bấm nút khóa màn hình điện thoại, tâm trạng vui vẻ sau chuyến đi vừa rồi của cô biến thành phiền muộn y như trước khi đi.

Lục Vãn vẫn luôn quan sát cô từ nãy đến giờ, mày anh hơi cau lại, đánh một vòng trên tay lái, “Tinh Mạn, chúng ta ra khỏi đường cao tốc rồi. Tầm khoảng 20 phút nữa sẽ về đến nhà.”

“Dạ.” Bàn tay Giản Tinh Mạn siết chặt niệm ngồi, tâm trạng cô tụt dốc không phanh

Cô với Lâm Hoa là hàng xóm, cha mẹ hai nhà có quen biết, còn là bạn bè thân thiết của nhau. Bởi nguyên do đó, gia đình cô mua một căn ở bên cạnh nhà hắn để những lúc họ không có nhà, có thể thuận tiện nhờ Lâm Hoa trông nom, chăm sóc cô giùm.

Tâm trạng cô lúc này hệt như bị chó gặm, khiến sắc mặt cũng trông rất khó chịu.

Nếu một khi cô đã về đến nhà, có nghĩa là cô sắp sửa đối mặt với Lâm Hoa, sau này còn phải ngày ngày nhìn hắn cùng Sở Sở vợ vợ chồng chồng lượn qua lượn lại trước mắt mình, chỉ mới tưởng tượng thôi, lòng cô đã có cảm giác bị dày vò hành hạ.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đường về tới nhà càng ngày càng gần, Giản Tinh Mạn âm thầm nghiến răng tự cổ động tinh thần của chính bản thân.

Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải gặp thôi, cô có trốn tránh mãi cũng vô dụng, chẳng thà lấy độc trị độc.

Chiếc Volkswagen màu đen rẽ vào khu vườn hoa trước chung cư, rồi đậu ở vị trí để xe của nhà cô.

Giản Tinh Mạn vừa bước xuống xe, cả người tự nhiên run lên, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên phía sau lưng cô.

Tay chân cô hoảng loạn vuốt vuốt lại mái tóc, luống ca luống cuống kiểm tra xem quần áo của mình đã chỉnh tề hay chưa.

Sau khi xem xét ổn thỏa cô mới quay người lại đằng sau, gương mặt cứng nhắc cười nói: “Xin chào, anh Lâm Hoa, và...... chị dâu Sở Sở.” Ba chữ cuối cùng kia gần như phải dùng hết sức lực của bản thân mới kêu được.

Vừa xa cách không lâu, người cô thích thầm lâu nay hiện đang đứng trước mặt cô, phía sau lưng hắn là cô vợ mới cưới, người đó dịu dàng trang nhã, hai người họ đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi vừa lứa.

Trái tim cô có hơi đau đớn, có chút khó thở, cô khó khăn mà nở nụ cười, không muốn để lâm hoa nhìn ra được điều gì đó khác thường.

Cô chẳng qua chỉ đi chơi có mấy ngày, còn tưởng rằng mình có thể quên được đau đớn trong lòng, nhưng hôm nay tất cả mọi thứ đã sụp đổ ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn.

Đứng đằng sau Lâm Hoa, lần đầu tiên Sở Sở được người khác gọi tiếng chị dâu nên có cảm giác không quen, nhưng cô vẫn hơi ngượng ngùng mỉm cười chào lại Giản Tinh Mạn.

“Bữa giờ em đi đâu vậy hả Tinh Tinh? Điện thoại thì không gọi được, đám cưới của anh cũng không tới dự, anh còn tưởng là em mất tích, sợ tới mức thiếu chút nữa anh đi báo cảnh sát đó.” Lâm Hoa nhìn chằm chằm người đã lâu không gặp là Giản Tinh Mạn cuối cùng hôm nay cũng chịu quay về, tâm trạng lo lắng “treo ngược cành cây” bữa giờ cuối cùng cũng buông xuống được.

“Em......”

“Mấy hôm trước Tinh Tinh đi du lịch cùng với tôi, điện thoại di động không cẩn thận nên bị hư trong lúc đang đi trên đường.”

Lời nói của Giản Tinh Mạn đột nhiên bị ngắt ngang, Lục Vãn không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Khuôn mặt anh bình thản mà lạnh nhạt, như thể bây giờ nếu thiên thạch có rơi xuống thì cũng đã có anh đứng ra đỡ thay cô, khiến cho lòng cô không hiểu sao lại có cảm giác bình yên lạ thường.

Lông mày của Lâm Hoa nhíu chặt lại, nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh Giản Tinh Mạn, hắn hơi ngập ngừng hỏi: “Anh là…?”

Thực ra, hắn ta biết người đàn ông này, thường lúc Giản Tinh Mạn đọc sách hay học bài luôn có người này cạnh bên, nói không biết cũng không đúng.

Lục Vãn nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng của anh sáng rực lên. Anh nhìn Giản Tinh Mạn, bàn tay to lớn không ngần ngại gì nắm lấy tay cô. “Xin chào anh, tôi là Lục Vãn bạn trai của Tinh Tinh, lúc trước nghe Tinh Tinh kể rằng anh vẫn luôn chăm sóc cô ấy rất chu đáo, tôi đến đây để cảm ơn anh. Về phần đám cưới của anh, thành thật xin lỗi vì tôi và Tinh Tinh đã không đến dự. Hôm khác nếu có thời gian, chắc chắn chúng tôi sẽ bày tiệc để tạ lỗi với anh.”

Kỳ thực khi anh nói ra những lời này, anh hồi hộp đến mức lưng toát đầy mồ hôi hột, trái tim cũng đập dữ dội.

Lòng Lục Vãn có chút lo lắng, sợ cô sẽ tức giận vì lời anh tự tiện tuyên bố vừa rồi.

Thế nhưng giây tiếp theo, cánh tay to lớn của anh được đôi tay nhỏ bé kia vòng qua rồi nắm chặt, Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn anh cười tít mắt.

Lục Vãn sững sờ, giờ khắc này trái tim anh như đang nở đầy hoa.

Anh quay mặt lại nhìn Lâm Hoa đang đứng trước mình, ý cười trong mắt lập tức tan biến, đôi mắt tối đen, giống như hận không thể xé nát hắn ta ra.

Chính người đàn ông này đã khiến Tinh Tinh của anh không còn hoạt bát, sống động, khiến cô ấy cả người đầy thương tích.

Tuy nhiên, kể từ giờ phút này, Tinh Tinh của anh sẽ mãi mãi thuộc về anh, sẽ không bao giờ có thêm người nào khác yêu cô nhiều hơn anh nữa.

Đứng đối diện với đôi vợ chồng đang nắm chặt tay nhau ở lối ra vào, anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới đang lấp lánh trên ngón tay người kia, đôi mắt lạnh lùng của Lục Vãn lóe lên cái gì đó rất kỳ lạ, khóe môi nở một nụ cười vô cùng khó hiểu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.