Vết Bớt Hoa Điền

Chương 10: Thỉnh An




Một hàng xe ngựa tiến thẳng vào hoàng cung. Cung đình sâm nghiêm, tráng lệ, khiến Tiểu Viện không khỏi thầm than thở trước sự lộng lẫy, nguy nga đến chói mắt của nơi này. Cung điện dát vàng óng ánh tựa tiên cảnh, các khối kiến trúc xa xỉ nối đuôi nhau chạy đến vô tận. Tiểu Viện mở lớn mắt đôi mắt hạnh quan sát bốn phía. Trịnh Lan thấy dáng vẻ háo hức, hiếu kỳ của nàng, cảm thấy cực kỳ thú vị, áp sát lại thủ thỉ bên tai nàng với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Ái phi thích hoàng cung ư? Cảm thấy Vương phủ không đủ khí thế sao? Hay chút nữa chúng ta xin một ân điển từ phụ hoàng, cho hai ta viên phòng ở trong cung?”

Vành tai nàng ngưa ngứa, nghiêng người né tránh, cũng hạ thấp giọng đáp lại: “Điện hạ đêm qua đã đồng ý tha thứ cho dân nữ…”

Trịnh Lan nhìn bộ dạng dè dặt, nhát gan của nàng, dứt khoát vòng tay ôm eo Tiểu Viện, ôm nàng vào trong lòng: “Sao ái phi lại nhát gan vậy? Hôm đó chẳng phải nàng nói muốn dùng một mồi lửa đốt trụi Vương phủ sao?”

Tiểu Viện cầm tay hắn khéo léo đẩy ra, không đáp lời, nhưng thật ra là không dám trêu chọc vị vương gia tính tình khí thất thường này. Trịnh Lan thấy bộ dạng e ngại của nàng chẳng vui chút nào, chàng thích nữ tử nước mắt rưng rưng, mặt mày thịnh nộ, rắn giỏi đối đáp với chàng ở Hậu Sơn hơn.

Tiểu Viện nhìn giày thêu tinh xảo giẫm lên bậc đá cẩm thạch vuông vức nhãn bóng của Giao Thái Điện, từng viên sáng bóng soi được cả bóng mình. Kim Loan Điện quả nhiên khiến kẻ khác sinh lòng kính sợ. Nàng lén lút liếc nhìn mép bàn Tử Đàn phía trên Long Ỷ. Hằng Xương Đế cao quý ngồi đó, tuổi áng chừng hơn 50, dáng người thẳng tắp, uy nghiêm, bởi vì mũ ngọc che nửa mặt cho nên nàng không nhìn thấy rõ biểu cảm của người.

Ngồi phía bên dưới tay ghế là hoàng hậu, đầu đội mũ phượng thân mặc hồng trang, mặc dù tuổi tác bà cũng tương đối lớn nhưng dung nhan lại cực kỳ đoan trang, mang dáng vẻ không giận tự uy, khí khái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Thấp hơn một chút, ngồi dàn ở hai bên là các vị phi tần. Tiểu Viện dựa theo những tấm chân dung Đào nương tử đưa, có thể nhận ra phi tần có dung nhan diễm lệ, chói mắt nhất chính là sủng phi mà hoàng đế hết mực yêu chiều: Du phi.

Sau khi hoàn tất ba quỳ, chín lạy. Hằng Xương Đế ban toạ cho đôi phu phụ trẻ. Lại lệnh cho cung nhân pha trà, giống như những gia đình bình thường ngày đầu gặp gỡ con dâu.

Hoàng Hậu hỏi tuổi của Tiểu Viện, trước kia khi còn ở khuê phòng có tự học tại nhà không? Tiểu Viện dựa theo lý lịch của Tiền Thục Viện thật lễ phép lần lượt trả lời từng câu. Cử chỉ đoan trang, hào phóng, ngữ điệu từ tốn, lễ phép, không hề có nửa phần thất lễ.

Ánh mắt Trịnh Lan chưa từng rời khỏi người nàng, trong lòng thầm bội phục Tiền Trọng Mưu, trong một thời gian ngắn như thế, có thể dạy dỗ nàng thành dáng vẻ không khác gì tiểu thư danh môn như vậy. Lại nghĩ, hoặc có thể bản thân Tiểu Viện vốn dĩ chính là một cô nương hiểu biết lễ nghĩa, thông minh lanh lợi rồi thì sao? Trong nhất thời chàng có chút thất thần.

Đến cùng nàng là loại người gì? Chàng thật hiếu kỳ muốn biết.

Cảm giác muốn tìm tòi nghiên cứu, hay sự hứng thú dành cho nàng, chàng tuyệt nhiên chưa từng nghĩ sẽ che giấu, cứ vậy chăm chú nhìn chiếc miệng nhỏ xinh từ tốn đối đáp trôi chảy với bề trên.

Hằng Xương Đế nhìn ánh mắt Trịnh Lan dán trên người Tiểu Viện, cực kỳ hài lòng vì mình đã kết được một mối lương duyên đẹp đẽ, nhi tử của ông dường như rất yêu thích Vương phi này. Quả nhiên hiểu rõ con trai nhất vẫn là phụ thân. Trước đây là thằng nhóc nào nói chướng mắt quý nữ nhà thế gia danh môn, lần này ông vừa ra tay lập tức khiến thằng con bất hiếu nhà mình thần hồn điên đảo.

Cho tới nay Hằng Xương Đế luôn mong muốn có thể tìm biện pháp kiềm chế tính tình phóng túng, ngông cuồng, không chịu trói buộc của Trịnh Lan. Sự hưng thịnh trong tương lai của Đại Trịnh, cơ nghiệp trên tay ông rất cần đến tài hoa xuất chúng và năng lực hơn người của đứa con trai này. Chỉ mong Trạm Vương phi có thể trở thành cầu nối, kéo gần hơn mối quan hệ phụ tử giữa hai người.

Hằng Xương Đế quan sát cử chỉ đoan trang, chuẩn mực và mỹ mạo siêu dật của con dâu, cảm thấy tràn đầy hy vọng, vì vậy nhịn không được yêu quý cô con dâu này thêm một chút.

“Tiền ái khanh là cánh tay đắc lực của cô, có tài trị quốc. Thục Viện gả cho Tử Lưu, không tính là gả cao. Trong số các con dâu của cô, không có ai nổi bật, hôm nay cuối cùng cũng có một người khiến cô vừa ý. Thục Viện à, về sau con hãy cố gắng tận tâm tận lực làm tròn bổn phận của mình, chăm nom Tử Lưu, cùng nhau sống một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ân ái đến bạc đầu.” Hằng Xương Đế mỉm cười, hai lúm đồng tiền vì vui vẻ mà lún sâu xuống, ông lại phân phó thái giám chuẩn bị bút mực, tự mình hạ bút viết chiếu thư ban thưởng cho Tiểu Viện vô số ngọc ngà châu báu quý giá.

Hoàng hậu thấy thế cũng phu xướng phụ tùy (*), tháo cây trâm vàng trên đầu và vòng tay xuống, phân phó cung nữ trao cho Tiểu Viện.

(*) Chồng đề xướng vợ làm theo. Chỉ vợ chồng hòa mục.

“Hoàng Hậu hiếm khi ban thưởng đồ vật của mình cho người khác, ngay cả An Thái cũng không có được đãi ngộ tốt đến vậy! Hoàng hậu quả là người rộng lượng, khoan dung!” Hằng Xương Đế ít khi mở lời khen ngợi hoàng hậu, trên mặt bà thoáng nở nụ cười.

Trịnh Lan chỉ cảm thấy trêu ngươi, nếu không biết nội tình, chính chàng còn tin cảnh tượng gia đình hoà thuận, tương thân tương ái trước mặt. Gia đình đế vương là nơi lạnh lẽo, vô tình nhất. Trịnh Lan thầm nghĩ, tạm thời cứ để họ tuỳ ý diễn trò vui vẻ, hòa thuận một lần đi.

Nhưng bầu không khí đầm ấm chỉ diễn ra ngắn ngủi trong chốc lát.

Du phi nhìn Đế Hậu mày qua mắt lại, cảm thấy không cam lòng.

Nàng ta đã quen được sủng mà kiêu, chẳng chút che giấu tâm tính ganh đua tị nạnh với mỹ mạo của con dâu, lạnh lùng, ngoa ngoắt nói: “Ai cũng tán thưởng thiên kim nhà Tiền đại nhân mỹ mạo trời sinh, giữa trán có một chiếc bớt Hoa Điền kiều diễm động lòng người, hôm nay gặp mặt quả thực so với tưởng tượng còn đẹp hơn, cũng nhờ thế mà khiến lãng tử quay đầu, Cửu điện hạ hồi tâm chuyển ý. Mấy lời lưu ngôn phỉ ngữ đồn thổi trên dưới triều đường mới bớt bớt đi. Nhưng mà điện hạ tuổi cũng chẳng còn nhỏ, sau này quan trọng nhất vẫn là con nối dõi. Việc khai chi tán diệp chỉ dựa vào một người đương nhiên không đủ. Ngày tháng sau này vẫn phải nạp thêm mấy phòng cơ thiếp, Vương phi chính là thể diện của hoàng gia, nhất định phải làm một chủ mẫu rộng lượng, bao dung.”

Hoàng hậu nghe đến mấy chữ “chủ mẫu rộng lượng”, cảm thấy rõ ràng Du phi đang chỉ cây dâu mắng cây hoè, tìm cơ hội mỉa mai bà, bà định phản bác lại nhưng sợ đắc tội Hằng Xương đế lại thôi.

“Nương nương quá khen.” Tiểu Viện không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp, “Thục Viện biết bản thân tư chất bình thường, không dám cậy sủng mà kiêu. Sau này nếu trong phủ có thêm người mới, thần thiếp chắc chắn sẽ hành xử mềm mỏng, kính cẩn thuận theo sắp xếp của Vương gia, không tranh không đoạt, cố gắng giữ gìn cả phủ trên dưới thuận hoà, an ổn.”

Hành xử mềm mỏng, kính cẩn thuận theo… Nghe mấy chữ này Trịnh Lan kém chút bật cười. Một nữ nhân đến cả nơi như Hậu Sơn cũng có gan đốt, lại dám mở miệng nói ‘kính cẩn tuân theo’, đúng là nữ tử giỏi lừa đảo.

“Con ngoan, đúng là một đứa trẻ hiếu thuận, hiểu chuyện.” Hằng Xương đế gật gật đầu tán thưởng, “Du phi nói cũng đúng, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi là hoàng tử vương công. Có điều sau này nếu Tử Lưu dám bắt nạt con, không cần về nhà ngoại nói với phụ thân, cô nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Nghe xong lời này của Hằng Xương Đế, Hoàng hậu càng cảm thấy không vui. Mấy năm nay Du phi độc sủng, chuyên chế, chỉ kém nước cưỡi lên đầu bà. Vương phủ cưới chính thê, tiến cung hành lễ với phụ mẫu cũng là Hoàng đế và mẫu nghi thiên hạ, làm gì đến lượt thiếp thất có tư cách chen miệng vào. Nhưng Hằng Xương đế lại hết lần này đến lần khác dung túng Du phi làm xằng làm bậy.

Tuy vậy Hoàng hậu cũng khó xử, vì bản thân bà cũng không biết nên mở lời chế nhạo Du phi thế nào để không đắc tội phu quân, sắc mặt bà vô cùng khó coi, các phi tần khác đều âm thầm mỉa mai hoàng hậu bị biến thành trò cười.

Bầu không khí có chút vi diệu, Trịnh Lan nhấp một ngụm trà, khí định thần nhàn mở miệng: “Mẫu phi không cần quá bận tâm. Sau này bản vương không định nạp thiếp, phủ thượng chỉ cần duy nhất một chính thê. Vừa vặn hôm nay có phụ hoàng, mẫu hậu cùng làm chứng.”

Cả phòng đều kinh ngạc nhìn về phía Trạm Vương, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Từ lúc Đại Trịnh khai quốc đến nay chưa từng có vị thân vương nào không nạp thiếp, nhất là lời này còn từ miệng một kẻ phóng túng như Trạm Vương nói ra, càng nghe càng thấy mâu thuẫn. Nhưng ai ai cũng biết Trạm Vương mặc dù là kẻ bất kham, hoang đường, nhưng lại cực kỳ thủ tín, một lời nói ra tứ mã nan truy, nhất định sẽ tuân thủ đến cùng.

“Trước khi cưới Vương phi, bản vương là một kẻ mang nhiều tiếng xấu. Cả ngày chỉ quyến luyến chốn câu lan. Thế nhưng Vương phi có thể tương kính như tân, kính cẩn tuân theo, lễ nghĩa chu toàn, có Vương phi rồi, ta cảm thấy tất cả những cô nương khác đều chỉ là gió thoảng mây bay, dong chi tục phấn, chẳng có chút mảy may hứng thú nào.” Lúc nhìn nàng trôi chảy nói ra tám chữ, “Hành xử mềm mỏng, kính cẩn tuân theo”, Trịnh Lan thật tình muốn nghiền ngẫm kỹ càng xem trên khuôn mặt kia có chút quẫn bách khó chịu nào không? Nhưng hoàn toàn là bộ dạng dịu dàng, đoan trang đến hoàn hảo.

Thế là, Trịnh Lan tiếp tục nói nốt vế còn lại: “Với nhi thần mà nói, một nam tử đã có chính thê còn nạp thêm thiếp thất, còn chẳng quang minh lỗi lạc bằng kẻ lưu luyến chốn phong trần.”

Điện Giao Thái rơi vào tĩnh lặng.

Câu nói cuối cùng này mạnh mẽ tát vào mặt Hằng Xương Đế. Một phòng chủ tớ, thậm chí cả hoàng hậu đều hoảng sợ tột độ, nín thở nhìn sắc mặt Hằng Xương Đế. Mặc dù hoàng đế bệ hạ nhân ái, khoan dung, nhưng dù sao cũng là bậc đế vương, trước mặt bao người công khai mỉa mai mạo phạm người như vậy, chắc chắn không tránh khỏi chọc giận long nhan.

“Ba…” Hằng Xương Đế quăng mạnh chén trà xuống nền đá.

Ai nấy đều nín thở, không dám lên tiếng, bầu không khí trong điện đông cứng lại.

Toàn bộ thiên hạ này chắc chỉ có Trạm Vương điện hạ mới dám chọc giận hoàng đế ngang nhiên như thế.

“Thứ hỗn xược.” Hồi lâu sau, Hoàng Xương Đế cuối cùng cũng phẫn nộ quát lớn. Ông cắn răng nghiến lợi mắng: “Năm đó cô nên bóp chết cái thứ bất hiếu như ngươi mới đúng.”

Tiểu Viện ngơ ngác nhìn thần sắc cha con hai người, rất tò mò về quan hệ của phụ tử họ. Giữa cha và con đáng nhẽ nên là quan hệ gắn bó, thân thiết nhất. Nhưng tại sao tình cảm của hai người này lại nhạy cảm tới vậy? Cho dù ngoài mặt cố diễn cảnh phụ từ tử hiếu nhưng cũng quá mức mỏng manh, không chịu nổi dù chỉ một tác động nhẹ.

Nàng nhớ Đào nương từng kể cho nàng về thân thế của Trịnh Lan, mẹ hắn xuất thân từ Giáo Phường Ty là một ca kỹ hèn mọn, sau khi không minh bạch hạ sinh Trạm Vương không bao lâu cũng qua đời. Nếu không phải Hằng Xương Đế nhân ái, bao dung, kiên quyết bế Trịnh Lan về nuôi dưỡng, chỉ sợ đã chẳng có Trạm Vương ngày hôm nay, nói chi tới việc bồi dưỡng chàng ta trở thành nam tử tài học phong phú, khí chất đường hoàng, sáng sủa như hiện tại.

Nhưng thân thế và mẹ đẻ có lẽ là vết thương lòng của Trịnh Lan, cũng là cái vảy ngược giữa quan hệ của đôi phụ tử hoàng gia này. Trạm Vương vừa rồi cứng miệng nói lời kia là đang mỉa mai Hằng Xương Đế vô trách nhiệm sao?

Thoạt nhìn có vẻ là vậy.

Thì ra làm hoàng tử, công chúa sống trong nhung lụa ngọc ngà cũng chẳng sung sướng, vô lo.

Thì ra người kẻ có địa vị cao quý như Trạm Vương cũng giống nàng, cũng là một kẻ số khổ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Viện nhịn không được bóp mạnh tay mình một cái, ép bản thân phải suy nghĩ tỉnh táo, lạnh lùng hơn.

Nàng chỉ là một kẻ thế thân, là hàng giả, là kẻ đang phạm tội khi quân, dối trên gạt dưới, phải cẩn thận đề phòng từng li từng tí tránh sơ sẩy rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Tốt hơn hết là diễn tròn vai trước khi tìm được kế sách hoàn hảo để thoát thân.

Một kẻ như nàng sao có thể cảm thấy đáng thương thay Trịnh Lan cơ chứ.

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Trịnh Lan nhẹ nhàng đứng dậy, dắt tay Tiểu Viện, quỳ trước ghế Đế Hậu, bình bình, đạm đạm mở miệng: “Đa tạ phụ hoàng đã ban cho nhi thần một hôn nhân tốt đẹp. Nhi thần cảm ân không hết. Không còn sớm nữa, nhi thần không dám quấy rầy phụ hoàng mẫu hậu nghỉ ngơi, xin đưa vương phi cáo lui về phủ.”

Tiểu Viện giờ mới phản ứng lại được, vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói: “Nhi thần cáo lui, cung chúc phụ hoàng mẫu hậu bốn mùa cát tường, phúc thọ an khang.”

Cơn giận của Hằng Xương Đế thoáng nguôi, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Nể mặt Thục Viện, ta lười so đo với đứa bất hiếu như ngươi! Đi đi.”

Du phi nhìn Hằng Xương Đế, lòng có chút lo âu.

Nàng ta cũng coi như hiểu tâm tư Hoàng đế, lão già này đến cùng phải yêu thương Trịnh Lan tới mức nào, mới có thể năm lần bảy lượt dễ dàng tha thứ cho thói ngông cuồng, chống đối của hắn.

Đến cùng trong chín vị hoàng tử, đứa con trai ông ta dung túng, yêu chiều nhất vẫn chẳng phải vị ở Đông Cung.

Nàng ta sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, Hằng Xương Đế càng lúc càng lớn tuổi, nàng ta tuổi trẻ yêu kiều, hai năm nay một mình độc sủng thánh ân, phong quang tễ nguyệt, nhưng mãi vẫn chưa hoài long thai. Hoàng hậu sau này có thể hưởng tôn vinh vô tận của Thái hậu, cho dù kẻ leo lên long ỷ có là ai đi chăng nữa. Còn tương lai của nàng ta rồi sẽ đi về đâu?

Trịnh Lan vốn định nắm tay Tiểu Viện đi ra ngoài, nhưng vừa đứng dậy, thái giám liền tiến vào thông truyền: “Thái tử điện hạ giá lâm.”

Trịnh Lan nghe thấy, không khỏi cong môi cười: “Bổn gia chân chính tới rồi!”

Chàng muốn nhìn thử xem, Trịnh Dũng nhìn thấy Tiền Thục Viện giả này sẽ có biểu cảm gì, dù sao Thái tử Trịnh Dũng mới là kẻ chân chính đoạt được Tiền Thục Viện thật.

Đám người xung quanh đương nhiên không hiểu ý chàng, Trạm Vương điện hạ nổi tiếng tính khí thất thường, hành sự quái đản, tất cả mọi người đều biết.

Thái tử khoác áo bào thêu Ngũ Trảo Kim Long bước vào, cho dù là tình huống nào hắn ta cũng dựa theo lễ chế khoác bộ y phục này trên người, thân phận thái tử cao quý đủ để hắn sống an ổn vinh hoa cả đời. Đa số thời gian hắn thậm chí không bước ra khỏi Đông Cung nửa bước, vì theo Trịnh Dũng rồng vốn ngụ tại Long Cung.

Ngoại trừ Đế hậu, toàn bộ người có mặt đều phải kính cẩn hành lễ. Thời điểm Du phi đứng dậy, xoay lưng về phía Hằng Xương Đế, nàng ta kín đáo ném cho hắn ánh mắt mị hoặc vô cùng. Trịnh Dũng tỏ vẻ không thấy, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu. Nữ nhân lẳng lơ, phóng đãng này, cả người đều đầy mị hoặc.

Ánh mắt Trịnh Dũng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Tiền Thục Viện, nhưng đứng cạnh Trịnh Lan lại là một thiếu nữ xa lạ, mặc dù trên trán cũng có vết bớt Hoa Điền, dung mạo tương tự Tiền Thục Viện đến mấy phần, nhưng lại yểu điệu, xinh đẹp hơn một chút.

Hắn ta thoáng kinh ngạc, nhưng nháy mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ngoại trừ Trịnh Lan không ai phái hiện ra thần sắc biến hoá chớp nhoáng này trên khuôn mặt hắn.

Trịnh Lan thầm chế giễu trong lòng, xem ra Tiền đại nhân đánh tráo người, nhưng không báo cho Đông Cung biết. Đảng phái này quả là đoàn kết keo sơn. Thủ đoạn vụng về như vậy cũng dám bức vua thoái vị hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.