Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 456: Ý nghĩa của sinh mạng




Lâm Phi và Thổ Cáp Nỗ Khố không quan tâm xem đám người Vassago đang làm gì, họ tự tin cho 6 núi lửa có phun trào cũng có thể bảo đảm an toàn tính mạng cho mình. Thân ảnh hai người lao đi như sói rừng, trong nháy mắt đã chạy đi thật xa. Tốc độ của Lâm Phi vốn đã cực nhanh. Thổ Cáp Nỗ Khố thì không biết đã thi triển công phu gì mà chân không chạm đất, cả người lướt đi như một cơn gió. Tên lửa siêu âm ít nhất cũng cần một thời gian nhất định mới hoạt động. Dù sao đó cũng không phải là tên lửa thông thường, một phát có thể bắn ra mấy trăm viên. Năng lượng càng mạnh càng cần nhiều thời gian.

Lúc Lâm Phi và Thổ Cáp Nỗ Khố tới bờ biển, lại có một quả pháo lớn mang theo luồng sáng màu vàng bắn từ bên trong ra, mục tiêu lần này hướng thẳng về thân núi lửa.

Dưới sự chỉ huy của Thổ Cáp Nỗ Khố, đã có hai con cá heo đợi ở chỗ vách đá. Vì cách bờ biển khá gần, nước biển cũng đủ sâu nên trước đó đều giấu chúng dưới nước, tránh lọt vào công kích của hỏa lực, lúc này mới nâng chúng lên.

Hai người nhảy xuống, cự kình nhanh chóng thay đổi thành một thân thể cao lớn, bơi về phía bắc, tránh xa khỏi phạm vi núi lửa.

Lúc đám người Vassago đuổi tới nơi, hai người đã vào miệng cá, lặn xuống biển.

Mấy chục viên đạn bắn xuống nước nhưng với biển cả mênh mông, những viên đạn này chỉ đủ gãi ngứa mà thôi. Nó chỉ tạo nên mấy đợt sóng lăn tăn, chứ không có tác dụng gì.

-Đại nhân Vassago, bọn chúng chạy mất rồi.

Một tên mặc áo giáp đen tiếc nuối nói Vassago nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh:

-Chạy thì chạy, kiểu này sớm muộn gì chúng ta cũng lấy về được.

Đúng lúc này, sau khi liên tục phun ra hai đợt sóng siêu âm, núi lửa bắt đầu xuất hiện những tiếng “ầm ầm” kịch liệt.

Dường như sau khi bị khiêu khích, bản tính tàn bạo của thần núi lửa đã trỗi dậy. Nó nổi lên ngay miệng núi lửa, vang lên những âm thanh rung động của mấy ngàn quả bom lớn. Một lượng lớn bụi núi lửa đang ngủ say bỗng xì ra khỏi miệng núi lửa.

Dung nham nóng bỏng trong thời gian ngắn đã cuồn cuộn từ trên xuống dưới rừng rậm. Hơn nữa, dung nham còn đang có xu thế lan ra cả đồng cỏ, nhanh chóng xâm lược lãnh địa của thổ dân, dấy lên biển lửa mênh mông, đe dọa tính mạng của mọi người.

Bất ngờ hơn cả là những tòa nhà lớn cũng bắt đầu có chiều hướng sụp đổ. Từng ngọn núi, vách núi cheo leo, đất đá điên cuồng rơi vào trong biển.

Cả ngọn núi bị núi lửa tàn phá, trong nháy mắt đã diệt vong, trở thành địa ngục trên biển cả.

-Sau hôm nay, hòn đảo này sẽ biến mất!

Vassago quay đầu liếc một cái rồi vung tay lên:

-Chúng ta đi!

Hơn hai mươi phút sau, ở một bến cảng bỏ hoang của quần đảo Louis Adrian Tây Á, khu vực gần phía Đông Nam Guinea.

Mấy đầu cá heo nổi lên mặt nước, cự kình há miệng phun một đoàn người ra. Họ chỉ cần bơi thêm một chút là có thể đến chỗ cạn, an toàn lên bờ.

Sau khi ra ngoài, Lâm Phi thấy Phương Nhã Nhu toàn thân ướt đẫm, chật vật đứng cùng đám trẻ của gia tộc Melanesia.

- Lâm Phi! Sau khi thấy Lâm Phi, Phương Nhã Nhu thở dài, vui vẻ bơi tới. Nhưng vừa tới gần, cô đã thấy toàn thân Lâm Phi không có quần áo, cơ thể trần truồng, liền thấy ngại ngùng.

Lâm Phi thấy bộ dạng xấu hổ của cô thì cười cười, nhìn trái nhìn phải, định tìm Thổ Cáp Nỗ Khố. Nhưng quái lạ là hắn tìm không thấy, vì thế chỉ có thể lên bờ trước rồi nói.

Đám trẻ con kia đều bơi rất giỏi, vì thế chúng nhanh chóng bơi về phía bờ.

Sau khi lên bờ, Lâm Phi cầm áo khoác của Phương Nhã Nhu, tùy tiện quấn ở thắt lưng, rồi tiếp tục đợi, định tìm xem Thổ Cáp Nô Khố đang ở đâu, nhưng hắn vẫn không tìm thấy.

Đột nhiên, Lâm Phi thấy có dự cảm xấu.

-Scarpe tiên sinh, đây là vật Vu Sư đại nhân nhờ cháu đưa cho ngài.

Một bé gái khá lớn trong đám trẻ thổ dân đi tới, đưa cho Lâm Phi một miếng da cá.

Loại da cá này sau khi phơi khô dùng để ghi lên một số chữ việt, mục đích là để tránh bị thẩm nước. Phía trên là mây chữ tiếng Anh đơn giảm mà Thổ Cáp Nỗ Khố dùng nước thuộc màu xanh làm từ lá cây để viết.

Lâm Phi nhận lấy rồi đọc những chữ trên đó, lúc này hắn mới giật mình, mắt ánh lên sự bị ai, đau khổ. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lắc đầu cười khổ:

-Đến cuối cùng, anh vẫn không nghĩ thoáng hơn được hay sao...

Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi rất đau khổ thì dè dặt hỏi: -Sao vậy? Thổ Cáp Nỗ Khố đâu rồi?

-Cậu ấy nói... chức trách của cậu ấy là bảo vệ nhà cửa và người dân trong tộc mà tổ tiên đã để lại. Tính mạng của cậu ấy phải gắn với nhà cửa. Đó là ý chỉ của thần linh, cậu ấy phải tuân thủ. Vì thế, cậu ấy đã một mình về đảo rồi... Phương Nhã Nhu hít vào một hơi, giật mình che miệng:

-Vậy... vậy chẳng phải đã...

Dĩ nhiên, cuối cùng Thổ Cáp Nỗ Khố đã lựa chọn cùng đi về cõi vĩnh hằng với đảo núi lửa đã trở thành một biển lửa.

Vu sư của thổ dân luôn nghĩ cho người khác, vì tránh để Lâm Phi lại ngăn cản y chịu chết rồi hao tồn nhiều thời gian sẽ liên lụy đến Lâm Phi, lúc đó y đã giả vờ cũng muốn chạy trốn để đánh lừa Lâm Phi.

Không thể tưởng tượng nổi, một người có thể hiên ngang đi vào trung tâm đảo núi lửa đang cuồn cuộn dung nham sẽ lẫm liệt đến thế nào.

Lâm Phi gật đầu, trừng mắt nhìn, không để nước mắt tràn ra ngoài:

-Cậu ấy muốn anh dùng Long Tiên Hương đổi lấy tiền để sắp xếp cuộc sống cho những đứa trẻ này, kéo dài huyết mạch cho bộ lạc họ...Những đứa trẻ này không nên chết cùng cậu ấy.

Phương Nhã Nhu đau thương nhìn mấy chục đứa trẻ lớn nhỏ trước mắt. Những đứa trẻ này không hề khóc lóc thút thít, chúng chỉ dùng những những ánh mắt ngây thơ nhìn hai người họ.

Trong mắt chúng, đây chính là sự lựa chọn của vu sư đại nhân, bọn chúng chỉ cần giữ

vững tâm mà tiếp tục sống là được.

-Ô! Ô

Đúng lúc này, bầy cá heo dưới biển phát ra những tiếng “ô” dài không ngớt. Những tiếng kêu này lúc dài lúc ngăn văng văng trong không gian.

Dường như chúng đang hát những bài ca tiền đưa đau thương để tiền đưa một người bạn dị tộc đã chết về cõi vĩnh hằng.

Lâm Phi quay đầu nhìn lại những sinh linh đẹp để đang chầm chậm quay về với đại dương, nếu so sánh với chúng, con người quả thật là một thứ sinh vật dơ bẩn nhất...

Hắn không khỏi nhớ đến cái chết của Victor. Một kẻ điên cuồng luôn muốn hủy diệt thế giới để xây dựng lại một thế giới loài người hoàn toàn khác. Liệu gã có từng nghe cá hát trên biển mà nghĩ đến những chuyện như vậy hay không.

-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, Lâm Phi? Phương Nhã Nhu hỏi.

Lâm Phi hồi phục lại tinh thần, nhìn tình hình xung quanh rồi nói:

-Thổ Cáp Nỗ Khố sẽ không để bầy cá heo đưa chúng ta đến nơi không người. Trên đảo chắc chắn phải có thiết bị liên lạc. Anh sẽ đi liên lạc với Eva, để cô ấy đưa máy bay tới đón chúng ta và những đứa trẻ này rồi sắp xếp công việc cho chúng. Anh chỉ huy cho cô ấy làm là thích hợp nhất.

Quả nhiên, ở một khu vực khác có một thị trấn nhỏ ven biển. Lâm Phi dùng một số cách ít thủ đoạn, cuối cùng đã liên lạc được với Eva.

Nửa đêm, hai chiếc máy bay cỡ lớn đã tới bờ biển. Eva không kịp tới nên chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Trừ khối hắn tặng Phương Nhã Nhu, Lâm Phi cho người đem những khối Long Tiên Hương khác để Eva bán đầu giá thu tiền về, dùng số tiền đó xây dựng nơi ở mới cho những đứa trẻ này.

Số tiền kia chắc chắn rất lớn, căn bản tiêu không hết, đủ để xây dựng một khu nhà tốt hơn rất nhiều.

Về địa điểm, Lâm Phi định lấy một tòa trong số ba tòa hắn lấy được từ chỗ người Melanesia tặng cho những đứa trẻ này.

Đối với chúng, xã hội phức tạp nhiều người, chúng không thể thích ứng được. Nếu có người giúp chúng xây dựng nhà ở, tin chắc chỉ trong thời gian ngắn, chúng có thể tự sống một mình.

Chỉ có điều, trong thời gian ngắn, do ảnh hưởng của bụi núi lửa, vùng biển đó tạm thời chưa thể sinh sống, không thể trực tiếp đưa những đứa trẻ này lên đảo, vì thế Lâm Phi đành để Eva phải người chăm sóc chúng. Hắn thì muốn nhanh chóng về Hạ Quốc cùng Phương Nhã Nhu. Hắn có nhiều chuyện cần xử lý, nhưng mang theo cái đầu đó, hắn không thể lo lắng trong thời gian dài. Vì thế Lâm Phi cho người chụp ảnh rõ ràng coi như làm bằng chứng.

Sau khi Paimon bỏ mặt nạ, bộ dạng của ông ta như một người đàn ông trung niên ở Hạ Quốc. Nhưng rõ ràng là với thực lực của ông ta, tuổi thật chắc chăn phải già hơn bề ngoài rất nhiều. Lâm Phi cũng không thể đoán nổi rốt cục ông ta bao nhiêu tuổi.

Sau khi thay quần áo trên máy bay, nghỉ ngơi và hồi phục vết thương, Lâm Phi tới chỗ ngồi cạnh Nhã Nhu. Vì quá mệt mỏi nên cô đang dựa vào ghế ngủ ngon lành.

Lâm Phi yêu thương sờ tóc cô, không muốn làm cô tỉnh giấc.

-A.

Phương Nhã Nhu xoa mắt, ân cần hỏi thăm:

- Mọi chuyện xong hết rồi sao? Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?

-Thật xin lỗi đã đánh thức em dậy. Vết thương của anh đỡ rồi.

Lâm Phi tiếc nuối cười:

-Xem ra có rất nhiều chuyện không thể khẳng định quá sớm. Vốn muốn cho em một kỳ nghỉ lễ quốc khánh lãng mạn, nhưng không ngờ cuối cùng lại có kết cục thê lương như vậy. Rốt cục chúng ta chưa kịp làm gì.

Phương Nhã Nhu nắm chặt tay hắn, cười ôn nhu:

-Không sao đâu, chỉ cần chúng ta an toàn trở về là tốt rồi. Giống như việc Thổ Cáp Nỗ Khố cứu những đứa trẻ này để kéo dài huyết thống của họ, chỉ cần còn sống là còn hy vọng... Hơn nữa, ít nhất đây sẽ là ba ngày cả đời em không quên. Chỉ cần như thế là em đã rất thỏa mãn rồi.

Đối với cô, ba ngày này tuy ngắn nhưng rất kích thích và vô cùng ý nghĩa. Tâm quan của họ với đối phương càng được hiểu rõ hơn bao giờ hết.

Lâm Phi hiểu ra rồi gật đầu, trịnh trọng nói:

-Nhu Nhu, vì sự an toàn của em tuy có hơi muộn nhưng anh nhất định phải dạy em tập võ. Tuy có chút đề cao, nhưng chắc chắn sẽ giúp ích cho em ất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.