Vết Bớt Hoa Điền

Chương 12: Bại Lộ




Lúc này An Thái Công Chúa đang mặc một thân nam trang.

“Bộ dạng này của muội là sao?” Trịnh Lan hỏi.

“Ừm… muội… đi tìm Tần Chí Thành.” An Thái khúm núm cúi đầu, Trịnh Lan ra hiệu cho Hải Thăng và đám nô tài lui xuống, nhưng không đề cập gì tới Tiểu Viện.

An Thái nhìn Trạm Vương phi đứng một bên, mới nhớ tới hôm nay là ngày phu thê Cửu ca tiến cung thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu. Toàn bộ lửa giận mới rồi tiêu tan hết, nàng ta mau chóng thu lại dáng vẻ lỗ mãng, quy củ hành lễ: “An Thái thỉnh an Cửu hoàng tẩu.”

“Khỏi cần giả vờ khách sáo, không có việc gì thì không đến tòa tam bảo. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.” Trịnh Lan nhàn nhã tựa vào lan can ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, trong lòng chàng đại khái đã đoán được tình hình, nhưng vẫn muốn nghe An Thái chính miệng nói.

Đang đứng trước mặt Cửu tẩu, An Thái vốn không định đề cập chuyện này, nhưng nàng lại cảm thấy hiện tại ngoài Trịnh Lan, không ai giúp được nàng đoạt lấy trái tim Tần Chí Thành. Vì vậy nhanh chóng kể rõ ngọn nguồn.

Thì ra, hôm qua lúc ở tiệc cưới, An Thái không gặp Tần Chí Thành nói rõ chuyện kia. Kết thúc yến tiệc, Tần Chí Thành đích thân hộ tống Tử Vân trở về Hậu Sơn Trà tự. Sau đó qua đêm tại nơi ấy. Hồi cung An Thái càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát giả nam, lén lút đến Hậu Sơn tìm Tần Chí Thành. Nàng đóng giả một tay hoàn khố trong kinh, vừa hay lúc An Thái tới Tử Trúc viện, Tần Chí Thành đang thổ lộ tình cảm với Tử Vân. Thế là nàng ta đại náo một trận ngay tại Tử Trúc viện. Dựa vào tính tình An Thái, sợ là ngay lúc ấy chỉ muốn lập tức dỡ bỏ Hậu Sơn, đập nát Tử Trúc viện. Nhưng bất đắc dĩ thay nàng lại không thể quang minh chính đại để lộ thân phận, ở Hậu Sơn này chắc chắn không ít hoàng thân quốc thích nhận ra nàng. Vì vậy An Thái chỉ đành trút giận bằng việc nhục mạ Tử Vân, nào ngờ lại bị Tần Chí Thành ra mặt đuổi đi.

“Muội không cho phép Tần Chí Thành kia bén mảng tới thứ địa phương bẩn thỉu đó nữa! Ả nữ tử mạt hạng tên Tử Vân, bản cung muốn lột da nàng ta!” Sự ghen ghét cùng phẫn nộ đồng thời bộc phát khiến An Thái không còn giữ được bình tĩnh.

“Trong lòng hắn không có muội, dù hôm nay muội giết chết Tử Vân, sau này vẫn còn Hồng Vân, Lục Vân xuất hiện. Cho nên, hôn sự này chẳng phải lương phối. Ta khuyên muội vẫn nên tính toán một con đường khác đi.” Trịnh Lan lạnh lùng đáp.

“Cửu ca ý huynh là gì? Huynh không chịu giúp ta sao?” An Thái tủi thân rơi lệ.

Trịnh Lan cười lạnh một tiếng, giúp thế nào? An Thái từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, được Đế Hậu cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng lại không biết trên thế gian thứ duy nhất không thể ép buộc, cưỡng cầu chính là tình cảm nam nữ.

An Thái buồn bã đến khóc nấc lên: “Vì sao hắn không thích ta? Không thích thì thôi, lý do gì lại thích loại nữ tử phong trần…”

Tiểu Viện nhìn An Thái, càng nhìn càng cảm thấy cô nương này đáng yêu thẳng thắn, dáng vẻ yêu lại không có được quá đỗi dễ thương khiến nàng không khỏi mềm lòng. Thế là Tiểu Viện rút khăn gấm trong ống tay áo ra, dịu dàng lau nước mắt cho An Thái, đồng thời từ tốn an ủi: “Công chúa đừng quá thương tâm, từ xưa đến nay nam nhi đa phần đều là kẻ phụ bạc, hà cớ gì phải đem hết tâm can treo lên một chiếc cây xiêu vẹo? Công chúa tuổi trẻ mỹ mạo, thân phận tôn quý. Theo ta tiểu tướng quân kia mới là người không xứng với công chúa.”

Trịnh Lan xem thường liếc nhìn nàng, nhủ thầm: Hừ kẻ lừa đảo có khác miệng trơn tru như bôi mật, thực biết cách dỗ ngon dỗ ngọt kẻ khác.

Mấy câu này vừa vặn cho An Thái bậc thang trèo xuống, ấn tượng của nàng đối với Cửu tẩu cực kỳ tốt đẹp. Tiểu công chúa nhận khăn, lau sạch nước mắt, mới bình tĩnh lại nói: “Cửu tẩu không những dịu dàng, còn tinh tế, Cửu ca cũng không xứng với tẩu. Tẩu không biết đâu, bình thường Cửu ca thường xuyên lui tới mấy chỗ ong bướm kia. Đến lúc ấy Hoàng tẩu sẽ biết cái gì gọi là thương tâm. Cho nên tẩu nhất định không được nảy sinh chân tình với Cửu ca, không yêu sẽ không đau khổ.” An Thái thuận thế rúc vào lòng Tiểu Viện làm nũng.

Tiểu Viện nhẹ nhàng trấn an nàng, vừa rồi trong điện Giao Thái nàng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của các hoàng tử, công chúa, vì thế càng cảm thấy thương xót An Thái. Vốn nghĩ rằng làm vương phi mấy ngày cũng không tệ lắm, ai ngờ chỉ vài giờ trôi qua đã cảm thấy tinh thần mệt mỏi, rã rời.

Chân tình… Trịnh Lan nhìn Tiểu Viện tỉ mỉ lau nước mắt cho An Thái, lòng thầm nhắc lại hai chữ này. An Thái nói không yêu sẽ không đau khổ. Vì để không bao giờ phải thương tâm, nàng vĩnh viễn sẽ không giao ra chân tình của bản thân ư?

An Thái vì Tần Chí Thành thương tâm chết đi sống lại, Tiểu Viện thì sao? Nàng đã từng vì kẻ nào mà mặt ủ mày chau chưa? Thông minh như nàng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thật lòng rung động trước người nam tử nào chăng?

Lòng chàng đầy sự chán ghét, buồn bực. Chỉ vỏn vẹn một ngày chung đụng, chàng có thể cảm nhận được tính cách Tiểu Viện cực kỳ kiên nhẫn lý trí, đó cũng là điểm khiến chàng vừa yêu vừa hận.

Đã đến giờ ăn trưa, ngự hoa viên bắt đầu oi nóng. Tiểu Viện đứng dậy chủ động đưa An Thái về Phượng Hoàng cung, đó là cung điện của An Thái công chúa. Trên đường trở về hai người nói nói cười cười, vô cùng hoà thuận, thân thiết, cho thấy An Thái đã cực kỳ yêu thích vị Cửu tẩu này. Chỉ là Trịnh Lan vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng.

Đến cửa đại điện, An Thái còn hẹn lần sau nhất định phải dùng điểm tâm cùng Cửu tẩu, hôm nay nàng mệt mỏi muốn đi ngủ một giấc.

“Đúng rồi, tẩu tẩu, năm ngày nữa chính là lễ Bách Hoa, ta sẽ nhờ mẫu thần chuyển thiệp mời đến chỗ tỷ, tỷ nhất định phải vào cung tham gia đó. Tỷ ở Giang Nam đã lâu, trong cung có nhiều trò tiêu khiển thú vị nhất định tỷ chưa từng thấy, ta sẽ dẫn tỷ đi xem.”

“Lễ Bách Hoa?” Tiểu Viện nhớ Đào nương tử từng nói với nàng, Lễ Bách Hoa là buổi tiệc xã giao được tổ chức cho các nữ nhi thuộc dòng dõi hoàng thân quốc thích chưa xuất giá. Các thiếu nữ được nuôi lớn trong khuê phòng, tại dịp lễ Bách Hoa có thể thoải mái thể hiện tài năng. Hoạt động này được cử hành trong hoàng cung, hai năm mới có một lần. Mục đích chủ yếu là các quý tộc, quan lại quyền quý tìm kiếm thông gia, đây được xem như một buổi lễ xem mắt quy mô lớn.

Phu nhân đã xuất giá cũng có thể tham gia lễ Bách Hoa, có điều nhất định phải có thiệp mời của hoàng hậu nương nương mới được dự.

“Cửu ca, huynh sẽ cho hoàng tẩu tham gia chứ? Đừng vì hoàng tẩu quá mức xinh đẹp mà giấu tẩu ấy đi không cho ra ngoài đó.”

An Thái tức giận trừng Trịnh Lan.

“Sao có thể, bản vương còn hận không thể viết bố cáo, chiêu cáo toàn thiên hạ về mỹ mạo tuyệt thế giai nhân của Cửu tẩu muội.” Trịnh Lan bật cười.

“Cửu ca, huynh cái gì cũng tốt, chỉ có cái tình tình quái đản thất thường không giống ai khiến người ta phát ghét. Nếu như huynh có được một phần mười sự hoà nhã của Thái tử ca ca, biết đâu phụ hoàng sẽ để giang sơn Đại Trịnh lại cho huynh cũng nên.” An Thái hào phóng nói, kẻ dám đàm luận về Thái tử, chỉ có người mang thân phận như nàng mới dám, cũng chỉ có thân phận của An Thái nói ra câu này mới không bị cho là mưu phản.

“Giang sơn này cứ để cho kẻ muốn có cầm đi.”

Trịnh Lan dắt tay Tiểu Viện trở về Vương phủ.

—---------------

Sau khi đưa Tiểu Viện về tới vương phủ, Trịnh Lan lập tức đến Hậu Sơn. Tần Chí Thành vẫn còn đang ở Tử Trúc viện vừa uống rượu, vừa nghe Tử Vân gảy đàn.

“Tử Lưu sao lại tới đây? Có phải nha đầu kia về cáo trạng với huynh không!” Tần Chí Thành định mời Trịnh Lan ngồi xuống cùng nghe Tử Vân đàn tấu, đã bị Trịnh Lan xách cổ áo, ném lên ngựa.

“Về đến kinh thành mới được mấy ngày, đã trầm luân trong tường hoa ngõ liễu?”

Tần Chí Thành sửa lại cương ngựa, vuốt lại nếp áo nhàu nhĩ, thản nhiên đáp: “Thôi đi. Chỗ này không phải chính huynh dẫn ta đến hay sao? Kẻ đầu têu cũng chẳng phải ta.”

“Cho tới bây giờ, ta chưa từng chạm vào người nào ở đây.” Trịnh Lạn trầm giọng khuyên nhủ: “Nếu thật sự thích ai thì quang minh chính đại cưới về. Vừa hay chặt đứt thương nhớ của kẻ khác.”

“Chậc chậc người vừa mới kết hôn nói chuyện có khác, nghe thế nào cũng giống giọng điệu của mấy bậc cha chú. Xem ra Tiền Thục Viện đại tiểu thư đúng là không tầm thường, chỉ một thời gian ngắn đã ghìm con ngựa mất cương nào đó vào tam cương ngũ thường (*) rồi.” Tần Chí Thành miệng trào phúng nhưng trong lòng hiểu rõ, dù sao An Thái cũng là muội muội của Trịnh Lan, hắn chọc nàng ta tức phát khóc bỏ về, Trịnh Lan đương nhiên không vui.

(*) Tam cương ngũ thường là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo. Khổng tử đã nói rằng một xã hội mà luôn duy trì được tam cương ngũ thường là một xã hội bình an, hạnh phúc.

Chỉ có Tần Chí Thành - người lớn lên cùng Trịnh Lan - mới biết kẻ ngoài mặt phóng túng, đa tình, trong lòng thật sự muốn mong cầu điều gì, cũng chỉ hắn mới biết sự thanh lãng, lạnh nhạt, quang minh lỗi lạc của Trạm Vương điện hạ.

Ngẫm lại những ngày lưu luyến phong trần ở Hậu Sơn này, Tần Chí Thành có chút hổ thẹn, kỳ thực so với Trịnh Lan hắn kém không chỉ ở sự hào hoa còn ở sự lạnh lùng kiên định, từ nhỏ đến lớn Trịnh Lan là bạn chí thân của hắn, nhưng vào những thời điểm quan trọng, lại như một người huynh trưởng.

Giữa nam nhân với nam nhân không cần nhiều lời. Hai người một đường ra roi thúc ngựa trở về thành. Trịnh Lan mời Tần Chí Thành đến phủ thượng, trước uống chút trà nóng tỉnh rượu. Tiệc cưới hôm qua Tần Chí Thành thay chàng đỡ rất nhiều rượu, làm rất nhiều chuyện, đương nhiên nên khoản đãi một chút.

Huống chi, chàng còn muốn thương lượng chuyện đại sự với hắn.

Trịnh Lan lệnh cho Hải Thăng xuống phòng bếp, bày biện bàn đồ ăn thức uống ở chòi hóng mát của Phần Cầm viện.

Trịnh Lan cầm bản đồ địa hình Đại Trịnh và bản đồ phân bổ các điểm quân sự trọng yếu của kinh đô cũng như các vùng lân cận thương lượng với Tần Chí Thành về việc của mấy tháng sau.

“Thế này không phải quá mạo hiểm sao?” Tần Chí Thành do dự.

“Nếu như sắp xếp thoả đáng, không cần làm gì cũng lập được đại công.” Trịnh Lan lạnh nhạt đáp.

Tần Chí Thành gật đầu, dự định dựa theo sự an bài của Trịnh Lan hành động, cầm binh đánh giặc là sở trường của hắn, nhưng nói về mưu lược Tần Chí Thành biết bản thân không được bằng một phần mười Trịnh Lan.

Tần Chí Thành cười cười: “Tử Lưu, huynh có cảm giác này không? Ta với huynh càng ngày càng không giống một đôi huynh đệ.”

“Thật sao? Vậy giống gì?”

“Quân thần.” Tần Chí Thành đáp.

Trịnh Lan trầm mặc, Tần Chí Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “Tử Lưu, vị trí kia? Huynh thật sự chưa từng nghĩ đến hay sao? Thái tử… là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vô dụng bất tài, chỉ có bản lãnh kết bè kéo phái là giỏi. Giang sơn Đại Trịnh giao vào tay kẻ này, không phải chuyện tốt. Chúng ta đã không làm thì thôi, đã làm hãy làm cho xong.”

Trịnh Lan liếc hắn một cái: “Nhiệt tình của ta, tối đa cũng chỉ dừng lại ở việc cứu mạng lão già kia thôi. Cái ghế rẻ rách đó, bản vương không có hứng thú.”

Đang nói, đại thái giám của Phượng Hoa cung đến truyền thủ dụ của hoàng hậu nương nương, mời phu thê Trạm Vương nhận thiệp mời tới tham gia lễ Bách Hoa.

Trịnh Lan mỉm cười, thầm nghĩ nha đầu An Thái này làm việc đúng là mau lẹ, ngày đó quả nhiên đi cầu hoàng hậu ban thiệp mời.

Nghĩ tới Tiểu Viện, nụ cười trên môi chàng lại tăng thêm chút giảo hoạt, từ cửa sân có thể nghe thấy tiếng Hải Thăng vọng vào: “Đi mời vương phi đến nhận thủ dụ đi.”

Không lâu sau, Tiểu Viện cùng Bách Linh và Ngân Tuệ rảo bước tiến về phía nội viện, đằng sau còn có Đào nương tử đi theo giám thị. Hải Thăng đứng ở phía trước thông truyền, Trịnh Lan không chờ đoàn người đi vào, lập tức ra lệnh: “Hạ nhân đứng bên ngoài chờ, chỉ cho vương phi vào trong.”

Hải Thăng nhìn Tần Chí Thành đứng bên cạnh chủ nhân, cảm thấy có một nam nhân khác đang ở trong, một mình vương phi đi vào không tiện lắm, Trịnh Lan lại cao giọng, lạnh lùng nhắc nhở: “Thất thần cái gì. Nhanh lên.”

Hải Thăng vội vã lui ra ngoài, một lúc sau quả nhiên chỉ có Tiểu Viện bước vào.

Nàng chậm rãi đi tới. Thân khoác một bộ thường phục màu hồng cánh sen. Bộ cung trang phức tạp, cùng trang sức nặng nề, gò bó sáng sớm hôm nay mặc vào cung đã được trút bỏ, suối tóc mây đen nhánh được tuỳ tiện búi lên cao, đầu chỉ cài duy nhất một chiếc trâm bạc Kim Tam tặng, nhìn qua vừa nhẹ nhàng, lại thoải mái, yêu kiều, không có chút vương giả, kiêu kỳ của một Vương Phi cao quý, mà giống cách ăn mặc giản dị lúc trước của nàng hơn.

“Lại đây, Tần tiểu tướng quân bái kiến vương phi đi.” Trịnh Lan bình tĩnh thu lại bản đồ trước mặt Tần Chí Thành, chỉ chỉ về phía Tiểu Viện, giọng điệu tuỳ tiện lại có chút bông đùa.

Tần Chí Thành nhìn lướt qua, vốn định hành lễ, đột nhiên hắn ta lấy lại tinh thần, mặt mũi nghệt ra.

“Đây… đây không phải là ‘quả ớt nhỏ’ kia sao?!” Tần Chí Thành kinh ngạc, ngây ra nhìn Trịnh Lan.

Tiểu Viện cũng ngây người, lúc Hải Thăng mời nàng đến, cũng không nói với nàng Tần Chí Thành cũng có mặt.

“Hân hạnh gặp mặt tiểu tướng quân.” Tiểu Viện vừa buồn bã lại tức giận, oán trách liếc Trịnh Lan, trách không được hắn không muốn hạ nhân có mặt.

Nàng thực sự không muốn để nhiều người biết lai lịch của mình.

“Ái phi phải học cách sống ngay thẳng, quang minh lỗi lạc chứ!” Thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng, Trịnh Lan thầm vui vẻ trong lòng.

“Tử Lưu, việc này là sao? Người gả cho huynh không phải Tiền Thục Viện à? Sao giờ lại thành nàng ta?” Tần Chí Thành nhìn Tiểu Viện trong sân, não như úng nước, ngơ ngác hết quay sang Trịnh Lan, lại liếc Tiểu Viện.

Trịnh Lan cười không nói, đưa thiệp mời cho Tiểu Viện nói: “Năm ngày nữa phải tới tham gia lễ Bách Hoa trong cung. Ái phi có tài nghệ gì, không ngại chuẩn bị một chút. Bản vương muốn chiếu cáo cả thiên hạ, mỹ mạo tài năng của ái phi.”

Mở miệng một câu ái phi, hai câu ái Phi, khiến Tần Chí Thành trợn mắt há mồm.

Tiểu Viện chột dạ nhìn Tần Chí Thành, theo quan sát của nàng, hai người này có lẽ có quan hệ huynh đệ kết nghĩa, chỉ mong Tần Chí Thành sẽ giữ kín bí mật giúp nàng. Tội khi quân, nàng vốn rất sợ, huống chi Tiền Trọng Mưu còn đe dọa, nếu nàng để lộ ra chút sơ hở, tuỳ thời sẽ ra lệnh cho Đào nương tử giết nàng diệt khẩu.

Nhưng nàng chỉ có thể cầm thiệp mời, đi về tẩm điện.

Nhìn Tiểu Viện rời đi, Tần Chí Thành lập tức truy hỏi Trịnh Lan: “Tử Lưu, huynh đúng là bản lĩnh thông thiên, cưới vương phi mà cũng có thể đánh tráo người được?”

Trịnh Lan lắc đầu: “Cái này phải hỏi Tiền đại nhân, đây vốn âm mưu quỷ kế của lão.”

Tần Chí Thành vỡ lẽ, giễu cợt đáp: “Lão hồ ly họ Tiền kia chắc không nỡ gả nữ nhi cho huynh chứ gì. Chỉ bằng tiếng thơm của huynh bên ngoài, làm gì có quý nữ thế gia nào dám gả.”

Trịnh Lan cười lạnh một tiếng: “Hai người chúng ta đều trầm mê nữ sắc, làm gì có tư cách nói đối phương?”

Nói xong Trịnh Lan rót một chén rượu nhỏ đưa cho Tần Chí Thành, đây chính là vò rượu mơ Tần Chí Thành lấy từ chỗ Tử Vân đưa cho Trịnh Lan lần trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.