Vì Chàng Từng Phụ Ta

Chương 16: Cứu!!




"Nữ hoàng, hay nghỉ lát rồi hẳn đi"

Trên sa mạc cát vàng, biển cát không người, nắng và gió. Mặt trời lên trên đỉnh thiêu cháy mọi vật. Đội quân lính theo sau bảo vệ Asisu cũng đã mệt rồi. Và Hassan nhìn thấy, con người nào kia dù phận nữ nhi vẫn cắn răng chịu đựng nhường nước cho quân lính mà không một lời than vản, với cái nhăn mày khó chịu.

Hassan nhìn sắc mặt cô tái nhợt liền lo lắng.

Cô gái này tại sao phải cố chịu đựng như vậy? Xem cô như sắp ngã ngựa đến nơi.

Đầu bỗng râm ran một trận đau buốt, tôi cũng quên rằng mình chỉ mới vừa khỏi bệnh gần đây. Nếu sức khoẻ người đứng đầu như tôi không tốt thì những cấp dưới và thần dân của tôi phải làm sao đây.

Nhìn Hassan gật đầu, rồi đưa mắt nhìn quanh.

"Hassan nhìn xem, đó có phải là ốc đảo?"

Hassan nheo mắt nhìn cô, rồi nhìn theo ngón tay cô chỉ. Nơi đó thật sự có một ốc đảo. Quay lại gật đầu đồng tình với cô, anh không nghĩ lại gặp nụ cười tươi như hoa trên con người kia.

Anh chợt ngẩn ra.

Tôi nghe được lời tán thành của Hassan thật vui mừng, ít nhất rằng tôi không bị ánh nắng của sa mạc này tạo thành ảo giác. Lòng mừng vui, như vậy cũng đã tốt. Sẽ có nguồn nước để cứu binh linh. Họ đi bộ còn tôi lại đi ngựa, như vậy quá cực khổ rồi.

Quay sang đốc thúc binh lính tiến về phía trước, đồng thời ủng hộ tinh thần cho họ.

Đoàn quân lại tiếp tục đi.

Ốc đảo xanh rợp chỉ cách nơi bắt đầu xuất hiện một nét nhan tàn. Như vâỵ cũng đã quá gần rồi, tôi còn lo sợ ốc đảo kia chỉ nhìn thấy mà đi không tới.

"Được rồi, trưa nay hãy nghỉ ở đây. Mọi người cũng mệt rồi nghỉ ngơi đi"

Quân lính đồng loạt cung kính tuân lệnh. Hơn ai hết, trên quãng đường sa mạc đầy cát, họ nhận ra được sự đặc biệt của người nữ hoàng này. Không giống các bậc vua chúa khi thời xưa, họ thường nghe nói cao ngạo mà khó gần, đối với nữ hoàng đương thời của họ. Nàng là một nữ hoàng của người dân, nàng sống vì người dân, quan tâm chăm sóc họ hết mực. Ngay cả mạng sống chính họ từ khi gia nhập vào hàng đội binh lính cũng không cần, vậy mà chính nàng lại dấy lên cho họ niềm khao khát được sống tiếp, được nhìn cuộc đời này.

Asisu như một vị thần thắp sáng con đường tương lai của họ.

Từ đó quân lính cũng chăm chỉ rèn luyện thể lực, võ thuật và sức khoẻ hơn nhiều. Vấn đề là họ tự nguyện gia nhập đội ngũ quân lính để tham gia những cuộc tập trận mang tính rèn luyện về mọi mặt, có người còn xin ở lại luôn trong đội ngũ.

Chỉ bước đó thôi cũng đủ để Hạ Ai Cập có lực lượng tốt như bây giờ.

"Nữ hoàng, thức ăn"

"Ừm, cảm ơn. Hassan, trở về Hạ Ai Cập anh dự định gì?"

Hassan nhìn cô gái ngồi bên tảng đá quen hồ, chơi đùa gì đó với những cây cỏ mọc xung quanh hồ nước, anh mỉm cười đem một gói bánh lại cho cô. Ngồi xuống bên cạnh, nhìn con ngươi của người trong lòng chớp động, dịu hiền.

"Dự định? Tôi đi theo em thôi, nếy việc khác, gần đây tìm một ít dược chữa bệnh mất ngủ cho em"

Tôi nhìn anh mỉm cười, Hassan rất giống anh ấy, như một khuôn đúc ra. Ngày một giống hệt người con trai đã bỏ đi đó, với cô nó là một giọt nước mắt. Bây giờ nhìn lại, nếu anh ấy có thể ngồi bên cạnh cô như thế này có lẽ sẽ nói những câu hết Hassan cho xem. Vì anh ấy là người yêu thuốc, mà tôi và anh gặp nhau cũng vì thuốc. Còn là lần đầu tiên của một cặp thanh mai trúc mã.

Bây giờ nhìn lại Hassan, anh rất giống người đó, nhưng...đáng tiếc bóng dáng đó không thuộc về tôi, và một lần nữa có lẽ trái tim của các anh sẽ không ở bên tôi.

Vậy tôi đành mỉm cười mà chấp nhận.

"Asissu, ta..."

Hassan nhìn gương mặt nhỏ kia chợt lãng tránh quay đi nơi khác, liền vội gọi lại. Hỏi nguyên do, nhưng một giọng nói liền cắt đứt câu nói giữa hai người.

"Nữ hoàng, một xe chở nô lệ đang hướng về nơi nay chạy tới"

"Nô lệ?"

"Vâng"

Tôi nhìn binh lính vừa báo cáo, gật đầu để anh ta đi nghỉ. Quay sang nhìn Hassan, anh vẫn thế mỉm cười ôn nhu nhìn tôi.

"Hassan, anh nghĩ thế nào?"

"Em cần thăm dò thể lực sao?"

Tôi gật nhẹ đầu, vì tôi biết Hassan từ nhỏ đã tự mò đoán suy nghic của tôi. Lúc đầu có chút khó chịu, nhưng rồi dần quen. Tôi biết đó là một phần công việc thôi. Vì vậy, tôi thả cho anh tự hiểu suy nghĩ của tôi mà làm việc 

Nhìn Hassan cúi đầu cung kính rồi, dặn dò gì đó với quân binh, anh nhìn tôi một lần nở nụ cười rồi dẫn một nữa binh lính đi. Hướng về phía đoàn quân chở nô lệ lao tới.

Tôi nhìn theo bóng anh nhỏ dần, rồi lại ngồi bên vách đá tiếp tục lấy phấn của loại hoa kì lạ này.

Trong trưa chói chang, một đoàn quân mệt lả, rê bước trên xa mạc, một đoàn với binh phục triều đu hướng về phía nhau đi đến.

Trong cốc đảo, Asissu vẫn khô g nghĩ người cô cần gặp lại đến sớm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.