Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 440: Làm đau người ta rồi




-|]Đau lòng quá! Lẽ nào chỉ có việc mới được tới sao? Em đi từ xa tới Lâm An chính là vì mong nhớ khôn nguôi anh Lâm đây.

Tạ Doanh Doanh có chút oán trách nói.

Ngay lập tức, mọi người trong nhà đều nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt kì quặc. Chẳng lẽ Lâm Phi thực sự qua lại với người phụ nữ này?

Thực ra sau bao nhận thức mới về Lâm Phi, những người trong nhà cũng biết cuộc sống tình cảm của Lâm Phi có “phong phú” hơn bình thường.

Lâm Phi biết người con gái ngày chắc chắn là trinh nữ nhưng lại giả một bộ dạng thiếu nữ kiêu mị. Lâm Phi cảm thảy vô cùng khó xử, cười nói :

-|]Đúng vậy. Không có việc gì mời về.

Sắc mặt Tạ Doanh Doanh hơi thay đổi, cười khanh khách để che đi sự lúng túng :

-|| Vậy được. Thực ra đúng là có chuyện. Có điều chuyện nay hơi phức tạp. Chúng ta có thể đến nơi mào đó yên tĩnh được không? Em muốn nói chuyện riêng với anh.

Lâm Phi suy nghỉ một lát. Người con gái họ Tạ này rốt cuộc muốn làm gì? Kiểu phụ nữ như Tạ Doanh Doanh không hề ngây thơ đơn thuần.

-|| Vậy ra hậu hoa viên. Lâm Phi cũng muốn biết người con gái này muốn làm chuyện gì, đứng dậy đi ra hậu viên

Đi đến vòng cây trong hậu viên, Lâm Phi quay người, ung dung nhìn người con gái đang đong mắt đưa tình phía trước.

-Bây giờ có thể nói rồi

Tạ Doanh Doanh đột nhiên cười mỉm, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên chút khát vọng. Cô tiến lại gần phía Lâm Phi, hai cánh tay mềm mại chủ động đặt lên cổ Lâm Phi.

Cả người cô cũng dân dính sát vào, bộ ngực đẩy đà cao ngútmềm mại cũng đã dán vào ngườii Lâm Phi, một mùi hương phụ nữ nồng nặc thông qua mùi hít thở sộc thẳng lên đại não khiến Lâm Phi bị kích thích mạnh.

Lâm Phi nheo mắt, cười như không cười nhìn người con gái đang chủ động mập mờ.

-||Làm gì vậy?

-Anh Lâm, anh không nhận ra sao? Sau lần trước gặp anh, em đã phát hiện ...trong tâm trí em đều là hình ảnh của anh. Kĩ thuật tinh xảo và lòng nhân từ của một người bác sĩ như anh đã khiến em cảm nhận được rằng anh không chỉ là Scarpe giết người vô số của thế giới mà anh còn là một người đàn ông có trách nhiệm...

Tạ Doanh Doanh nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai Lâm Phi.

Người con gái này dịu dàng ngoan ngoần hơi nghiêng nghiêng khuôn mặt tựa vào ngực Lâm Phi. Đôi tay của cô chậm rãi, nhẹ nhàng vuốt lung Lâm Phi.

-Em biết anh cũng có những người phụ nữ khác. Nhưng em không thể chịu đựng được nữa rồi. Em cam tâm tình nguyện làm cho anh một chút gì đó, cũng không cần anh phải hứa hẹn gì. Chi lần có một lần là đã quá đủ rồi. Em tuyệt đối sẽ không nói ra. Chẳng nhể anh không thể đáp ứng như cầu nhỏ nhoi này của em hay sao.

Tạ Doanh Doanh vừa nói hai má lúm đồng tiền đỏ hồng, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu cởi bỏ những chiếc cúc áo trên người Lâm Phi.

Lâm Phi cười cổ quái đưa tay nắm lấy bàn tay tạ Doanh Doanh :

-|]Cô Tạ, mặc dù tôi thực sự thấy cô là một người bạn tình rất tốt, hơn nữa tôi cũng thích mỹ nữ nhưng những người con gái coi tôi là đồ ngốc thì tôi sẽ không có hứng thú.

Tạ Doanh Doanh bối rối :

-||4nh Lâm, Scarpe, anh nói gì vậy? Em rất sùng bái anh.

Lâm Phi giơ tay trái của mình ra, đưa tay đến chồ thái dương bên trái của Tạ Doanh Doanh, nhẹ nhàng vén tóc cô để lộ ra tai trái trăng muôt ngọc ngà.

Sau đó, Lâm Phi nhanh như tia điện giựt cái đinh tai trái xuống.

-A!

Tai của Tạ Doanh Doanh bị kéo xuống, đau đến mức khiến cô kêu lên một tiéng, khuôn mặt có chút cứng ngắc, trong mắt có chút không cam lòng nhẹ nhàng cúi đầu.

-Anh ...Anh làm gì thế? Thổ lỗ như vậy. Anh làm đau người ta rồi

Lâm Phi rất hứng thú với chiếc hoa tai màu đen này. Hắn để dưới ánh mặt trời nhìn một lát.

-Đây là thiết bị nghe trộm, giá không hề rẻ. Làm như vậy chỉ để khiến tôi mất mặt, cô Tạ đã phải hao tâm khổ tứ nhiều rồi.

Đây là một chiếc máy nghe trộm giống hình bông tai, đồng thời cũng là thiết bị ghi âm giọng nói rồi chuyển ra mạng wịfĩ. Tất cả những gì Lâm Phi nói đều sẽ được ghi âm lại.

Tạ Doanh Doanh bị phát hiện, hơi nhăn hai lông mày, nhưng rất nhanh khẽ cười nói :

-|]Thật không hổ là Scarpe, thì ra anh đã sớm phát hiện ra?

Lâm Phi không cho là đúng

-|]Lể nào cô quên rằng tôi là lão bổn hành? Trò này rất nhiều năm trước tôi đã không chơi nữa rồi

-| lXem ra em múa rìu qua mắt thợ rồi

Tạ Doanh Doanh cười lớn, sau đó nhìn bàn tay của cô đang bị Lâm Phi giữ:

-Nếu đã đùa xong rồi thì phiền anh bỏ tay em ra.

Lâm Phi cười gian xảo :

-|]Tại sao phải bỏ. Không phải cô nói cô sùng bái tôi, muốn hiển dâng cho tôi, còn nói không cầu danh phận chỉ cần một mối tình duyên sương sớm là được

Khuôn mặt Tạ Doanh Doanh hiện ra chút xấu hổ và hoảng loạn, nhìn đôi mắt ngày càng gian tà của Lâm Phi, cô nuốt nước nọt, miễn cưỡng cười nói :

-[]Haha, anh Lâm, anh cũng biết là em đùa mà.

Lâm Phi cười lạnh lùng :

Thật sao? Đùa? Nếu như ta đoán không sai, vừa rồi nêu ta không kiềm chế được, đồng ý với cô chuyện gì, phải làm gì cho cô thì chắc hăen nó sẽ trở thành điểm yếu của tôi.

-Sao nào, cô muốn làm tôi xấu mặt, rồi đưa cho Nhã Nhu nghe hay muốn đưa lên đài phát thanh bất luận ra sao, suýt chút nữa ta đã bị cô đùa chết.

-|| Chuyện này... sao có thể nói như vậy được, đó chỉ là một trò đùa vui thôi mà.

Tạ Doanh Doanh định giăng tay ra khỏi tay Lâm Phi nhưng không được. Lâm Phi quá khỏe.

Cô hơi nóng vội, muốn quyển rũ Lâm Phi một chút để bộ mặt hảo sắc của hắn lộ rõ nguyên hình rồi sẽ nghỉ cách thoát thân.

Lúc đó đem đoạn ghi âm này cho “bạn” cô Phương Nhã Nhu nghe để xem Phương Nhã Nhu phản ứng ra sao.

Cô nghe nói Phương Nhã Nhu và Lâm Phi ngày càng thân thiết nên cô sớm đã muốn làm một chuyện hay ho gì đó.

Không ngờ xuất sư bất lợi, vừa đến Lâm An gặp hắn liền bị hắn nhận ra. Chết tiệt, rốt cuộc nàng để lộ ở bước nào?

-Cô muốn biết tại sao tôi có thể nhìn ra chiêu trò của cô.

Lâm Phi dường như nhìn thẩu suy nghĩ của người con gái này, ánh măt có chút gian tà.

Tạ Doanh Doanh giật mình, chẳng lẽ người đàn ông này có thuật đọc tâm.

Trạng thái ngây thơ có chút ngốc nghếch của cô không giống vẻ thành thục thường ngày. Có thể cô hơi bất cẩn để lộ ra tuổi thật của mình.

Lâm Phi cúi đầu chỉ cách mũi cô khoảng một mm gần như đã dính vào, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hắn nhìn thâu tâm hồn cô.

-Nói cho cô biết cũng không sao. Tạ Doanh Doanh, cô phạm một lồi lầm rất lớn.

-|]Cái gì? Tạ Doanh Doanh ngửi thấy mùi thuốc, khuôn mặt đỏ ửng, không dám nói to.

Giống như Lâm Phi đã nói, cô là một khuê nữ nên chưa bao giờ có người đàn ông nào có khoảng cách ngắn như vậy.

-[]Thể chất của cô là Tiên thiên thủy lôi linh căn, vô cùng hiểm và cũng vô cùng trân quý. Tôi không biết Tạ gia cô làm về cái gì nhưng cô tuyệt đôi là một người con gái có giá.

-LINhững người con gái như vậy, quan trọng nhất là bảo vệ trình tiết của mình, đảm bảo âm khí tiên thiên của cô không bị phá hoại mới có thể nhanh chóng tăng tu vi.

-Cơ thể cô quan trọng như vậy, cô lại nguyện dễ dàng quan hệ với người đàn ông khác như vậy sao? Lại còn không cầu báo đáp? Cô tin, tôi không tin. Đó chăng phải là cái bẩy.

Tạ Doanh Doanh mở to đôi mắt, cô đúng là ngốc lại quên mất ngườii nam nhân này có thể nhìn thấy huyền bí của bản thân.

Cố mở một nụ cười khổ : -Tiểu nữ chấp nhận thua cuộc, ngài Scarpe niệm tình tôi là chị em tốt của Nhã Nhu tha cho tôi lần này đi, lâm sau ta không dám nữa.

Lâm Phi cười gian tà, đột nhiên ném bông tai xuống đất, lấy châm giầm mạnh, trong nháy mắt chiếc bông tai đã hỏng.

-|]Cô Tạ, kì thực cô cũng không nhìn nhầm. Tôi là một kẻ không có sức đề kháng đối với mỹ nữ. Dù sao cô đã có lòng tốt đến đây, để tôi tìm một nơi yên tĩnh chúng ta cùng tương trợ... nêu tôi không làm gì với cô quả thật quả có lỗi với bản thân.

Nói xong, cánh tay trái của Lâm Phi nắm lấy bờ mông bên phải của Tạ Doanh Doang ra sức sò хoạng

A!

Tạ Doanh Doanh như bị lửa thiêu bên mông phải, kinh hải ngượng ngùng không khỏi hét lên một tiếng, cả mặt đổ mồ hôi đỏ ửng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.