Vết Bớt Hoa Điền

Chương 4: Lần Đầu Gặp Gỡ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn cháu trai sắc mặt trắng bệch trên giường, Tả thừa tướng Tiền Trọng Mưu cau mày: “Làm sao lại thành ra thế này…”

Bình An lẳng lặng đứng một bên cúi đầu không dám trả lời.

Ngày đó sau khi Ngô Phàm Khâm rơi xuống nước, được Bình An cứu lên bờ, bởi vì hắn là một tên vịt trên cạn, cho nên uống phải không ít nước, lại bị một màn đột kích bất ngờ này dọa cho kinh hồn bạt vía, đêm đó trời lại đổ cơn mưa khiến hắn sốt đến mức hôn mê mấy ngày.

Hắn vốn định chờ để tụ hợp với cữu cữu ở huyện Lâm Hà, hẹn cùng nhau trở về kinh thành, nhưng bởi vì sự việc ám muội này, trái lại khiến tả tướng đại nhân bị kéo chân tại đây, chậm trễ mất hai ngày đường.

Hai ngày này Tiền Trọng Mưu cho thân tín đi tìm ba kẻ đã gài bẫy Ngô Phàm Khâm, Bình An đương nhiên đi cùng, hôm qua chỉ tra được chiếc thuyền hoa bị chúng bỏ lại tại bờ sông, người đã sớm không thấy tăm hơi.

“Tra xét hai ngày, không có thu hoạch gì.” Bình An quỳ trên mặt đất, “Là do tiểu nhân bảo vệ công tử không chu toàn, xin đại nhân trách phạt.”

Tiền Trọng Mưu khoát khoát tay, đỡ Bình An đứng dậy. Bình An là người năm đó ông đích thân tiến cử cho Ngô gia, biết thân thủ y nhanh nhẹn, làm việc ổn trọng, lần này nếu không có Bình An, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Ngô Phàm Khâm đã lành ít dữ nhiều. Nhưng ông ta vẫn có điều khúc mắc, cho nên gọi Bình An ra một bên, tinh tế hỏi: “Kỹ nữ kia rốt cuộc có gì đặc biệt mà trị giá nhiều tiền như thế.”

Điều Tiền Trọng Mưu nghi ngờ là: Mặc dù Ngô Phàm Khâm là một tên hoàn khố (*) vô dụng, nhưng đến cùng vẫn là con cái nhà danh gia, giàu có, tuổi không lớn lắm trong phủ cũng có mấy phòng cơ thiếp, của ngon vật lạ không phải chưa từng được nếm qua, tại sao lại vì một nữ nhi nhà đò ở ven sông nhỏ bé nghèo nàn này mà móc ra ba trăm lượng bạc.

(*) Quần lụa mịn, chỉ con em nhà giàu sang. Sau mượn chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.

Đây không phải số tiền nhỏ, với số ngân lượng ấy cũng đủ để mua đứt một mỹ nhân vừa biết đàn vừa biết hát, ở khu kỹ viện - Hậu Sơn nổi đình nổi đám kinh thành hai năm gần đầy.

Bởi vì Tiền Trọng Mưu có ơn tri ngộ với mình, Bình An nghĩ ngợi một lát bèn kể lại tình tình thực tế cho ông ta: “Nữ tử kia dung mạo ra sao, thuộc hạ cũng không thấy rõ ràng, nhưng mà nghe thiếu gia nói, nữ tử kia… giữa mi tâm có một đoá Hoa Điền đỏ thắm... mấy phần giống… Đại tiểu thư.”

Bình An cúi đầu thấp thỏm liếc nhìn Tả tướng, chỉ sợ ‘tình hình thực tế’ hắn vừa kể ra khiến tả tướng đại nhân cảm thấy xấu hổ.

Tiền Trọng Mưu lại không có vẻ gì là để tâm, sắc mặt bình tĩnh, chỉ khẽ vuốt cằm: “Thì ra là thế.”

Kỳ thực Ngô Phàm Khâm chỉ hơn nữ nhi duy nhất của ông - Tiền Thục Viện bốn tuổi, năm nay hắn vừa tròn mười tám, là đích thứ tử của Ngô gia.

Ngày trước, lúc Tiền Trọng Mưu đỗ Bảng Nhãn, ở kinh thành làm quan. Ngô Phàm Khâm và Tiền Thục Viện cũng gọi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Về sau thấy Tiền Trọng Mưu có số làm quan, Ngô gia cũng từng đề cập đến việc thông gia, tác thành cho hai đứa trẻ, nhưng Ngô Phàm Khâm là một tên ăn chơi trác táng, cả người đầy thói hư tật xấu, bỏ bê việc học tập, tu dưỡng. Tiền Trọng Mưu chướng mắt hắn nên lập tức ra mặt khước từ tâm ý này của Ngô gia.

Từ lâu Ngô Phàm Khâm đã thầm cảm mến Tiền Thục Viện, lại thêm hành động công khai theo đuổi, dưới sự âm thầm chấp nhận của nhà họ Ngô. Những năm gần đây Ngô Phàm Khâm thường xuyên gửi tơ lụa, trang sức quý hiếm đến Hàng Nam dưới danh nghĩa biểu ca. Từ xưa đến nay yểu điệu thục nữ - quân tử hảo cầu, Tiền Trọng Mưu cũng chẳng để trong lòng. Chưa kể năm ngoái vị quý nhân không thể nói tên kia, đã bí mật đón Tiền Thục Viện đi, cho nên căn bản ông cũng chẳng sợ vị biểu ca nào đó dòm ngó con gái mình.

Nói đến vết bớt giữa mi tâm, Tiền Trọng Mưu cũng có chút bất ngờ. Không ngờ trên thế gian lại có chuyện trùng hợp như thế. Vậy mà gã Ngô Phàm Khâm này lại ở nơi nhỏ bé, nghèo nàn như huyện Lâm Hà, tìm được một nữ tử mang trên mình vết bớt Hoa Điền giữa trán, tìm một “vật thay thế” của con gái ông ta.

Bỗng chốc Tiền Trọng Mưu có một loại dự cảm chuyện này vẫn chưa kết thúc.

“Ngươi chọn mấy kẻ trong số tuỳ tùng của ta, ở lại Lâm Hà tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm được đám tặc nhân này, đặc biệt là đứa con gái có dung mạo giống đại tiểu thư.” Tiền Trọng Mưu ra chỉ thị cho Bình An.

“Rõ, thưa đại nhân.”

Sau đó Tiền Trọng Mưu triệu kiến Huyện Thừa huyện Lâm Hà, an bài Ngô Phàm Khâm đến nhà Huyện Thừa làm khách, cẩn thận điều dưỡng, đợi thân thể hồi phục sẽ trở về kinh sau. Huyện Thừa huyện Lâm Hoài cùng lắm cũng chỉ là một tên quan thất phẩm tép riu, nhìn thấy Tả tướng một tay che cả bầu trời, hai chân mềm nhũn, vội vàng vuốt mặt thề thốt, nhất định sẽ chiếu cố, chăm sóc cho biểu thiếu gia ổn thoả.

—----

Thuyền cuối cùng cũng cập bến, Tiểu Viện lại bị nhốt trong lồng giam. Mấy gã đàn ông trên boong tàu phủ vải đen kín lồng sắt, đổi sang di chuyển bằng xe ngựa, qua một đường xóc nảy rốt cuộc cũng tới Lâm Viên Hậu Sơn.

Tôn ma ma nghe nói Tân Đại không ở trong Lâm viên, chạng vạng tối mới trở về, nhưng đã cẩn thận dặn dò hạ nhân tắm rửa cho Tiểu Viện sạch sẽ, cũng dặn dò Tôn ma ma đưa nàng vào Tuyết Hương Vân Uý ở tạm. Tuyết Hương Vân Uý nằm sát Tử Trúc viện, là một toà viện cực kỳ tinh mỹ, đẹp đẽ. Chỉ bằng hành động này cũng biết được Tân Đại đặt nhiều chờ mong vào Tiểu Viện đến mức nào. Tôn ma ma nhanh chóng cho người chuẩn bị nước, quần áo, gương đồng cho Tiểu Viện.

“Vận số của ngươi tốt thật. Xem ra Tân Đại cô cô có ý muốn bồi dưỡng ngươi đó.” Sắc mặt Tôn ma ma có vài phần nịnh nọt.

Tiểu Viện mặt mày bình tĩnh, dịu dàng, ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của bà ta.

Tôn ma ma đi phía trước, Tiểu Viện cẩn thận bước theo sau, tranh thủ quan sát tình hình xung quanh, trong đầu thầm ghi nhớ kỹ từng con đường đã đi qua, cũng như các chốt canh gác trong viện, nhằm tạo điều kiện thuận lợi nhất cho việc bỏ trốn. Nhưng nàng phát hiện, ở nơi này, đi mười bước lại có một trạm gác, bốn phía đâu đâu cũng có những gã gia đinh thân hình tráng kiện, phòng vệ sâm nghiêm.

Nàng không khỏi lặng lẽ thở dài, Kim bà bà thực sự đã bán nàng vào một nơi rất khó đào thoát.

Đến Tuyết Hương Vân Uý, Tiểu Viện tò mò nhìn ngắm xung quanh. Nàng đã từng cho rằng bản thân đã chứng kiến tất thảy những Tần lâu Sở quán nổi tiếng, xa hoa nhất ở Phương Nam, vậy mà khi đến nơi này vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Thế ngoại đào tiên chốn nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cũng phải. Dù gì nơi này cũng là kinh thành.

Những câu từ mĩ miều, khoác loác cả đường đi của Tôn ma ma, có vẻ cũng chẳng phải nói quá.

Hai nha hoàn đi ra, đưa nàng vào phòng tắm, vòng qua bức bình phong mười hai tấm làm bằng gỗ đàn hương đỏ, bên trên thêu tứ đại mỹ nhân phong tử yểu điệu, thướt tha, là bể tắm bằng cẩm thạch trắng, được lát trực tiếp dưới nền. Nước nóng bốc hơi nghi ngút, bên trên còn được rắc hoa thơm. Trong lò đồng bên cạnh đốt trầm hương ngàn năm thơm ngát, giá áo bằng đồng tinh xảo, trên bàn con đặt gương đồng và nến thơm. Ngoài ra còn có chén trà men thỏ ngọc (1), dụng cụ pha trà và bánh trà phòng khi nàng tắm rửa xong khát nước đã có sẵn đồ giải khát bên cạnh.

Quả thực mọi thứ ở Hậu Sơn Trà Viện đều tiêu biểu cho sự xa hoa, hưởng thụ của giới quyền quý kinh đô, thậm chí so với những gì Tôn ma ma kể còn khoa trương hơn nhiều.

Thế nhưng kỹ viện, đến cùng vẫn là kỹ viện. Cho dù con ruồi, con chuột có khoác thêm long bào cũng chẳng thể sạch sẽ cao quý nổi. Những hưởng thụ xa hoa này không phải chuẩn bị cho nàng, nàng chỉ là một trong số những thứ đồ vật xa hoa vô độ này, nào mỹ vị nào trà ngon, nào những món vật dụng tinh xảo đắt đó, tất cả đều được bày biện đẹp mắt để phục vụ các nam nhân quyền quý. Nàng cũng chỉ là một trong số những món đồ đó.

Tiểu Viện bỗng dưng muốn khóc, đám nha hoàn xung quanh đều có vẻ cảnh giác, các nàng đã gặp vô số nữ tử bị bán tới nơi này, quá phẫn uất mà tìm đến cái chết. Tiểu Viện bị cưỡng ép trút bỏ xiêm y, khuôn mặt thất thần, vô cảm hệt một đoá hồng bị nha hoàn bê lên, bỏ vào trong bể tắm, rửa đi toàn bộ phong trần mệt mỏi, nhưng đồng thời, giây phút này đây nàng cũng chân chính bị ném vào biển phong trần khác.

Nhìn căn phòng xa hoa đến hoang đường, Tiểu Viện ấy vậy mà lại hoài niệm những ngày tháng tự do phiêu bạt cùng mẹ con Kim bà bà xưa kia.

Nha hoàn cầm váy vóc sạch sẽ, cùng một đôi giày gấm thêu hoa phù hợp với hoạ tiết của bộ xiêm y đến, tỉ mỉ trang điểm cho Tiểu Viện thật xinh đẹp lại, lại cẩn thận thoa một lớp son nhẹ nhàng lên phiến môi nàng.

Giai nhân như lan như ngọc phản chiếu trên gương đồng.

Tôn ma ma nhìn nàng đến ngây người: “Trên thuyền ánh sáng lờ mờ ta đã cảm thấy cô nương mỹ mạo hơn người, nhưng hiện tại thu thập xong xuôi nào ngờ lại là một mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc.”

Tiểu Viện nhẹ nở nụ cười nhạt, tuỳ ý cài chiếc trâm có giấu cơ quan mà Kim Tam đưa cho nàng lên tóc.

“Chờ chút, Tân Đại cô cô có đưa đến cho cô một bộ trang sức, cần gì dùng đến cây trâm thô sơ rẻ tiền này làm chi?”

“À. Đây là ca ca nhà mẹ ta tặng, đã định ‘xuống biển’ (*), vậy thì giữ lại làm kỷ niệm đi.” Ánh mắt nàng chân thành, sắc mặt hoài niệm.

(*) Nếu từ này được dùng trong giới giải trí thì nó có nghĩa là ‘đóng đam mỹ’. “Minh tinh A xuống biển rồi” – Minh tinh A đóng đam rồi. Còn với hoàn cảnh này các bạn có thể hiểu là Tiểu Viện chuẩn bị rơi xuống đáy cùng của xã hội, trở thành một kỹ nữ.

Thấy thiếu nữ trẻ tuổi vân đạm phong khinh nói ra hai chữ ‘xuống biển’, trên khuôn mặt dữ tợn, cay nghiệt của Tôn ma ma chỉ còn lại sự thương xót. Bà ta gật gật đầu: “Cô nương là người hiểu chuyện. Tân Đại cô cô là người thủ đoạn thông thiên, lại giỏi đủ loại mánh khoé, không có người nào là không thuần phục được. Cô vừa mới đến mà có thể nghĩ được như vậy cũng tốt, sau này đỡ đau khổ.”

Kỳ thực những lời Tiểu Viện nói cũng là lời thật lòng của nàng. Bên trong trâm cài tóc có ám khí, nhưng vài cây châm độc nào có thể xử lý hết đám gia đinh ngoài kia để đào tẩu thoát thân? Hiện tại nàng chỉ cảm thấy bế tắc.

Trong lúc Tiểu Viện tắm rửa, Tôn ma ma cũng không nhàn rỗi, bà ta vào trong nội viện nhìn chằm chằm đám người hầu đang dọn cỏ trong Tuý Hương Vân Uý, gia đinh và đám hầu gái nào liếc mắt đưa tình, nào thoải mái bông đùa chọc ghẹo nhau, ồn ào, náo nhiệt.

Tôn ma ma đứng tại cửa vào nhíu mày, hét lớn một tiếng: “Ngậm cái miệng chó của các ngươi lại, thành thật làm việc của mình đi.”

Bỗng chốc cả viện yên ắng trở lại.

Tiếng quát mắng của bà vừa hay làm kinh động tới hai vị quý công tử vô tình đi ngang cổng Tuyết Hương Vân Uý. Tôn ma ma thấy người còn lại là Trạm vương Điện hạ thì vội vàng quỳ xuống hành lễ, thấp giọng cung kính nói: “Điện hạ kim an! Dân phụ lỗ mãng, đã quấy rầy điện hạ.”

“Ồ có kẻ mới dọn đến sao?” Trịnh Lan hỏi.

“Bẩm điện hạ… đúng là… có người mới tới.” Bởi vì Tân Đại còn chưa gặp mặt Tiểu Viện, cho nên Tôn ma ma không biết nên trả lời ra sao, đành ấp úng ứng đối lấy lệ.

Tần Chí Thành đứng bên cạnh Trịnh Lan cười cười nói: “Tử Lưu lại có ý đồ gì thế? Có phải toàn bộ hoa khôi kinh thành này huynh đều không chịu buông tha một ai đúng không?”

Ánh mắt Trịnh Lan thoáng vẻ ghét bỏ liếc nhìn kẻ bên cạnh, không thèm để ý.

“Tử Lưu” là tên ngày nhỏ của Trạm Vương, người dám xưng hô với vương gia như vậy, không chỉ thân phận cực kỳ cao quý mà còn phải có quan hệ thân thiết không tầm thường. Sóng mắt Tôn ma ma lưu chuyển, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đi mời Tử Vân cô nương tới nghênh đón điện hạ. Đám nha hoàn và gia đinh trong viện đều thức thời lui ra.

Lúc này từ cửa bán nguyệt phía sau, Tiểu Viện tắm rửa xong chậm rãi đi ra.

“Tôn ma ma ta đã chuẩn bị xong rồi.” Ánh mắt Tiểu Viện ảm đạm và đầy sầu bi, đại khái nàng đang nghĩ lần này thực sự không trốn thoát được, toàn bộ hy vọng đào tẩu, thứ duy nhất chống đỡ nàng trên đường đi, nay gần như đã suy sụp hơn phân nửa.

Thần sắc bi thương, tuyệt vọng ấy cùng với bầu không khí rộn ràng chốn phấn hồng truỵ lạc cầu hoan này dường như hoàn toàn đối lập. Khi Tiểu Viện u sầu, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy dáng vẻ kia mong manh, mảnh mai tựa Tây Thi. Hàng lông mày chau lại, đóa Hoa Điền đỏ thẫm càng thêm quyến rũ động lòng người. Một thoáng này khiến lòng Trịnh Lan thoáng run lên. Hắn đi qua, không để ý đến Tôn ma ma và Tần Chí Thành vẫn đang đứng đó, trước mắt bao người, giơ tay nhẹ nhàng chạm lên đóa Hoa Điền, đến khi nhìn lại đầu ngón tay, không có chút màu son nào vương lên.

“Đây là vết bớt, không phải vẽ lên.” Tiểu Viện buồn bã nhìn hắn, đáy mắt nàng trong suốt chẳng có ngượng ngùng, càng không có khiếp đảm, nhún nhường.

Ở chốn này, bị nam nhân khinh bạc cũng có gì lạ.

“Bây giờ, có phải loại bớt này chỗ nào cũng có không?” Giọng điệu chàng đầy vẻ mỉa mai, kỳ thực đang chàng chỉ đang hỏi chính mình thôi.

Lại là bớt.

Lũ buôn người, đám mặt người dạ thú như Ngô Phàm Khâm, tất cả dường như đều yêu thích vết bớt này.

Nếu không có chiếc bớt kỳ lạ trên trán, có phải đời nàng có thể tránh xa vận mệnh oái oăm, thảm hại hiện tại?

Nghĩ đến đây, một giọt lệ bất giác lăn xuống.

Nhìn Trịnh Lan trước mắt, không hiểu sao biết bao hận ý, không cam lòng chôn vùi nơi đáy lòng nàng đột ngột trào lên. Trong màn nước mắt mờ mịt là sát khí chẳng chút giấu diếm.

Kỳ thực, không phải nàng hận nam tử xa lạ đối diện đây, mà là hận cuộc đời mình sao mà truân chuyên, trắc trở. Từ nhỏ đến lớn bi thương nối tiếp bi thương ập đến, hai năm qua đồng hành cùng mẹ con Kim thị nàng bị ép làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa. Nhưng cuối cùng vẫn bị mụ ta tàn nhẫn bán đi.

Nhưng Tiểu Viện lại không biết, chưa từng có kẻ nào dám dùng ánh mắt đầy phẫn hận này nhìn Trạm Vương Điện hạ.

Tôn ma ma nhất thời hoảng hồn, bà ta sợ Tiểu Viện phạm phải sai lầm lớn, đắc tội Trạm Vương, càng sợ bản thân bà ta bị liên lụy theo.

Vừa hay đúng lúc này, Tử Vân cô nương chạy tới giải vây: “Người…. tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ lòng muốn ôm một cây tỳ bà khác, không để ý tới Tử Vân nữa?” Tử Vân vừa nũng nịu, vừa hờn dỗi hỏi, thấy Trịnh Lan còn dẫn theo một người nữa tới, nàng ta đảo mắt, dáng vẻ phong tình vạn chủng hỏi: “Vị công tử này là?”

Tử Vân là đầu bài hàng đầu của Hậu Sơn, đây là chuyện không có gì để bàn cãi. Dung mạo nàng diễm lệ, đôi mắt hoa đào đa tình ướt át, Tần Chí Thành nhất thời ngây dại, giọng nói có phần run rẩy: “Tử Vân cô nương! Ta là nhân sĩ kinh thành, tên Tần Chí Thành. Nghe danh Tử Vân cô nương đã lâu, hôm nay cầu xin Trạm Vương điện hạ dẫn tới đây.”

“Thì ra là Tần tiểu tướng quân! Tử Vân ngưỡng mộ ngài từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của ngài. Thực là vinh hạnh.” Tử Vân đương nhiên biết Tần Chí Thành, con trai trưởng duy nhất của Chấn viễn đại tướng quân - Tần Hướng. Tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách —- quả nhiên — có thể xưng huynh gọi đệ với Trịnh Lan, tất không phải kẻ phàm phu tục tử.

Ánh mắt Trịnh Lan vẫn như cũ, chăm chú dán trên người Tiểu Viện, như thể Tần Chí Thành và Tử Vân không hề tồn tại.

Đáy mắt Tử Vân thoáng qua chút mất mát và ngạc nhiên. Trịnh Lan mặc dù thường xuyên qua đêm tại Tử Trúc Viện, nhưng hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, và nàng cũng chưa từng thấy hắn dùng ánh mắt này nhìn bất kỳ một nữ tử nào.

“Ngươi vừa nói mình đã chuẩn bị xong. Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị làm viện chủ sao?” Trịnh Lan cười lạnh một tiếng, hỏi Tiểu Viện.

“Làm viện chủ, có phải được quyền dùng một mồi lửa đốt sạch chỗ này không?” Tiểu Viện lạnh lùng đáp trả.

Nói xong câu này ngay cả bản thân Tiểu Viện cũng giật mình, nàng tỏ vẻ nhu thuận, nhẫn nhịn đã quen nào đã từng thể hiện vẻ quyết liệt lạnh lùng này bao giờ. Nghe chẳng giống lời chính mình nói chút nào. Nhưng nhìn dáng vẻ mũ áo chỉnh tề, cùng thái độ cung kính hết mực của Tôn ma ma dành cho hắn, Tiểu Viện phỏng đoán nam nhân này chắc hẳn là khách quen ở đây, cũng giống như tên Ngô công tử kia là mấy kẻ hoàn khố, ăn chơi trác tác, cùng lắm được cái vẻ ngoài đẹp mã, sáng sủa.

“Leo lên được viện chủ là muốn đốt viện ngay? Nếu làm hoàng hậu chẳng lẽ đốt luôn cả hoàng cung?” Trịnh Lan trào phúng nói một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy bộ dạng hận thù của cô nương Tiểu Viện này cực kỳ thú vị… cũng rất xinh đẹp.

—----------- chén trà men thỏ ngọc

undefined


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.