Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 67: Nói rõ




Editor + Beta-er: ToruD

Trác Ảnh nhớ tới loại dược kia, cuối cùng quyết định khi nào đó tìm cơ hội tìm Hình Thần Tu hỏi chuyện. Nhưng phần lớn thời gian y đều ở chung với Hình Thần Mục nên hơi khó tìm cơ hội.

Hôm sau, trên đường hồi cung bọn họ đi ngang qua một khoảng đất trống, Hình Thần Mục hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi một lát. Trác Ảnh suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với hắn: “Thánh thượng, hôm qua hình như Ảnh Cửu có chuyện muốn nói với thuộc hạ, thuộc hạ sang chỗ hắn một chút nhé.”

Hình Thần Mục tất nhiên cũng chú ý tới động tác ngày hôm qua của Ảnh Cửu, không phản đối, chỉ nói: “Chú ý an toàn.”

“Ngài mới là người nên chú ý an toàn.” Vì lần này ra ngoài săn bắn nên Hình Thần Mục ngồi trên loan giá, Trác Ảnh cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hiện giờ y tạm rời đi nên phải gọi thêm mấy người nữa tới canh giữ bốn phía.

Đúng là Trác Ảnh muốn đi tìm Ảnh Cửu nhưng trước đó y sẽ tới tìm Hình Thần Tu trước.

Nhưng tới khi sắp tới gần chỗ của Hình Thần Tu, Trác Ảnh mới thấy mình thất sách. Y kiếm cớ rời khỏi Hình Thần Mục nhưng Hình Thần Tu sẽ thừa lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi như này ở cạnh Vệ Diễn. Nếu cứ vậy mà sang tìm người thì sau đó sẽ rất khó để giải thích, Trác Ảnh đành phải từ bỏ ý tưởng này, xoay người đi tìm Ảnh Cửu.

“Ảnh Cửu, đi với ta một lát.” Tới gần chỗ Ảnh Cửu, Trác Ảnh thản nhiên nói.

Ảnh Cửu thấy Trác Ảnh tới tìm hắn, mới đầu hơi ngẩng người nhưng sau đó đã lập tức hiểu được biểu hiện khác thường hôm qua của mình thể hiện quá rõ.

Hai người rời hỏi đội nhân mã, đi men theo con đường nhỏ ở hướng khác, đi được một đoạn Trác Ảnh mới kéo dây cương, hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn lén bẩm báo với ta sao?”

“Không phải…” Ảnh Cửu xoa gáy, có vẻ có hơi ngượng ngùng nhưng rồi cũng lên tiếng đáp, “Thật ra thuộc hạ có chuyện, muốn hỏi Trác đại nhân.”

“Chuyện gì?” Trác Ảnh không muốn rời khỏi Hình Thần Mục quá lâu, trong lòng có hơi bực bội không hiểu Ảnh Cửu vốn luôn thẳng thắn từ khi nào lại trở nên rề rà như vậy.

Lại qua một lúc lâu, Ảnh Cửu mới mở miệng: “Thật ra thuộc hạ muốn hỏi, trước đây sao Trác đại nhân phát hiện bản thân… bản thân có ý với Thánh thượng vậy?”

Ảnh Cửu hỏi xong thì cả mặt đều đỏ bừng, lại tự cảm thấy mình đã mạo phạm Trác Ảnh nên cúi đầu, không dám cử động.

Trác Ảnh sửng sốt, lập tức hiểu vì sao Ảnh Cửu lại hỏi như vậy: “Ngươi coi trọng Ảnh Bát?”

“Thuộc hạ chưa xác định rõ…” Ảnh Cửu nói xong thì tỉnh táo lại, đột ngột ngẩng đầu, hoảng sợ nói, “Trác, Trác đại nhân, sao ngài biết?”

Trác Ảnh hiếm khi để lộ ý cười trước mặt thuộc hạ, y không trả lời ngay mà chỉ nói: “Ngươi đã hỏi vậy thì chứng tỏ trong lòng ngươi đã có hắn rồi, còn muốn xác nhận cái gì nữa?”

Nếu không hề động tâm chút nào thì sẽ chẳng cần suy nghĩ tới hướng này làm gì cả. Trác Ảnh cũng hiểu với tính cách của Ảnh Bát, không đời nào thổ lộ rõ với Ảnh Cửu đâu. Thế thì chỉ còn khả năng Ảnh Cửu đã động tâm từ lâu rồi.

Tất nhiên Ảnh Cửu bị câu trả lời của Trác Ảnh làm cho hoảng sợ, một lúc lâu sau mới lầm bầm nói: “Vậy thì phải làm sao giờ…”

“Còn làm sao nữa, cả hai đều thích nhau thì mau chóng nói rõ với hắn đi.” Trác Ảnh lắc đầu, có hơi cạn lời với sự trì độn của Ảnh Cửu.

“Cái, cái gì mà cả hai thích nhau ạ?” Đôi mắt to tròn của Ảnh Cửu hiện giờ trợn tròn, không tin được mà cẩn thận hỏi lại, “Ảnh Bát hẳn là chỉ coi ta là huynh đệ thôi đúng chứ?”

“Tsk, hai tên khờ này, e là Ảnh Bát cũng nghĩ vậy đấy.”

“Trác, Trác đại nhân?” Ảnh Cửu sửng sốt.

“Sao lại không có khả năng được, lúc trước Ảnh Bát cầu Thánh thượng đổi ngươi đi Thượng Nguyên thành đã nói rõ với chúng ta rồi, chỉ có ngươi trì độn quá thôi.” Trác Ảnh quay đầu nhìn đội ngũ ở bên kia, cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, nói: “Ta đã nói hết với ngươi rồi, còn lại phải làm thế nào thì ngươi tự nghĩ kĩ đi. Chúng ta đi lâu lắm rồi, nên trở về thôi, còn trì hoãn nữa sợ là trời tối đen mới có thể hồi cung.”

Tay cầm dây cương của Ảnh Cửu cứ run mãi không ngừng, sau khi tới gần đám người thì mới ổn định lại một chút, lại nói với bóng lưng của Trác Ảnh: “Nhưng mà Trác đại nhân, ngài… không phản đối ạ?”

Dù sao hai người đều là ảnh vệ, nếu nói chuyện yêu đương trong quân thì nhìn thế nào cũng trái với quân quy cả.

“Nói tới tư tình, e là ta cũng chẳng có tư cách gì trách các ngươi cả nhỉ?” Trác Ảnh khẽ thở dài một tiếng, “Yêu cầu duy nhất của ta với các ngươi là không được để tình cảm ảnh hưởng đến việc trực luân phiên hằng ngày cũng như lúc chấp hành mệnh lệnh. Còn ở những mặt khác thì đó là việc riêng của các ngươi. Ta từng nói với Ảnh Bát, nếu chuyện như lần trước lại phát sinh một lần nữa, ta sẽ không do dự chuyển hắn khỏi Ảnh vệ quân, ngươi cũng thế.”

“Vâng!” Không biết vì sao, Ảnh Cửu đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên. Từ trước giờ trong Ảnh vệ quân ấn tượng của mọi người về Trác Ảnh là một người lạnh lùng lại nghiêm khắc, nhưng thực ra Trác Ảnh lại giống như là cha là mẹ trong quân vậy, nghiêm khắc với bọn họ nhưng cũng thật tình đối tốt với họ.

Trác Ảnh nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa, giật dây cương, trở lại bên cạnh Hình Thần Mục.

Sau khi Hình Thần Mục nhìn thấy Trác Ảnh, hắn khẽ gật đầu với ảnh vệ bên cạnh. Người nọ lập tức đi trước thông tri với Vệ Diễn có thể tiếp tục xuất phát.

Sau khi Ảnh Cửu trở về Minh Ảnh cung, vết thương của Ảnh Bát quả nhiên đã gần như khỏi hẳn, đang cùng Cổ Thiên Lỗi luyện kiếm. Ảnh Cửu vừa vào cửa cung thì hắn đã lập tức để ý, nhưng vì không có thời gian điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sợ Ảnh Cửu nhìn ra được gì đó nên vẫn không tới chào hỏi ngay.

Trái lại Cổ Thiên Lỗi khi thấy Ảnh Cửu thì ngừng vung kiếm, cung kính chào hỏi.

Từ xưa tới nay Vân ảnh vệ không có kiểu phân chia hậu bối hay tiền bối gì cả nhưng đối với Cổ Thiên Lỗi mà nói, hắn ở ngoài cung quen biết được Trác Ảnh cùng với Ảnh Bát và Ảnh Cửu, chịu sự ảnh hưởng từ họ mà gia nhập vào Ảnh vệ quân nên trong lòng hắn luôn rất kính trọng bọn họ.

Người ta thường nói chẳng ai lại đánh người đang cười cả, thấy hai người ở cùng một chỗ, Ảnh Cửu dù buồn bực trong lòng nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đang luyện kiếm à?”

“Đúng vậy, Ảnh Bát bảo nằm lâu quá, sợ kiếm pháp không còn tốt nữa nên ta mới bồi hắn luyện tập.” Cổ Thiên Lỗi giải thích.

“Thập Nhất, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc ta đã lâu không luyện kiếm, để ta bồi hắn tập luyện.”

Cổ Thiên Lỗi cũng biết quan hệ hai người rất tốt, suy nghĩ một chút rồi nói, “Được, vậy ta về phòng trước.”

Sau khi Cổ Thiên Lỗi rời đi, Ảnh Cửu rút kiếm quơ quơ về phía Ảnh Bát: “Tới đi.”

Hai người đã nhiều năm hợp tác, tất nhiên đây không phải là lần đầu cùng nhau luyện kiếm nhưng hôm nay cả hai đều có suy nghĩ riêng nên buổi luyện kiếm này như hài đồng đang đùa giỡn qua loa có lệ vậy.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Ảnh Cửu dừng động tác, tức giận than: “Ảnh Bát, ta sẽ đi tìm Trác đại nhân chuyển ta đi khỏi Ảnh vệ quân.”

Ảnh Bát còn đang thất thần, qua một lúc lâu, lời nói của Ảnh Cửu mới chậm rãi đi vào đầu hắn. Hắn sải bước tiến tới giữ lấy vai Ảnh Cửu, vội lớn tiếng: “Sao thế? Ngươi bị thương sao?”

Ảnh Cửu cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Ảnh Bát, cuối cùng trái tim cũng được đặt trở về nơi lồ ng ngực.

Trên đường trở về, hắn không phải không hoài nghi. Dựa vào thái độ lãnh đạm gần đây của Ảnh Bát đối với hắn thì chẳng hề giống như đang có tâm tư khác tí nào. Nhưng từ trước tới giờ Trác Ảnh là kiểu người khinh thường những kẻ nói dối nên lại càng không lừa hắn.

Cho tới hiện tại khi nhìn thấy sự căng thẳng cùng vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt Ảnh Bát, hắn mới giật mình. Hóa ra chẳng qua là Ảnh Bát không muốn hắn phát hiện nên che giấu tình cảm cực kĩ càng.

Chỉ có hắn quá ngu ngốc. Trước khi phát hiện ra tình cảm đặc biệt của bản thân dành cho Ảnh Bát, hắn lại chưa từng nghĩ tới đằng sau sự lãnh đạm đột ngột của Ảnh Bát là tình cảm thật lòng thật dạ không muốn hắn biết.

“Không bị thương.” Lần này Ảnh Cửu không nhịn được mà khóe môi hơi nhếch lên.

“Vậy thì tại sao ——”

Ảnh Cửu ngắt lời hắn, nhanh chóng bước tới thì thầm điều gì đó vào tai hắn, sau đó không đợi hắn phản ứng mà thi triển khinh công về phòng mình.

Ảnh Bát sau khi hoàn hồn thì lập tức nhấc chân đuổi theo, vừa kịp chen người vào phòng Ảnh Cửu trước khi hắn đóng cửa, hơi hoang mang hỏi han: “Ảnh Cửu, ngươi, ngươi vừa nói gì cơ?”

“Ta nói là, ta coi trọng ngươi. Ta không có cách nào tiếp tục làm huynh đệ tốt với ngươi được nữa.”

Ảnh Cửu nói xong, Ảnh Bát chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không nói được câu nào.

Cuối cùng, Ảnh Cửu lại có hơi cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ cả Trác Ảnh và mình đều hiểu lầm rồi sao? Vừa nghĩ tới, hốc mắt hắn dần dần đỏ lên, nhẹ giọng nói, “Ta, ta vừa gây ra phiền phức với ngươi sao?”

Ảnh Cửu là kiểu người thẳng tính, ngày thường không thích suy nghĩ nhiều làm gì, bởi vì sau khi hắn xác định tâm ý của mình thì lập tức muốn nói cho đối phương biết. Nhưng hôm nay thấy phản ứng này của Ảnh Bát, trong lòng lập tức hối hận kinh khủng.

“Xin lỗi, ta chỉ tạm không tin được thôi.” Hắn cuống cuồng, luống cuống tay chân ôm người vào lòng, thật thà nói: “Không phiền gì cả, ta còn không kịp mừng nữa mà. Tiểu Cửu, trong lòng ta đã có ngươi từ lâu rồi.”

“Đừng khóc mà, là lỗi của ta.”

“Ngươi đừng khóc.”

Ảnh Bát chưa từng dỗ dành ai cả, hơn nữa đối phương lại còn là Ảnh Cửu xưa giờ rất quả cảm. Hắn nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu đó nhưng đầu vai nơi Ảnh Cửu tựa vào đang ngày càng ẩm ướt. Sau đó Ảnh Cửu không nhịn được mà khóc thút thít, hắn chẳng còn cách nào khác, đành phải đẩy người ra một chút, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang bị chủ nhân nó cắn chặt.

Quả nhiên chiêu này cực hiệu quả, Ảnh Cửu dường như nhất thời quên cả khóc, đầu tiên hai mắt trừng lớn sau đó lại ngoan ngoãn nhắm lại. Hai người đều không có tí kinh nghiệm nào ở phương diện này, ngây ngô thăm dò lẫn nhau.

Sau một hồi, Ảnh Bát rút lui, hỏi: “Giờ đã tin chưa? Ta thực sự động tâm với ngươi từ lâu rồi. Ngày đó ngươi ngồi trên nóc nhà nói ta thay ngươi nhặt xác, lòng ta đau muốn chết đi được. Đây là loại tình cảm không nên có với huynh đệ tốt, ta đã rất sợ sẽ làm ngươi sợ nên mới không dám nói với ngươi.”

Mới đầu Ảnh Cửu đúng là vì thương tâm mà rơi lệ nhưng sau khi Ảnh Bát thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình nên hắn vì vui tới mức không ngừng khóc được.

Không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào khi được người mà mình để trong lòng quan tâm. Tóm lại hắn vui tới mức không biết phát ti3t thế nào, chỉ có thể thông qua phương thức này để giải tỏa cảm xúc.

Nhưng chuyện mất mặt thế này hắn cũng chẳng định giải thích với Ảnh Bát, giơ tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt, khẽ hỏi nghi hoặc của bản thân: “Vậy trước đó, vì sao ngươi lại không nguyện ý để ta thay ngươi thay thuốc chứ?”

“Không phải không cho, mà là…” Mấy lời sau đó Ảnh Bát nói rất nhỏ, giống như lầm rầm trong miệng.

Ảnh Cửu không nghe rõ, nhẫn nại truy hỏi: “Là cái gì?”

“Ngươi sờ tới sờ lui trên người ta…” Ảnh Bát nhắm chặt mắt, thẳng thắn thành khẩn, “Ta sẽ không khống chế được chính mình!”

Hai người vẫn còn đang ôm nhau, Ảnh Cửu còn định hỏi không khống chế được cái gì thì đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó chọc vào bắp đùi mình. Hắn lập tức hiểu rõ.

Hốc mắt không còn đỏ nữa mà cả mặt đã đỏ bừng, một lúc lâu mới thầm mắng: “Tên cầm thú!”

“Sao lại bảo là cầm thú? Chúng ta đều là đàn ông, chẳng phải có phản ứng với người mình yêu là một phản ứng bình thường sao?” Lồ ng ngực đang dán chặt lấy nhau của hai người đều rung lên, là Ảnh Bát không nhịn được cười, sau khi nhìn người nọ một lát hắn lại nói, “Tiểu Cửu, chúng ta nói chuyện này với Trác đại nhân đi. Nếu y đồng ý, ta với ngươi sẽ ở chung. Nếu không được, chúng ta cùng nhau rời khỏi Ảnh vệ quân. Cho dù là đi đâu, chỉ cần có thể ở cùng với ngươi ta đều rất vui lòng.”

“Chuyện đó, thật ra, Trác đại nhân đã biết rồi. Trước đó ta không xác định được tâm ý của bản thân nên đã đi tìm Trác đại nhân hỏi thử.” Nói tới đây, Ảnh Bát có hơi ngại.

Trước đó Ảnh Bát đã tự mình giải bày tình cảm của mình với Ảnh Bát cho Hình Thần Mục và Trác Ảnh biết, nói như vậy, tất nhiên Trác Ảnh đã đoán được chuyện hai người sẽ ở chung: “Trác đại nhân đã nói như thế?”

Ảnh Cửu gật đầu: “Trác đại nhân nói chúng ta chỉ cần không được làm ảnh hưởng tới việc trực luân phiên và lúc chấp hành nhiệm vụ là được.”

“Hôm nào đó chúng ta cùng đi tạ ơn Thánh thượng và Trái đại nhân nhé.” Ảnh Bát thở phào nhẹ nhõm, lại ôm Ảnh Cửu vào lòng, “Tiểu Cửu, tới ở cùng ta nhé?”

“Vì sao không phải ngươi chuyển đến chỗ ta?” Ảnh Cửu giơ tay chọt chọt vào ngực hắn.

Ai ngờ hắn vừa dứt lời thì Ảnh Bát đã lập tức đáp: “Được, ta chuyển tới ngay đây!”

Lời do mình nói ra, Ảnh Cửu có hối hận cũng muộn rồi. Chỉ là hắn thầm nghĩ, hai người không còn chỉ là huynh đệ tốt nữa, cùng sống chung với Ảnh Bát… thực sự khiến người ta phải mong chờ quá chừng.

Hoàn chương 67.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.