Về Trễ

Chương 37




Ngày Tô Vân đến Chung Dạng ngồi taxi đi tới sân bay đón bà. Lúc vừa mới ra ngoài thời tiết vẫn còn thoáng đáng, mây bay ngập trời.

Ấy vậy mà khi Chung Dạng đi tới sân bay trời lại đổ ngay một cơn mưa rào.

Chung Dạng nhíu mày xuống xe, sau đó đi vào trong đại sảnh, đợi khoảng chục phút mới nhìn thấy Tô Vân và dượng.

Dượng mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám tro, nhìn qua có vẻ đã gầy đi khá nhiều, ngay cả trong ánh mắt của Tô Vân cũng tràn đầy sự mỏi mệt. Trông thấy Chung Dạng thì Tô Vân mới để lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Con tới rồi hả."

Chung Dạng nhận hành lý từ tay Tô Vân: "Hai người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không ạ, chúng ta đem hành lý mang về khách sạn trước rồi đi ăn cơm, xong xuôi sẽ đến bệnh viện nhé."

Dượng bấy giờ mới lên tiếng: "Có làm ảnh hưởng tới việc học của con không? Buổi chiều có tiết thì dượng với cô con tự đi cũng được."

Chung Dạng nói: "Không sao ạ, buổi chiều con không có tiết."

Thật ra lời này là nói dối, buổi chiều cô có hai tiết của môn chuyên ngành, nhưng bây giờ dượng xảy ra chuyện mà bản thân còn tỏ ra như không có gì tiếp tục đi học thì đúng là không khác gì loại không tim không phổi.

Ba người rời khỏi sân bay, bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn, taxi cũng chả thấy nổi một hai chiếc. Phải đợi một lúc lâu mới bắt được.

Lên xe, Tô Vân sờ vào quần áo của Chung Dạng, nhíu nhíu mày: "Con mặc ít như này không lạnh à?"

Chung Dạng đáp: "Cũng bình thường ạ."

Tô Vân thở dài: "Con vẫn nên chăm sóc tốt bản thân một chút, con xem dượng con kìa, bình thường cô khuyên hút ít thuốc thôi mà đâu có nghe, bây giờ xảy ra chuyện thì mới biết mang vạ vào thân rồi."

Lời này Chung Dạng cũng không tiện can dự vào nên chỉ đành im lặng cười khẽ.

Chung Dạng đưa hai người họ đi ăn trưa xong rồi sau đó đem hành lý về khách sạn. Khách sạn được đặt ở nơi gần với bệnh viện nhất, Chung Dạng để dượng và cô ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi còn mình đi đến bệnh viện để lấy số. Lấy số xong vô tình trông thấy một sản phụ tình trạng không được ổn cho lắm nên Chung Dạng hỏi han mấy câu rồi lại đưa người đó đến Khoa phụ sản.

Cô vừa mới bước ra khỏi phòng khám phụ sản thì nhìn thấy Dương Thận đang bước đến ở ngay phía trước, ngoài anh ta ra còn có một người con gái. Có thể nhìn ra được là Dương Thận đưa cô gái đó tới đây để kiểm tra.

Chung Dạng dừng lại bước chân, cô lên tiếng chào hỏi: "Anh Dương."

Khóe môi Dương Thận cong lên, ánh mắt liếc qua tấm bảng hiệu trên cánh cửa, rồi lại quay trở lại nhìn Chung Dạng: "Vẫn khách sáo thế, em đã theo Ôn Trì Chi nửa năm rồi, nói sao thì cũng được coi là chị dâu nhỏ của anh, gọi anh là Dương Thận là được rồi."

Dương Thận mồm miệng thâm thúy vô cùng, Chung Dạng sớm đã quen với kiểu châm chọc đó của anh ta, cô mặt không đổi sắc, cười haha nói: "Em còn có việc nên đi trước đây."

Dương Thận khẽ gật đầu, cô gái ở trong lòng anh ta lúc này mới ngước đầu lên: "Ai vậy? Bạn gái cũ của anh à?"

Dượng Thận cười khẩy: "Nói gì vậy, vợ của bạn bè không được bắt nạt, hiểu không? Đừng suốt ngày cứ mở miệng là lại nói luyên thuyên."

Cô gái đó thấy anh thay đổi sắc mặt thì lại ấp úng: "Đợi lát nữa kiểm tra ra mà dính rồi thì phải làm sao bây giờ?"

Dương Thận nhìn cô gái một cái, dáng vẻ thờ ơ: "Dính rồi thì cưới thôi, chẳng phải em muốn gả cho anh lắm sao?"

Cô gái cúi đầu, khuôn mặt thẹn thùng, sau đó giơ tay đánh vào lồng ngực Dương Thận: "Ai muốn gả cho anh chứ?"

Dương Thận nắm lấy tay cô gái, bộ dạng như cười như không.

Cô gái này tên là Khương Ngưng, ở trong bữa tiệc của bạn bè Dương Thận tình cờ gặp được, hai người trò chuyện được mấy câu ngay tối đó đã ngủ cùng với nhau. Cô gái này cũng có tâm tư lắm, cả một tuần nay Dương Thận không gọi điện cho cô ta, bây giờ cô ta gọi đến nói rằng mình bị chậm kinh đã lâu rồi, ý trong lời nói này là gì Dương Thận đương nhiên hiểu rõ.

Cô gái đó bước vào trong Khoa phụ sản, Dương Thận đi đến khu vực hút thuốc để hút điếu thuốc, sau đó cầm di động gọi điện thoại cho Ôn Trì Chi: "Này, hôm nay tôi tới bệnh viện, không ngờ lại gặp Chung Dạng."

Ôn Trì Chi ở đầu bên kia không có phản ứng gì, Dương Thận trêu chọc: "Sao cậu không hỏi xem người ta tới bệnh viện làm gì? Tôi còn tận mắt nhìn thấy cô ấy bước ra từ Khoa phụ sản đấy..."

Không biết đầu bên kia nói gì mà Dương Thận bật cười thành tiếng: "Tôi lừa cậu làm gì? Tôi thật sự nhìn thấy cô ấy bước ra từ phòng khám của Khoa phụ sản. Này... không lẽ... cậu chơi đùa chơi tới mức tạo ra thành phẩm rồi à?"

Ôn Trì Chi nói: "Đừng có nói vớ vẩn."

Dương Thận phì cười: "Con gái thời nay tâm cơ lắm, mặc dù cậu dùng biện pháp phòng tránh kỹ lưỡng nhưng ai biết được trong lòng của người ta nghĩ gì. Nói không chừng lại lòi ra đứa con để chơi cậu không chừng cũng nên."

Dương Thận chế giễu thêm mấy câu rồi cũng không nói thêm gì nhiều nữa, ngắt điện thoại xong nhìn thấy Khương Ngưng, anh ta mỉm cười đi tới: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Không sao." Trên mặt Khương Ngưng lộ rõ vẻ thất vọng.

Dương Thận rít hơi thuốc, cười cười, chỉ có điều ý cười rất nhạt: "Anh nói rồi mà, không dễ dàng dính được đâu."

...

Lúc Ôn Trì Chi nhận được điện thoại của Dương Thận là vừa mới ngủ dậy. Thật ra Ôn Trì Chi cũng không tin chuyện Chung Dạng mang thai lắm, vì dù sao lúc hai người làm chuyện đó đều dùng biện pháp an toàn.

Anh cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Chung Dạng, nhắn xong rời giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Anh vệ sinh cá nhân thay quần áo xong xuôi đi ra ngoài, cầm di động lên nhìn thì vẫn chưa nhận lại được tin nhắn của cô.

Không biết cô đang bận chuyện gì.

Ôn Trì Chi trực tiếp gọi điện thoại cho Chung Dạng, đợi một lúc mới có người nghe máy, anh nói: "Em không nhận được tin nhắn à?"

Chung Dạng nhìn cô một cái rồi bước vào trong nhà vệ sinh: "Lúc nãy em đang bận nên không để ý."

Ôn Trì Chi cầm chiếc đồng hồ đeo tay ở trên tủ đầu giường lên, anh hỏi: "Hôm nay em đến bệnh viện sao?"

Chung Dạng ngây người mấy giây: "Là Dương Thận nói với anh hả?"

Ôn Trì Chi cười khẽ: "Có chỗ nào không khỏe à?"

"Không phải. Dượng của em bị bệnh nên tới thành phố Z để làm kiểm tra, hôm nay em đến bệnh viện để lấy số giúp cho dượng."

Bên ngoài có người gõ cửa, là Tô Vân: "Dạng Dạng, con xong chưa?"

Chung Dạng vội vã đáp lại: "Con xong rồi đây."

Cô lại vội nói với Ôn Trì Chi mấy câu rồi cúp điện thoại.

Chung Dạng mở cửa, Tô Vân cười nói: "Con trốn trong đây để nói chuyện với bạn trai đấy à."

Chung Dạng đỏ mặt: "Đâu có đâu ạ."

Tô Vân trêu cô: "Thôi thôi, đến cả La Trà cũng thường xuyên lấy điện thoại trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện. Ở độ tuổi con hiện tại có bạn trai là điều bình thường."

Chung Dạng cảm thấy hứng thú: "La Trà có bạn trai rồi sao ạ?"

Nhắc tới chuyện này là Tô Vân lại lo nghĩ, mày nhíu chặt lại: "Ừ, cái con nha đầu này mới có cấp hai đã yêu với đương. Vì chuyện này mà cô bị giáo viên chủ nhiệm của nó gọi tới trường. La Trà mà hiểu chuyện được một nửa như con thì cô bớt phải lo lắng rồi."

Chung Dạng rời khỏi khách sạn, Ôn Trì Chi đã ở dưới lầu đợi từ lâu. Như thói quen Chung Dạng vòng qua đầu bên kia ô tô, mở cửa rồi cúi thấp người ngồi vào trong ghế lái phụ.

Miệng Ôn Trì Chi kẹp điếu thuốc, đang cúi đầu để châm lửa.

Chung Dạng thở dài một hơi.

Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Ôn Trì Chi rít một hơi thuốc, ném bật lửa vào trong tủ đựng đồ rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tâm trạng em không tốt sao?"

Chung Dạng lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: "Anh hút ít thuốc thôi, dượng của em bởi vì hút thuốc nhiều nên bị viêm phổi, bây giờ người đều tiều tụy hốc hác. Một cơ thể lúc bình thường vốn dĩ còn khỏe mạnh như vậy, bây giờ nói bệnh là bệnh ngay được."

"Sợ anh đi sớm à?" Ôn Trì Chi cười.

Anh nói chuyện chẳng kiêng nể gì cả, Chung Dạng cau mày, nét mặt nghiêm nghị: "Anh nói vớ vẩn gì thế!"

Ôn Trì Chi khá hứng thú với dáng vẻ đó của cô, anh chạm vào mặt cô, nói: "Chẳng phải em đã ước cho anh được sống lâu trăm tuổi rồi sao, lo gì?"

Chung Dạng: "Kể cả thế cũng không được nói linh tinh."

Ôn Trì Chi mỉm cười, nhưng sau đó anh cũng dập tắt luôn điếu thuốc: "Có gì cần thì cứ nói với anh nhé."

Chung Dạng "ừm" khẽ một tiếng.

Hai người cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong Ôn Trì Chi lái xe đưa cô quay về trường. Vốn dĩ Chung Dạng tưởng rằng sẽ không có gì nữa, ai ngờ tới lúc chuẩn bị xuống xe Ôn Trì Chi lại giữ chặt tay cô, Chung Dạng quay đầu nhìn, nhìn thấy Ôn Trì Chi rút từ trong ví tiền ra một tấm thẻ.

Chính vào lúc đó Chung Dạng bỗng nhớ lại ngày Thẩm Kính Nguyên nhét vào tay cô một tấm thẻ, nhưng đó là thẻ phòng. Sự bài xích nặng nề cứ vậy bùng phát ra ngoài.

Chung Dạng cảm thấy cảnh tượng này ít nhiều có phần mỉa mai.

Ôn Trì Chi không nhận ra được sự khác thường của cô, anh đưa thẻ cho cô rồi nói: "Cô của em tới đây chắc sẽ phải tiêu tốn không ít đâu, tấm thẻ này em cầm lấy dùng đi."

Chung Dạng cố gắng khống chế cảm xúc, thế rồi vừa mở miệng vẫn mang theo mấy phần bực dọc, ngữ khí của cô cứng rắn: "Em không cần."

Ánh mắt của Ôn Trì Chi rơi xuống khuôn mặt cô, anh nói: "Dạng Dạng, anh không hề có ý gì khác."

Chung Dạng tự giễu chính mình, cô bặm môi rồi hỏi: "Trong lòng anh rốt cuộc nghĩ em như thế nào vậy?"

~Hết chương 37~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.