Vết Bớt Hoa Điền

Chương 32: Thần Đệ




Không tìm được Trịnh Lan, Thái tử Trịnh Dũng thoáng cảm thấy bất an, bồn chồn. Nhưng hắn vẫn một mực tự nhủ bản thân không cần lo lắng nhiều. Lúc này binh lính gác bên ngoài chạy vào thầm thì gì đó với Lý Hoài. Lý Hoài chau mày tức tốc bẩm báo lại với Thái tử.

Mặt Trịnh Dũng cau lại, nghi ngờ hỏi: “Mặc kệ hắn, dù gì bọn chúng cũng không làm được gì nữa rồi.”

Thì ra, buổi cung biến hôm nay, Thái tử đã sớm có chuẩn bị kỹ càng. Đầu tiên phái một đạo quân ngăn chặn đoàn đón dâu của Tần Chí Thành. Tốt nhất có thể xử tử Tần Chí Thành tại chỗ, hoặc bắt nhốt lại. Sau đó áp chế Tần Hưởng giao nộp quân quyền.

Đội Ngự Lâm quân được phái đi ngăn cản Tần Chí Thành đến báo, không ngờ đội ngũ đón dâu Tần gia lực lượng hùng hậu, nhân mã đông đảo. Dù chỉ có hơn nghìn người nhưng đều là lính tinh nhuệ của Minh Khải quân. Kẻ nào kẻ đó thân mặc giáp trụ, khí giới trang bị đầy đủ, dễ dàng phá vỡ vòng vây của Ngự Lâm quân, hiện đang trốn về phía Bắc kinh thành.

Hướng Bắc là hướng biên ải Tây Man.

Trinh Dũng ra lệnh cho Lý Hoài: “Truyền lệnh cô, phong bế cổng thành, hạ lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Ngoại trừ những đại thần có mặt tại điện Giao Thái, nhanh chóng điều tra những kẻ nào còn chưa đến, lập tức bắt lại.”

Trịnh Dũng nhìn đám đại thần đang phơi nắng bên ngoài, kẻ nào kẻ đấy uể oải, quỳ đến mức cả người nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ chực chờ đổ ập xuống, hạ lệnh: “Áp giải Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng, thượng thư lục bộ, Hồng Lư Tự khanh, Thái phó Thái Học tới đây, giam cùng chỗ với các hoàng thân có mặt tại sảnh này, đợi sau khi cô lên ngôi sẽ xử trí sau.”

Lý Hoài nhận lệnh, chỉ chốc lát đã áp giải các vị đại quan tới yến sảnh, nhưng chỉ duy nhất Tiền Trọng Mưu - Tả thừa tướng thì không thấy đâu.

“Tiền đại nhân hôm nay cáo ốm, cho nên không tham gia đại hôn.” Lý Hoài cầm sổ ghi chép của phủ Nội Vụ, kiểm tra lại quân số.

“Cái lão hồ ly này!” Trịnh Dũng cân nhắc tình hình, Tiền Trọng Mưu hiện tại vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn trong việc thao túng các thế gia Hàng Nam, không thể lập tức diệt trừ lão, với tầm ảnh hưởng của lão ta, nếu lão có mệnh hệ gì, Trịnh Dũng không thể biết túi tiền của đám thế gia kia thành túi tiền của riêng mình được.

Nghĩ vậy đáy mắt Tiền Trọng Mưu run lên, Lý Hoài băn khoăn thấp giọng xin ý kiến chủ tử: “Hay là phân phó thị vệ đuổi giết Tiền Trọng Mưu, chỉ cần thấy người, lập tức xử trảm tại chỗ để diệt trừ hậu hoạ.”

Lúc này, Hữu tướng Lý Lương Bật bị áp giải vào trong sảnh, thấy Thái tử ông kìm không được phẫn hận, buông lời chửi rủa: “Thân ngồi tại ngôi vị thái tử, còn không kiên nhẫn chờ đợi, vội vàng muốn soán ngôi, đoạt quyền, còn ngay trong ngày đại hôn của công chúa! Ngươi là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, mất hết tính người! Lão thần không phục. Lão thần muốn gặp bệ hạ!”

Lý Lương Bật nổi danh là giám thần, trước mặt một đám vương tôn hầu tước tham sống sợ chết, ông hiên ngang, bất khuất lớn tiếng thoá mạ những hành động vô nhân tính của Thái tử. Tư thái chính trực, anh dũng.

Ngày trước, trên triều đường, Lý Lương Bật không chỉ một lần dâng sớ can gián, vạch tội ngôn hành của Thái tử điện hạ. Hai người sớm đã kết thù chuốc oán.

Vừa rồi móc mắt Trịnh Lạo có vẻ chưa đủ để giết gà doạ khỉ, Trịnh Dũng lâu nay vẫn luôn mong tìm cơ hội chỉnh lão trung thần cứng nhắc, cổ hủ chết tiệt này. Hôm nay xem ra thời cơ đã tới.

Trịnh Dũng đi đến, khuôn mặt mỡ màng, béo tốt ánh lên nét ngoan độc, hiểm ác, chỉ thẳng mặt Lý Lương Bật, mỉa mai: “Lý tướng đúng là kẻ không hiểu thời thế.”

Hai tay Lý Lương Bật bị trói ra sau lưng, nhưng ông tư thái hiên ngang, ánh mắt cương trực, tựa vị anh hùng xé sách bước ra, lẫm liệt tuyên bố: “Ha ha ha, lão thần chỉ là một ông già hủ lộc có tuổi, sớm đã không để ý tới chuyện sống chết. Vì xã tắc Đại Trịnh dù thân tử hồn diệt có chết vẫn hãnh diện, tự hào. Lão thần chỉ hận: Bệ hạ nhân đức, không sớm xuống tay bẻ gãy đảng phái của Thái tử để hôm nay ủ thành đại hoạ, hoá ung nhọt ảnh hưởng đến đế nghiệp giang sơn. Quốc phúc rơi vào tay các ngươi chắc chắn bách tính sinh linh đồ thán, lão phu có chết cũng ôm mối uất hận này xuống dưới cửu tuyền.”

Gương mặt Lý Lương Bật già nua, nhăn nheo nhưng ánh mắt lại sáng ngời lấp lánh, tràn đầy ý chí bất khuất, kiên cường, bất khuất, Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục, đồng thời toả ra sự khinh thường tột độ với Trịnh Dũng.

“Tốt thôi. Hôm nay ta sẽ cho Hữu tướng cơ hội để thể hiện sự trung thành với Đại Hành Hoàng đế, cũng coi như một cách giết gà dọa khỉ.” Trịnh Dũng ra hiệu cho Lý Hoài.

(*) Đại Hành hoàng đế (chữ Hán: 大行皇帝) là một cụm danh từ ám chỉ đến Hoàng đế vừa mất mà chưa kịp đặt thụy hiệu cùng miếu hiệu.

Đại Hành Hoàng Đế?

… Các vị khanh gia, vương hầu, quý tộc đang quỳ trên mặt đất bắt đầu xôn xao, hoảng loạn đưa mắt nhìn nhau. Vừa rồi Thái tử nói “Đại Hành Hoàng Đế”, chẳng lẽ Hằng Xương Đế đã bị hắn hại chết rồi sao?

Chỉ một lát sau, một gã đao phủ mặt mày dữ tợn bước vào sảnh, trong tay cầm theo một hộp sắt. Hắn lạnh lùng mở hộp sắt ra, bên trong một ánh sáng lạnh ngắt, sắc bén loé lên, đủ các loại dao, đao đủ kích cỡ hình dáng được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn.

Mấy vị thân vương thấy cảnh này, trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Lăng… Lăng trì…” Bát hoàng tử Trịnh Ba kìm lòng không được run rẩy buột miệng nói thành lời, giờ y đã hiểu cái “giết gà doạ khỉ” mà Trịnh Dũng nhắc tới có ý gì. Việc Trịnh Lạo bị móc mắt chẳng qua chỉ là bữa khai vị mà thôi. Hiện tại Thái tử còn muốn trước mặt toàn thể quần thần văn võ, hoàng thân quốc thích lăng trì Lý Lương Bật, dùng bạo lực đàn áp, răn đe, đẩy tất cả vào kinh hãi, khiếp sợ, dùng quyền uy ép tất cả cúi đầu xưng thần.

Trịnh Dũng nhìn Trịnh Ba mỉm cười: “Bát đệ không hổ là con đích hoàng tử tôn quý giống cô, kiến thức sâu rộng, uyên bác, hiểu rõ cô muốn làm gì.”

Trịnh Dũng nở nụ cười âm trầm, khiến tất thảy những người có mặt đều run rẩy, ghê tởm, sợ hãi.

Lúc còn ở vị trí Thái tử hắn bị đèn nén nhiều năm, ngày ngày đối chọi gay gắt với Hằng Xương Đế cùng đám trung thần, rốt cuộc hắn cũng chờ được đến ngày hôm nay. Nhìn đám đại thần ngày trước bày ra tư thái cao ngạo, thích lên mặt dạy dỗ hắn, giờ phút này cũng phải run rẩy quỳ gối phục tùng dưới chân Trịnh Dũng hắn. Chưa bao giờ hắn trải qua thứ cảm giác sảng khoái tột cùng đến thế.

Bọn chúng cuối cùng cũng biết sợ hắn, không dám dâng tấu chương chê hắn tầm thường, không đủ tư cách kế thừa trữ vị nữa. Hắn rốt cuộc không còn phải ngày ngày lo lắng, bồn chồn như đi trên băng mỏng, sợ một ngày ngai vị Thái tử bị Cửu đệ cướp mất hoặc bị Hằng Xương Đế ra chiếu phế truất nữa. Quả nhiên quyền lực chân chính phải từ máu, từ đao thương tự mình giành lấy. Chỉ khi đó mới thật sự cảm thấy mãn nguyện, cảm thấy yên tâm.

Trong sảnh yên hội yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Xuyên qua khe hở trên bình phong, Tiểu Viện cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài, chỉ thấy gã đao phủ cầm theo hộp sắt sắc bén đi về phía Lý Lương Bật.

Trên gương mặt nhăn nheo, già nua của Hữu tướng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trừng lớn, tựa một pho tượng kiên cường, sẵn sàng đối đầu với tất thảy thống khổ, đau đớn.

Từ xưa đến nay Lý Lương Bật vẫn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng một ngày nào đó bị bệ hạ trách phạt, xử tội vì liều chết can gián bậc đế vương, nhưng dù có như thế ông vẫn cảm thấy tự hào và xứng đáng, cảm thấy cái chết của mình có ý nghĩa, không uổng công đọc sách Thánh hiền. Nhưng ông không ngờ, một ngày sẽ bị gã Thái tử vô nhân tính giết cha soán ngôi này dùng phương thức tàn nhẫn đến bậc này để xử tử mình.

Tuy phải chịu đựng sự thống khổ tột cùng, nhưng ông là một bậc sĩ phu ngay thẳng, quyết một lòng giữ vững sơ tâm, không bao giờ chịu khoan nhượng trước cường quyền, hiên ngang lẫm liệt, thong dong đối mặt với lễ hành hình.

Bất tri bất giác nước mắt Tiểu Viện trào ra. Đến tột cùng một người phải có lý tưởng lớn lao cỡ nào mới coi nhẹ sinh tử tới vậy, thậm chí hiểu rõ hành động ấy sẽ khiến họ đau đớn bị hành hạ, tra tấn bởi những hình phạt tàn nhẫn nhất? Nàng lần nữa túm tay áo Trịnh Lan, lần này nàng dùng sức kéo rất mạnh.

Thái độ Trịnh Lan mặc dù vẫn hờ hững như cũ, nhưng cuối cùng chàng cũng chịu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của người bên cạnh. Chàng khẽ chau mày, giơ tay dịu dàng lau đi nước mắt trên má nàng.

Nhưng dòng lệ vẫn thi nhau lăn xuống, lớp trang điểm cũng bị trôi đi, khuôn mặt nàng trở nên lem luốc, khó coi.

“Ái phi mà còn khóc nữa, mặt sẽ biến dạng đấy.” Trịnh Lan nhỏ giọng nói, lòng vô cùng khó chịu.

Trên thực tế, Tiểu Viện bật khóc không chỉ vì cảm động trước tinh thần đại nghĩa của Lý Lương Bật mà còn bởi đây là phụ thân của Lý Tú Dung.

Lý Tú Dung là người duy nhất trong mười mấy năm cuộc đời khiến nàng bằng lòng, tự nguyện, không chút phòng bị thổ lộ suy nghĩ tâm tư, là người bằng hữu đầu tiên trong đời Tiểu Viện. Nghĩ đến những giọt lệ của nàng ấy hôm trước, nhớ đến suy tư, lo lắng trong lòng nàng ấy, đột nhiên tim Tiểu Viện thắt lại.

“Đi… điện hạ… mau cứu Lý đại nhân đi. Ta biết người có biện pháp mà.” Tiểu Viện đè thấp giọng, dùng thái độ chân thành nhất, khẩn cầu Trịnh Lan.

“Thật là phiền phức.” Lông mày Trịnh Lan giãn ra, rút từ ống tay áo ra một chiếc khăn gấm, cẩn thận giúp Tiểu Viện thấm nước mắt, động tác chàng dịu dàng, tỉ mỉ như sợ làm hoen lớp trang điểm của nàng. Thời điểm lướt qua đoá Hoa Điền giữa trán, chàng như thể lưu tâm hơn, tựa hồ không nỡ chạm vào đoá hoa xinh đẹp, mỏng manh kia.

Trịnh Lan thầm mắng Thái tử trong lòng, có thể đừng dùng mấy phương thức buồn nôn này để hù dọa đám người nhát hơn chuột kia không? Đồng thời tự nhủ: Sao Tần Chí Thành còn chưa tới. Lề mà lề mề. Muốn ép ta xuất thủ trước hả?

Lúc đầu chàng vốn dự định chỉ núp trong bóng tối, khiến mình trở nên vô hình, có thể cứu được lão hoàng đế là được, chàng chưa bao giờ có ý định nhúng tay sâu vào cuộc chiến tranh giành trữ vị này.

Hiện tại đao phủ đã kề dao trên mặt Lý đại nhân. Đám người quỳ trên mặt đất run rẩy không dám nhìn, khuôn mặt Lý đại nhân bắt đầu vặn vẹo, đau đớn, ông kiên quyết cắn chặt hàm răng không kêu rên nửa tiếng.

Tiểu Viện không nhịn được nữa.

Nàng bước thẳng ra khỏi bình phong.

Mọi người đều kinh ngạc, giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này, Trạm Vương phi đứng ra làm gì? Không sợ chết hay sao?

Thái tử cũng bất ngờ. Trước cung biến, hắn sau Lý Hoài dẫn theo vài cao thủ võ lâm, trà trộn trong Cấm Vệ quân, chính là để khắc chế thân thủ siêu quần của Trạm Vương. Nào nghĩ tới Trạm Vương còn chưa xuất hiện, kẻ không sợ chết muốn thách thức uy quyền của hắn lại là Trạm Vương phi.

“Thái tử điện hạ, ngài vừa nói “Tiên đế”, xin hỏi phụ hoàng đã băng hà rồi sao?” Toàn bộ nước mắt lem nhem của nàng đã được Trịnh Lan lau sạch sẽ, đám người xung quanh chỉ còn thấy một đôi mắt trong veo, sạch sẽ, lạnh lùng, thẳng thắn nhìn thẳng vào khuôn mặt mỡ màng, gian trá, đầy dục vọng của Thái tử.

Thái tử nhìn nàng, trong lòng nghĩ đến một nữ tử khác cũng mang trên trán vết bớt hoa điền đỏ thắm, thầm nhủ Tiểu Viện này quả nhiên xinh đẹp, động lòng người hơn.

“Ha ha ha tưởng ai, thì ra là Cửu đệ muội, sao lại trốn sau bình phong thế?” Trịnh Dũng híp mắt dò xét thân hình Tiểu Viện, quả nhiên dáng người cũng hoàn hảo vô cùng.

“Phụ hoàng đã băng hà. Lần này cô tới chính là muốn thông tri cho chư vị thúc bá, huynh đệ, và các đại thần. Còn muốn hoàng thân quốc thích cùng chư vị đại thần ủng hộ Cô trở thành tân đế kế vị. Cửu đệ muội chẳng lẽ không biết ư?”

Thái tử bước tới, càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với Tiểu Viện. Khoảnh khắc này hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm quyền lực, sự kinh sợ của quần chúng, chẳng còn đủ sự tinh tường ý thức được sau tấm bình phong còn một người nữa. Dung mạo của Tiểu Viện lại sắc nước hương trời, khiến hắn rung động không thôi.

Làm Hoàng đế, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là ‘nếm thử mùi vị’ của cô em dâu này.

Thấy vẻ mặt gian xảo của Trịnh Dung, Tiểu Viện vô thức lùi về phía sau.

“Thái tử điện hạ, xin hãy tự trọng.”

Tiểu Viện đột nhiên hận bản thân không đem theo châm độc Kim Tam tặng. Trong tình huống này nàng thật sự cần một vật phòng thân như nó.

Thái tử không có ý dừng lại, thậm chí còn nở nụ cười đầy vẻ gian tà hỏi: “Cửu đệ muội, tại sao muội lại tiến cung một mình? Không phải tình cảm vợ chồng Cửu đệ gắn bó, thân thiết, một tấc không rời sao?”

“Rầm!!!”

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, tấm bình phong mười hai miếng ầm ầm đổ xuống, âm thanh vang dội.

Trịnh Lan khoan thai ngồi trên tú đôn, hờ hững nhìn đám người, trên tay đung đưa chiếc quạt xếp Mai Hưu, tư thái thong dong, phiêu dật.

“Thái tử muốn gặp thần đệ à? Ta ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.