Vết Bớt Hoa Điền

Chương 66: Cạp Váy




Đêm hôm đó, có lẽ bởi vì sau khi tắm suối nước nóng xong cả tinh thần và thể xác Lý Tú Dung đều được thoải mái, thả lỏng, cho nên thời điểm Y Cáp Tang định tạm biệt vương Phi rời khỏi doanh trướng, nàng đã chủ động kéo tay chàng lại.

Giương mắt nhìn dung nhan e lệ, cùng đôi mắt đẹp đẽ, nhu mì đối diện, chàng lập tức hiểu ra ý nàng.

Trác Lan và Phong Nhi sau khi bê nước ấm vào trướng lập tức hiểu ý lặng lẽ lui ra.

Sau những giờ khắc mặn nồng, quấn quýt, Y Cáp Tang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ng.ực, xuất thần nhìn đỉnh trướng bằng gỗ khắc hình rồng,

Tình yêu và sự uỷ thác trao thân của nam nữ thảo nguyên rất thoải mái, nói là thoải mái bởi vì chỉ cần hai người có tình cảm với nhau lập tức có thể cùng chung sống bên nhau.

Chàng biết mình thích Lý Tú Dung.

Trước đây rất lâu, lúc chàng còn ở Đại Trịnh học tập, trau dồi Hán học.

Đã biết rõ bản thân bị nền văn hoá này ảnh hưởng lớn thế nào.

So với nữ tử thảo nguyên nhiệt tình, bất kham, chàng lại dễ bị rung động bởi vẻ đẹp học thức, uyển ước, dịu dàng của nữ tử Đại Trịnh hơn.

Chẳng ai có thể phủ nhận, né tránh tác động của môi trường, của trải nghiệm cuộc sống với bản thân.

Chàng tuy là hùng ưng nơi thảo nguyên nhưng cũng là một người ham học hỏi, đã đi qua không biết bao nhiêu vùng đất, quốc gia, gặp gỡ những dân tộc, nền văn hoá khác nhau.

Nhất là năm ngoái khi theo phụ thân tới vương cung Đại Trịnh, dã tâm của chàng cũng vì thế mà lớn lên, tâm trí chàng hoàn toàn đặt ở nơi vùng đất giàu có, trù phú ấy.

Chàng thích mỹ nhân Đại Trịnh, nhưng chỉ cần chàng vẫn đau đáu dã tâm nuốt trọn quốc thổ Đại Trịnh, đương nhiên cũng sẽ không vì mỹ nữ trong ngực mà quên đi mưu đồ giang sơn.

Nhưng mà bộ lạc Khiết Đan dù sao cũng chỉ là một bộ lạc tương đối lớn trong vô số bộ lạc tại Tây Man.

Khả Hãn chân chính của Tây Man là họ hàng xa của chàng - Ôn Nhĩ Đô.

Từ ngày Tần Hưởng và Tần Chí Thành cùng nhau hợp lực trấn giữ biên quan Đại Trịnh, quả thực đã gây ra cho Ôn Nhĩ Đô vô số phiền phức.

Ban đầu Tây Man vốn định từ từ xuôi nam, từng bước từng bước thôn tính Đại Trịnh, giống như cắt lạp xưởng, nhưng chỉ vì hai phụ tử Tần gia mà gặp không ít khó khăn.

Thân binh của Ôn Nhĩ Đô tổn thất nặng nề, hắn nhiều lần phái đặc sứ tới cầu khẩn Siết Đan trợ giúp.

Y Cáp Tang lần nào cũng khuyên phụ thân không nên vội vã tham chiến, hiện tại chàng đã là Siết Đan vương, nhưng lập trường vẫn không thay đổi: tọa sơn quan hổ đấu, kiên nhẫn quan sát phân tích tình hình.

“Nàng muốn trở về, đúng không?” Y Cáp Tang đột nhiên hỏi Lý Tú Dung.

Giai nhân trong ngực có chút mơ màng, lần đầu phá trinh thường rất đau đớn, khi cơn đau qua đi, cả người mệt mỏi, ê ẩm, rã rời chỉ muốn chìm vào giấc ngủ để lảng tránh sự ngượng ngùng và đau nhức.

“Trở về?” Nàng ngẩng đầu có hơi khó hiểu nhìn người nam nhân mình đã quyết phó thác nửa đời.

Nam tử Tây Man mặt mày thâm thuý, mũi cao, mắt sâu, ẩn sau hàng mi vừa dày vừa dài là đôi con ngươi đẹp đến hút hồn.

Giờ phút này đây đôi mắt đẹp ấy đáng buông xuống chăm chú nhìn nàng.

“Ừ.

Trở về quê hương nàng.”

Lý Tú Dung không hiểu, nhớ tới vừa rồi hai người mới trải qua thân mật, lại nhớ tới cả người đang lõa lồ không một mảnh vải che thân, vì thế nàng tiếp tục áp sát người trên trong lồng ng.ực Y Cáp Tang, nhỏ giọng hỏi: “Chàng muốn đuổi ta đi sao? Đã thế này mà chàng…”

Giọng nói có đôi phần nũng nịu, tủi thân.

Y Cáp Tang dịu dàng vuốt vuốt sống mũi nàng, khẽ cười: “Dĩ nhiên không phải.

Mà là chúng ta cùng trở về.”

Lý Tú Dung thật sự rất buồn ngủ, đầu óc mơ màng không hiểu được ý tứ của chàng, chỉ đáp lại trong vô thức: “Dựa theo phong tục Đại Trịnh, nữ tử sau khi gả đi sẽ về lại nhà mẹ đẻ làm lễ Lại Mặt.

Thế nhưng núi cao đường xa.

Bản thân ta sớm đã không ôm ấp hy vọng có thể…”

Y Cáp Tang như thể đang nói chuyện một mình, khẽ lẩm bẩm: “Có thể.

Nhất định có thể… sẽ có một ngày…”

—--------------

Từ ngày đi bái phỏng Ngọc Lâu Xuân trở về, mười mấy ngày sau vẫn không thấy Thẩm Vô Cữu xuất hiện, bởi vì hắn còn bận làm nhiệm vụ do Mạnh Khải Lễ giao phó, nghiêm khắc chỉnh đốn, huấn luyện tư quân của nhóm thế gia Hàng Nam.

Lần này Mạnh Khải Lễ đã quyết tâm ôm cây không sợ chết, bằng mọi giá phải bảo toàn vinh quang và đặc quyền mấy trăm năm của danh gia vọng tộc Hàng Nam.

Thế nhưng vừa bắt đầu bước vào huấn luyện đặc biệt, vô số những sự việc li kì cứ không ngừng diễn ra.

Quân lính liên tiếp sinh bệnh, bệnh sốt rét như một bàn tay ma quái vô hình, không ngừng tiêu trừ sức mạnh tư quân.

Công xưởng dùng để chế tạo binh khí, sau cơn lũ lớn vừa hay gây ảnh hưởng tới việc di chuyển nguyên liệu rèn binh khí, kéo theo hàng loạt các công việc khác bị đình trệ.

Thuộc hạ phụ trách vũ khí của Mạnh Khải Lễ ngày ngày thấp thỏm, lo sợ, sợ rằng mấy thuyền binh khí bọn hắn ngụy trang che giấu ngoài cảng bị người ta phát hiện.

Tội tàng trữ tư thiết quân đội nhẹ cũng bị tru di cửu tộc.

Ngày trước thế gia vọng tộc Hàng Nam đến cả Hoàng đế cũng phải nhún nhường mấy phần, vì thế đám thuộc hạ chó cậy chủ huênh hoang chẳng sợ vương pháp, nhưng hiện tại vị thế đã khác.

Người nào chẳng rõ bệ hạ phái Trạm Vương điện hạ tới đây là để thu hồi quyền lực của thế gia, chặt đứt đôi cánh của các đại tộc Hàng Nam.

Đám lâu la như bọn hắn xét cho cùng cũng chỉ vì muốn kiếm miếng ăn để sống, đối với hành vi coi lệnh vua bằng vung của chủ tử sao có thể không sợ hãi.

Đại quan nhất phẩm lâm trận còn phải bỏ chạy kia kìa, kẻ buôn bán nhỏ như chúng nào có lòng dạ son sắt đến thế?

Phủ thượng của Mạnh Khải Lễ có vẻ sóng yên bể lặng.

Sư phụ Trạm Vương phái đến dạy các công tử việc đồng áng cày bừa được nhà họ Mạnh cung phụng như phật tổ, còn mang toàn bộ diện tích hoa viện ra phục vụ cho việc khai khẩn, trồng trọt.

Trời đã vào đông.

Đây không phải thời điểm gieo hạt thích hợp, nhưng được lệnh của Trạm Vương điện hạ, mấy vị lưu dân vẫn ngày ngày đốc thúc đám thiếu gia mặt hoa da phấn, cẩm y ngọc thực xắn quần cầm quốc cần mẫn cày cuốc, không chút thương tiếc, thậm chí cường độ còn hơn cả khi sử dụng gia súc hỗ trợ.

Mạnh Khải Lễ đứng tại vườn hoa trước cửa bán nguyệt, nhìn cảnh tượng hoang đường phía xa, ông ta chắp tay phía sau, trầm mặc không nói, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, hung ác, lạnh lẽo.

Mạnh Phu Nhân rón rén đứng cạnh ông ta, không dám nói câu nửa câu.

“Ngọc thị kia có thường xuyên ở Ngọc Kệ Đàn xã không?” Mạnh đại nhân đột nhiên trầm giọng hỏi.

Mạnh Phu Nhân vội vàng trả lời: “Vâng, gần như ngày nào cũng đi.”

Mạnh Khải Lễ nhăn mày, giọng phàn nàn: “Thuở nhỏ Tiền Thục Viện lớn lên tại Hàng Nam, tại sao gả cho người ta xong tính cách lại hoàn toàn khác với thuở bé, đối xử xa lạ với chúng ta đến thế? Cứ tiếp tục như thế không ổn.

Phải có kẻ ở bên gối Trạm Vương nói vài lời chúng ta muốn.”

Mạnh Khải Lễ sao có thể không biết Trạm Vương là kẻ lạnh lùng, quyết tuyệt ra sao.

Vì thế sử dụng bạo lực với kẻ này là hạ sách.

Nếu như có thể bắt tay giảng hoà, tha cho thế gia vọng tộc Hàng Nam một con đường sống mới là kết quả tốt nhất.

Mọi người cùng biến chiến tranh thành tơ lụa vàng bạc, đó chính là thượng sách.

Mạnh Phu Nhân lại nói: “Dẫu gì Ngọc Lâu Xuân cũng đã gặp được con gái, đáng ra nên cảm tạ chúng ta đã khổ tâm sắp xếp mới đúng.

Ai ngờ được mẹ con ả ta hội ngộ xong, lập tức vứt chúng ta ra sau đầu.”

Dù sao cũng là việc bất đắc dĩ.

Bỗng nhiên Mạnh phu nhân như nghĩ tới điều gì, thì thầm với Mạnh đại nhân: “Nói đến, thiếp có việc muốn bẩm báo gia chủ.

Tiền Thục Viện tuy là do Ngọc thị sinh ra, nhưng lại vô cùng thân cận với Ngô gia.

Đặc biệt nàng ta có một vị biểu ca, ngày trước năm nào cũng gửi quà tặng đến.

Tên là Ngô Phàm Khâm thì phải.

Hai người hình như cũng có chút giao tình.”

Mạnh Khải Lễ nói: “Ngô gia trước kia là một trong số các sĩ tộc gốc Hàng Nam.

Có điều bây giờ cả nhà đã chuyển lên kinh sư, còn trông cậy được gì nữa?”

Mạnh Phu Nhân cười đáp: “Gia chủ chắc không biết.

Mặc dù Ngô gia hiện tại ở kinh sư, nhưng vẫn còn vô số điền sản, ruộng đất, cửa hàng cửa tiệm tại Hàng Nam.

Hôm qua quản gia của chúng ta đi thu tô, nghe nói mùa thu năm nay Ngô Phàm Khâm ở kinh thành bị người ta hành hung.

Hiện tại thương thế đã tốt hơn, có vẻ hắn ta đắc tội với nhân vật rất có quyền thế, cho nên Ngô gia chỉ đành đưa hắn ta về Hàng Nam tĩnh dưỡng, tiện thể sinh sống, định cư tại quê nhà.”

Đôi mắt Mạnh Khải Lễ sáng lên: “Ta biết Ngô Phàm Khâm.

Mặc dù chẳng có công danh gì, nhưng cũng là một tiểu tử nhanh nhẹn, tháo vát.”

Mạnh Khải Lễ nhớ trước đây hay gặp Ngô Phàm Khâm ở mấy chốn Tần lâu Sở quán, tuy nhiên chẳng phải buổi gặp mặt đàng hoàng nào, mà chỉ là cùng ngồi xuống uống rượu hoa.

Tần lâu Sở quán vốn là chốn trăng hoa, không đứng đắn, đương nhiên ông ta sẽ không đề cập chuyện này với phu nhân của mình.

Mạnh Phu nhân chỉ cho là phu quân mình giao thiệp rộng rãi, nghe vậy, lập tức gật đầu phụ hoạ: “Tính thời gian, có lẽ Ngô công tử cũng đã tới Hàng Nam.

Trạm Vương không thích gặp mặt riêng tư, thế thì chúng ta cứ dứt khoát tổ chức một buổi gia yến, mời Vương Phi tới, như thế vừa là cơ hội gặp mặt người thân quen, vừa kéo gần khoảng cách.”

Phu phụ Mạnh gia trên quan trường trước nay đều vô cùng ăn ý, đã nhiều năm hai người đều dùng chiêu gia đình trị này để thu phục lòng người, kết giao những kẻ có thế lực nhằm củng cố địa vị, quyền hành.

Cho nên ra tay từ Trạm Vương phi, từng là một tiểu thư danh gia đất Hàng Nam vừa có thể giúp giải trừ mối nguy hại mang tên Trạm Vương, vừa có thể bành trướng quan hệ, thế lực.

Cơ hội béo bở như vậy họ đương nhiên không dễ dàng từ bỏ.

Quả nhiên không lâu sau, Trạm Vương phủ nhanh chóng nhận được thiệp mời.

Mời phu phụ Trạm Vương đến Mạnh phủ tham gia gia yến.

Mạnh Khải Lễ còn đặc biệt tự mình đến Nhị Phân viện, đích thân tới khảo sát đám kết quả học tập việc đồng áng của đám con cháu Mạnh Gia.

Trịnh Lan chằm chằm nhìn gã quan viên địa phương e dè, cẩn thận phía dưới, có mấy phần buồn cười, chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói một tiếng “Được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.