Vết Bớt Hoa Điền

Chương 31: Cung Biến




Trước điện Giao Thái, Hoàng hậu dẫn theo An Thái nóng lòng chờ đợi đón dâu, trong lòng thấp thỏm, lo lắng không yên.

Đúng ngày An Thái công chúa xuất giá, Hằng Xương Đế lại thổ huyết, đây không phải điềm lành. Nhưng việc đã đến nước này, bà chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Bà hy vọng đội rước dâu của Tần Chí Thành đến sớm một chút, dù sao theo quy định giờ lành sớm hoặc muộn hơn một chút cũng không quá ảnh hưởng.

Thế nhưng điều khiến bà ta bồn chồn hơn cả, đó chính là, giờ lành đã cận kề, nhưng bên ngoài cửa cung vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Bá quan văn võ hành lễ trước điện Giao Thái đã bắt đầu buồn bực.

Mặc dù đang là mùa thu, nhưng khi mặt trời lên cao, cũng không khỏi nóng nực, khó chịu. Có vài lão thần cao tuổi đã té xỉu, thỉnh thoảng mấy tiểu thái giám lại phải vòng qua bách quan đang quỳ lạy, khiêng vài người không chịu được nhiệt vào trong bóng râm nghỉ ngơi.

Từ đài cao của điện Giao Thái nhìn xuống, số đại thần bị cảm nắng càng lúc càng nhiều, vốn là ngày vui hiện tại bầu không khí lại bao trùm trong sự ảm đạm, rầu rĩ.

“Đại thái giám đi xem xem tại sao phò mã còn chưa tới?” Trán Hoàng hậu lấm tấm mồ hôi, lớp trang dung cầu kỳ cũng bị mồ hôi ướt đẫm chảy xuống khiến lem nhem hết cả.

Tân nương trùm khăn hỷ bên cạnh cũng bắt đầu cảm nhận được điều chẳng lành: Đại hôn hôm nay chắc chắn không thuận lợi diễn ra.

Đại thái giám còn chưa ra khỏi cửa cung, đã bị sắc đỏ rực cùng kim giáp làm cho loá mắt, có điều kia không phải Minh Khải Quân dưới trướng phò mã gia, mà là… Thái tử - thống lĩnh phòng ngự - cấm vệ quân bảo vệ kinh đô, hay còn gọi là Ngự Lâm quân.

Ngự Lâm quân người đông thế mạnh, cuồn cuộn như dòng thác, chẳng mấy chốc đã nắm quyền kiểm soát điện Giao Thái. Văn võ bá quan kinh hãi tột độ. Đao sáng, thương dài, khí thế lăng lệ… cho dù thế nào chăng nữa đây cũng là ngày đại hỷ của công chúa, việc huy động binh lính, mang binh khí vào cung chắc chắn không nằm trong kế hoạch đưa dâu.

Ngự Lâm quân tầng tầng lớp lớp bao vây các đại thần, từ trong ra ngoài chật như nêm cối, tạo thành một bức tường thép bất khả xâm phạm.

An Thái rốt cuộc không kìm nén được nữa, xốc khăn hỷ lên, nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt không khỏi giật mình.

Hoàng hậu kinh ngạc quát: “Ngươi… các ngươi đang làm trò gì vậy?!”

Thấy Thái tử đang ngang ngược bước thẳng về phía mình, bà ta thở hồng hộc trừng mắt phượng hét lớn: “Thái tử điện hạ, giờ phút này đáng ra người nên ở điện của Du phi trông nom bệ hạ?”

Thái tử nhìn thần sắc nghiêm khắc, phẫn nộ của Hoàng hậu, lại nhìn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán như thể đang bán đứng bà ta, phơi bày nội tâm hoảng hốt tột cùng của bậc mẫu nghi thiên hạ. Y kiêu ngạo, ngang tàng nói: “Mẫu hậu chưởng phượng ấn của người chỉ có thể quản chuyện hậu cung. Vì thế hôm nay tốt nhất nên im miệng đi.”

Nói xong hắn ra lệnh cho thủ lĩnh cấm vệ quân, ‘đưa’ Hoàng hậu về sau yến sảnh, An Thái chạy lên cản lại, lớn tiếng quát Cấm vệ quân: “To gan! Hoàng hậu nương nương mà các ngươi cũng dám mạo phạm. Các người… đúng là hành động đại bất kính.”

Thái tử ném cho Lý Hoài gần đó một ánh mắt, hai cung nhân tiến lên ấn An Thái mặc hỉ phục đỏ chói quỳ xuống, đồng thời khoá chặt tay lại đằng sau, trói công chúa lại.

Hoàng hậu giận đến run rẩy nói: “Ngươi… các ngươi muốn tạo phản sao?!”

Trong sảnh yến hội, các vị thân vương, hầu tước loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài không đúng lắm, lập tức nhao nhao đứng lên, đi ra xem tình hình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Lan thừa lúc hỗn loạn, bước nhanh đến bên Tiểu Viện kéo nàng lại bên người. Chàng thân thủ nhanh nhẹn nháy mắt đã đưa Tiểu Viện tránh vào sau bức bình phong lớn ngăn cách với bên ngoài. Xong xuôi chàng kéo tú đôn đặt nàng ngồi xuống.

Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan, nàng còn chưa kịp phản ứng trước tình hình, đã liếc thấy qua khe hở của tấm bình phong, đội quân hùng hậu mặc áo đỏ, giáp vàng, cuồn cuộn tiến vào. Dẫn đầu là thái giám tổng quản của Đông Cung - Lý Hoài. Hắn nhìn một lượt tất thảy các thân vương, hầu tước quyền cao chức trọng trong phòng, trên gương mặt teo tóp nở một nụ cười quỷ dị. Mắt liếc thấy vài vị vương gia bên hông mang theo đao kiếm, lập tức lệnh cho tướng sĩ ập vào tiến hành khống chế cục diện: “Giúp các vị vương gia hạ binh khí xuống đi.”

Thấy đám người xông vào không có ý tốt, Thuỵ Vương - Trịnh Ôn đứng lên, nghi ngờ quát lớn: “Lớn mật! Ta xem kẻ nào dám động!” Y nheo mắt, nghi ngờ hỏi Lý Hoài: “Ngươi là ai?”

Lý Hoài cười cười, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, nô tài là thái giám tổng quản của Thái tử điện hạ.”

“Thái tử?” Trịnh Ôn nhìn tư thái hùng hùng hổ hổ, coi trời bằng vung của đám binh sĩ, sóng mắt hơi động, y có một thứ dự cảm cực kỳ không lành, dù thấp thỏm nhưng vẫn tiếp tục ra vẻ uy nghiêm nhằm răn đe gã hoạn quan ngông cuồng này: “Thái tử cũng không có tư cách tước bỏ vũ khí của các thân vương. Lui ra ngoài cho bổn vương.”

Thế nhưng đám binh lính trước mặt khí thế hung hãn, không có chút tôn trọng nào dành cho các vị thân vương đang ngồi trong sảnh.

Vài gã tiến lên đè Trịnh Ôn áp mặt xuống bàn tiệc. Gương mặt phúc hậu của y bị ép mạnh xuống bàn, đau đớn, khó chịu nhưng y chỉ biết ‘y y a a’ giãy dụa kêu không thành tiếng.

Vương hầu, quý tộc dự thính đều bị doạ sợ xanh mặt, nhao nhao ôm lấy hài tử nhà mình.

Cấm quân nhanh như cắt đã tịch thu tất cả bội kiếm của hoàng thân quốc thích, khống chế toàn bộ những kẻ có mặt tại yến sảnh.

Trịnh Uông và Trịnh Ba mặc dù tuổi đời còn trẻ, nhưng chưa từng xông pha chiến trường, vẫn luôn ngoan ngoãn ở đất phong làm một tôn thất nhàn tản. Biến cố này khiến cả hai bị kinh sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ có Trịnh Lạo - kẻ đất phong nằm giáp ranh khu vực biên thuỳ, thân thủ nhanh nhẹn, đứng bật dậy, chỉ một quyền đã khống chế được gã binh lính, phi thân tới trước mặt Lý Hoài, thẳng chân dùng lực đá gã một cước, quát: “Cẩu nô tài! Ngươi là cái thá gì? Phụ hoàng đâu? Bản vương muốn gặp bệ hạ!”

Lý Hoài đứng lên, gương mặt âm trầm, sờ sờ cái trán bị va đập, khóe miệng cong lên, cười lớn một tràng đầy sự khinh thường, như thể mỉa mai Đằng vương điện hạ quá mức chậm chạp, ngu dốt không nắm bắt được tình hình. Cung biến hôm nay không phải trò đùa, đây là cuộc chiến giành giật hoàng quyền, kẻ nào chống lại ắt phải rơi đầu, đổ máu.

Lý Hoài ra hiệu cho hai gã Cấm vệ quân vạm vỡ, to cao, dùng sức mạnh lao đến trói chặt tay Trịnh Lạo. Xong xuôi gã thái giám phách lôi đi tới mạnh mẽ tát cho Đằng vương Trịnh Lạo hai cái bạt tai.

Mặc dù Trịnh Lạo không phải hoàng tử được bệ hạ sủng ái, nhưng cũng đường đường là thân vương, sao chịu nổi sự uỷ khuất bậc này, y hét ầm lên, ra sức giãy dụa.

Lý Hoài cũng chẳng sốt ruột, chậm rãi xoay người, nở nụ cười gian trá, hiểm độc nhìn đám quý tộc, thân vương bị dọa đến ngẩn người xung quanh, thong thả móc ra một cây dao găm, lưỡi dao sắc bén, lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo.

“Đồ chó thiến! Ngươi dám động vào bản vương thử xem!” Đằng vương Trịnh Lạo dù tính tình ngang tàng, nóng nảy, đến giờ khắc này trong giọng nói cũng thoáng chút khiếp sợ.

Lý Hoài dí lưỡi dao kề sát hốc mắt Trịnh Lạo, bàn tay cầm chuôi dao truyền đến sự run rẩy vì đắc ý của gã. Tên thái giám điên cuồng cười khùng khục.

“Điện hạ, người nhất định…đừng lo lắng nha. Không đau lắm đâu… thật sự không đau lắm đâu…” Trên khuôn mặt vặn vẹo, già nua của gã nụ cười dần trở lên dữ tợn, khát máu, sau đó cổ tay dùng lực mạnh mẽ đâm xuống một nhát.

“A!” Tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp yến sảnh, xuyên ra ngoài hành lang, thậm chí cả bách quan bị nhốt trước điện Giao Thái cũng nghe được rõ ràng.

Đám hoàng thân quốc thích rơi vào hoảng loạn, thất kinh hét lên. Các nữ quyến cương quyết ôm chặt hài tử không cho chúng nhìn thấy thảm cảnh kinh khủng trong sảnh. Nháy mắt điện Giao Thái vang lên tiếng hét, tiếng nấc nghẹn ngào của người già, phụ nữ, trẻ nhỏ. Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Trước mắt bao người, Tam hoàng tử - Đằng vương - Trịnh Lạo bị một gã thái giám ngang nhiên khoét mắt!

Giờ phút này Tiểu Viện mới hiểu được, vì sao sáng sớm hôm nay Trịnh Lan không cho phép nàng tiến cung tham gia đại hôn. Chàng vốn đã tính toán được việc gì sẽ phát sinh hôm nay.

Như cảm nhận được sự xao động trong lòng nàng, Trịnh Lan lại gần, khẽ thì thầm vào tai nàng: “Ái phi, hôm nay không nghe lời, nhất quyết đòi tiến cùng, chỉ để xem tiết mục móc mắt này sao?”

Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn vào chiếc cằm thon dài, đẹp đẽ, phản kích: “Bị điện hạ kéo vào vào sau bình phong, tầm mắt bị che khuất, hoàn toàn chẳng nhìn thấy được gì.”

Trịnh Lan liếc nhìn nàng: “Thì ra ái phi thích mấy thứ này, quả là một đam mê đặc biệt.”

Tiểu Viện không thèm để ý đến chàng, hỏi điều mình đang băn khoăn: “Thực ra cung biến hôm nay, điện hạ sớm đã biết trước, đúng không?”

Trịnh Lan từ chối cho ý kiến, hai mắt khẽ nhắm lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng lên tiếng, cẩn thận bị bọn chúng phát hiện, bản vương ghét nhất phải dính dáng đến mấy thứ việc nhà khốn khổ khốn nạn này.”

Việc nhà… Tiểu Viện cúi đầu nhớ đến vừa rồi chàng bị các hoàng huynh mỉa mai, chế giễu, lại nghĩ tới cảnh tượng Trịnh Lạo bị thái giám của Thái tử móc mắt, thầm nghĩ thứ gọi là gia đình này quá mức tàn nhẫn, tuyệt tình.

An Thái và Hoàng hậu bị Cấm quân áp giải tới sảnh yến tiệc, vừa tiến đến, đập vào mắt chính là cảnh Đằng vương bị móc mắt. Hoàng hậu sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, liếc nhìn đội quân hung hãn, trang bị đầy đủ khí giới trong phòng. Bà vừa vào đến cửa đã bị gã binh lính ở đằng sau đạp ngã trên mặt đất, cả người đau nhức, căng thẳng cơ hồ muốn ngất đi.

Tận mắt trông thấy đương kim Hoàng hậu bị đạp ngã, những tông thất hoàng gia khác không ai dám ra mặt nữa, chỉ còn công chúa cao quý của Đại Trịnh một thân hỷ phục chói mắt, tóc tai rối bời, ngăn trước người Hoàng hậu, lớn tiếng mắng chửi. Giọng nàng đã lạc đi, thanh điệu không nén được sự nghẹn ngào, đặc biệt khi nhìn mẫu hậu mê man nằm lịm đi trên sàn nhà lạnh buốt trong chính ngày đại hôn của mình.

Trong yến hội hoa lệ, sang trọng, mà một khắc trước còn nơi nơi giăng đèn kết hoa lộng lẫy, hoan hỉ, tiếng cười nói chúc tụng ồn ào náo nhiệt, nay đã hoàn toàn chim vào câm lặng, sợ hãi. Ngay cả Trịnh Lạo bị móc mắt, cũng e ngại thầm nghĩ trong lòng: “Từ xưa đến nay không có cuộc cung biến nào không tắm máu hoàng cung. Bọn họ lại là hoàng thân quốc thích… hôm nay liệu còn có thể sống ra khỏi Điện Giao Thái được chăng?”

Đúng lúc này, Lý Hoài khẽ ho một tiếng, thông báo với toàn thể những kẻ có mặt tại yến sảnh: “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm.”

Đám người không dám không quỳ lạy, nhao nhao run rẩy nằm sấp trên mặt đất. Mấy gã thân vương theo lễ chế vốn không cần làm lễ trước Thái tử, nhưng lúc này vì quá sợ hãi cũng vô thức nằm rạp trên mặt đất.

Trịnh Dũng ngang tàng, cưỡng ép thái hậu và An Thái công chúa, cùng nhóm hoàng thân quốc thích ngồi xuống bàn tiệc. Gã đảo mắt nhìn một lượt các vị đệ đệ nhiều năm không gặp lại, khinh thường liếc Trịnh Lạo bị khoét mắt đang nằm đau đớn, ngắc ngoải trên sàn đá.

Mùi máu tươi ngập tràn yến sảnh điện Giao Thái. Trịnh Dũng nhịn không được, chau mày, chun mũi, phàn nàn: “Sao lại để sàn nhà bẩn thỉu, hôi thối như thế này?”

Hắn giương mắt tìm kiếm một bóng hình trong đám thân vương, nhưng nhìn mãi cũng không thấy Trịnh Lan đâu. Hàng mày càng lúc càng nhíu chặt.

“Lão Cửu đâu? Không tới sao?” Trịnh Dũng hỏi Lý Hoài.

Lúc Lý Hoài tiến vào, Trịnh Lan đã dắt Tiểu Viện lui vào bình phong, thật sự hắn cũng không biết Cửu điện hạ có tới hay không, vì vậy thành thật thưa: “Lúc nô tài đem quân tiến vào đã không thấy Cửu điện hạ trong sảnh.”

Tiểu Viện đứng sau tấm bình phong, qua khe hở nhìn thấy An Thái bị binh lính đè úp mặt trên nền đá, bị nhét rẻ vào miệng, hốc mắt ướt nhoè, lại nghe được Trịnh Dũng bên ngoài đang hỏi về Trịnh Lan, bèn kéo ống tay áo chàng, ý hỏi có phải chàng nên hành động rồi không?

“Ái phi không cần lo nghĩ nhiều.” Trịnh Lan vẫn thong thả nhắm mắt, hai tay vòng trước ngực điệu bộ thản nhiên, thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.