Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 424: Giá trị của sự hy sinh




Thiên Diện lại nhíu mày, vẻ mê hoặc, cái khái niệm về phương diện tình cảm trừu tượng của con người này đúng là một vấn đề hóc búa với cô, rất khó có thể ngay lập tức nghĩ ra được.

Mãi một lúc sau, dường như đã hiểu ra được điều gì, chớp chớp mắt hỏi:

- Anh đã biết côta là giả, tại sao không giết cô ta, anh còn đợi cái gì nữa?

Lâm Phi phá lên cười, lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết mình đang chờ cái gì.

- …

Im lặng hồi lâu, Thiên Diện mới nói với Lâm Phi một cách chân thành:

- Anh rất giống tôi, đầu óc làm việc không bình thường, mỗi lời nói ra đều mâu thuẫn nhau… ồ… thảo nào anh có thể có tiếng nói chung với tôi.

Lâm Phi trợn tròn mắt, suýt chút nữa đâm vào thanh chắn bên đường, cô gái này đúng là đang tự coi mình như kẻ tâm thần rồi. Tuy là đầu óc mình không bình thường nhưng không phải là loại không bình thường ấy.

- Chẳng lẽ cô không tò mò sao?

Lâm Phi nhăn nhó cười, kéo cửa kính xe xuống một chút rồi mở ngăn đựng đồ ra, rút điếu thuốc, châm lửa hút.

- Tò mò cái gì.

Lâm Phi hơi rồi nhả ra làn khói trắng, ánh mắt thâm trầm suy tư nói:

- Tất cả đều quá trùng hợp, vừa nãy tôi cũng mới nghĩ ra, toàn bộ sự việc đều không như bình thường…

- Đầu tiên, tại sao Long Thiên Cương sớm không đến muộn không đến mà hết lần này tới lần khác cứ nhằm vào lúc chúng ta đến đây là hắn mò tới, chân trước chân sau, thời gian thật sự quá trùng hợp.

- Nếu như đây chỉ là trùng hợp thì lúc Hoa Lộng Ảnh xuất hiện cũng không quá quỷ dị như thế, lí lịch của cô ta ở Anh tôi cũng coi như là thật, nhưng hình dáng lúc tôi gặp và cô ta giống nhau như đúc, trong tên gọi cũng có một chữ “Ảnh”, chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp để tôi bắt gặp, tôi không tin là không có ai chủ mưu trong chuyện này.

- Cô ta không dịch dung.

Thiên Diện dứt khoát khẳng định, về phương diện này, cô là chuyên gia trong số các chuyên gia rồi.

Lâm Phi gật đầu:

- Tôi biết, đây mới là điểm ly kì nhất, cô ta sống sờ sờ ra đấy, nhưng lại không có bóng.

- Chỉ có thế thôi à?

- Tất nhiên vẫn còn. – Lâm Phi nheo nheo mắt, hút nốt điếu thuốc cay nồng, nói: - Nếu như nói muốn để cho chúng ta và Long Thiên Cương cùng đến đây một lúc để tôi có thể gặp được Long Thiên Cương thì cách tốt nhất chính là theo dõi hành trình của hai chúng ta.

- Look đã bị tôi dùng virus giết chết rồi, vậy thì trên thế giới này vẫn còn hệ thống khác, có thể đạt đến tiêu chuẩn giám sát chính xác đến thế sao? Nếu như có người làm thì đáng lẽ chúng ta phát tài rồi mới phải, bất kể là tôi, cô hay Long Vương, những người có thể theo dõi được chúng ta rất ít.

- Còn nữa, cô không thấy rất thần kỳ sao, để đưa Hoa Lộng Ảnh đi, cuối cùng lại thả cô ta ra, tôi không thể ngăn gã lại được mà chỉ có thể giữ được tính mạng cho mình, về điểm này, Long Thiên Cương biết rõ hơn tôi.

Thiên Diện vẻ suy tư gật gật đầu, dường như đã ngẫm ra điều gì đó.

Lâm Phi thực ra vẫn còn chút bực bội về chuyện trong lúc chiến đấu, Long Thiên Cương có suy nghĩ gì mà lại quyết định dừng chiến đấu, rốt cuộc tại sao gã lại từ bỏ?

- Còn nữa, hai ngày trước, tối hôm ấy tôi đi ăn với Bạch Hân Nghiên, Tô Ánh Tuyết lại đột nhiên lái xe đi tìm chúng tôi, lúc trước tâm trạng tôi không tốt lắm nên cũng không nghĩ kỹ. Nhưng chuyện hôm nay xảy ra khiến tôi cảm thấy chuyện ấy có chút bất thường…

- Lâm An rộng lớn như vậy, tính Tô Ánh Tuyết không hay đi tiếp khách, tan làm là về nhà luôn, tại sao hôm đó trời xui đất khiến thế nào mà cô ấy lại gặp được chúng tôi trên đường?

- Tính cô ấy rất cao ngạo, sẽ không phải là loại người chuyên sai người đi theo dõi tôi, hơn nữa tôi cũng phát hiện ra, nếu lý giải như vậy thì khả năng lớn nhất là có ai đó nói cho ấy hành tung của chúng ta…

Thiên Diện suy tư, nói:

- Có thể nảo Look vẫn chưa bị phá hủy không?

Sắc mặt Lâm Phi trở nên thâm trầm, đây cũng là điều cần phải suy nghĩ, nếu như nói Look vẫn chưa chết, vậy thì tất cả mọi chuyện này đều có thể giải thích được, nhưng vấn đề là tại sao Look vẫn chưa chết? Rốt cuộc nó muốn làm cái gì?

Hắn không thể nào đi kiểm chứng được tất cả mọi chuyện, nhưng tình thế cấp bách nên hắn liền đi tìm Tô Ánh Tuyết, hỏi cô cho rõ ràng, không phải là nhất định muốn cô hồi tâm chuyển ý mà là vì sự an toàn của cô, hắn muốn biết cô bị ai lợi dụng.

Như những gì hắn nói với Tô Ánh Tuyết, coi như bọn họ không có duyên phận trở thành vợ chồng thì hắn cũng vẫn sẽ coi người con gái làm thay đổi cuộc sống của hắn là người quan trọng nhất với hắn.

- Đây là lý do anh không giết Hoa Lộng Ảnh? Anh thấy cô ta có liên quan đến chuyện này sao?

Thiên Diện hỏi.

Lâm Phi gật gật đầu nói:

- Đây là một nguyên nhân, nhưng còn một nguyên nhân nữa… Là tôi cảm thấy nếu như tôi giết cô ta thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bởi nếu những chuyện này có liên quan đến cô ta thì chứng tỏ hôm nay cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị giết rồi.

- Tôi giết cô ta sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện đi theo đúng sắp đặt mà thôi. Chỉ khi không giết cô ta mới có thể cứu vãn được một ít thiên cơ. Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.

Thiên Diện cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Đối với cô thì giết chết Hoa Vô Lệ là đã hoàn thành nhiệm vụ lần này tiếp theo đó chỉ cần đến trường tiểu học Thanh Sơn làm giáo viên ngữ văn rồi đợi Lâm Phi giúp cô tìm em gái.

Nhưng Lâm Phi nói đến chuyện khác làm cô cảm thấy phiền não.

- Tư Khải Nhĩ Phổ.

Cô nhìn ra cửa sổ, gọi hắn.

- Sao thế?

Lâm Phi thuận miệng đáp lời.

- Anh nói… Hoa Lộng Ảnh không có “tim”, vậy thì… tôi có “tim” không?

Lâm Phi sửng sốt một lúc, ánh mắt trở nên phức tạp, nhìn cô rồi khẽ cười nói:

- Đợi đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô, cô sẽ biết đáp án.

Thiên Diện nhìn hắn bằng ánh mắt mơ hồ, rồi khẽ “Ừ” một tiếng.

Buổi chiều, biệt thự nhà họ Hoa ở bờ biển sau khi bị Thiên Diện tàn sát đập phá, khắp nơi mùi máu tanh xộc lên, những khuôn mặt sợ hãi mắt mở trừng trừng nằm trong vũng máu.

Lúc này, một chiếc máy bay lên thẳng từ trên không tủng đáp xuống, một phụ nữ da trắng thân hình yểu điệu mặc áo da bó sát người màu đen nhảy từ trên máy bay xuống.

Sau khi nhìn quanh một lúc, thấy cái hố trên mặt đất, cô ta liền nhảy xuống.

Trong phòng luyện công dưới mắt đấy, ngoài đống sách cổ lớn bên ngoài còn có không ít các dược phẩm và thuốc bổ quý hiếm dành cho các võ giả, tất nhiên còn rất nhiều binh khí nổi tiếng trong lịch sử.

- Cô đến rồi à.

Hoa Lộng Ảnh đã tỉnh, lúc này đang ung dung đứng cạnh giá sách, lật ra xem một cuốn luyện công của nhà họ Hoa ở trên giá, cô không quay đầu lại nhìn cũng biết người đến là Andariel.

- Vâng, tiểu thư, máy bay trực thăng đã đến rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Andariel hành lễ theo kiểu người làm, hiển nhiên coi Hoa Lộng Ảnh là chủ nhân.

Hoa Lộng Ảnh tiện miệng nói:

- Thánh Kiếm Aron, súng Lance of Longinus đều đã xử lý xong rồi?

- Đã làm theo đúng yeu cầu của chủ nhân đưa hai bảo vật đó giao cho quân đoàn trưởng bảo quản.

Andariel nói.

Hoa Lộng Ảnh hài lòng gật gật đầu:

- Rất tốt, vậy chúng ta đi thôi… À, ngươi đem cuốn điển tích hàng thứ bảy ở giá sách thứ ba đi theo cho ta, cái lão già kia dạy ta còn không nhanh bằng ta tự học. Ngươi mang đi để ta nghiên cứu.

- Vâng.

Andariel ngoan ngoãn nghe lời, ôm đống sách cổ bọc da dê đi theo.

Sau khi hai người lên máy bay, máy bay bay thẳng lên không trung, bay thẳng về vùng biển hướng đông nam.

Andariel nhìn vẻ mặt lãnh đạm cười nhạt của Hoa Lộng Ảnh, không nhịn được hỏi:

- Tiểu thư, chẳng phải người nói Scapre sẽ nhìn thấu người rồi giết chết người sao, sao tự nhiên tình huống lại thay đổi?

- Ha ha… - Hoa Lộng Ảnh đưa tay nhéo cằm Andariel: - Andariel nhỏ bé, đây chính là điều thần bí nhất của loài người các ngươi, luôn luôn có những điều không thể ngờ đến, những nhân tố không thể nào biết được…

- Ta phải thừa nhận rằng hắn ta còn thông minh hơn so với tính toán của chúng ta, hoặc có thể do lúc trước hắn quá ỷ lại vào chúng ta nên không có cơ hội thể hiện khả năng tự chủ suy nghĩ của hắn, nhưng bây giờ hắn phải hoàn toàn dựa vào năng lực của hắn để phán đoán thế cục, tất nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn trước.

- Hắn không giết ta là vì hắn biết giết ta cũng chẳng được tích sự gì. Bây giờ hắn đang đánh cược với ra, muốn xem xem rốt cuộc ta muốn làm gì, rất tốt… vậy thì trò chơi này lại càng thú vị hơn rồi.

Ánh mắt Andariel tỏ ra vẻ thương cảm, trong lòng cũng trở nên ảm đạm, nếu như chú Victor còn sống thì nhất định sẽ không cam lòng, thì ra từ đầu đến cuối, chú ấy thậm chí còn không được tính là một “người chơi” mà chỉ là một “quân cờ”.

Hoa Lộng Ảnh dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, khẽ cười hỏi:

- Sao thế, lại nhớ đến chú ngươi à?

Andariel bối rối một lúc, cúi đầu im lặng.

Hoa Lộng Ảnh nhìn bờ biển mênh mông vô tận, buồn bã nói:

- Ngươi biết không… trong giới tự nhiên, con ong thợ trong bầy ong một khi đã phóng ngòi ra là sẽ không thể thu lại được, bắt buộc phải kéo đứt ra khỏi cơ thể nó, nhưng cùng lúc đó, nội tạng trong cơ thể nó cũng sẽ không thể chịu được sự tổn hại đó, khiến nó chết đi.

- Nhưng đối với nó mà nói thì đó không phải là chuyện gì đó quá mức bi kịch, bởi nó không thể sinh sản, sự xuất hiện của nó cũng giống như là sự hy sinh cho cuộc sống mạnh mẽ phồn vinh của cả bầy ong, đó mới chính là giá trị thực sự của nó…

- Con người có đôi khi cũng giống như vậy. Bọn họ rời khỏi thế gian này sớm hơn người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc sống của họ không có chút ý nghĩa nào. Ý nghĩa của sự tồn tại của họ, chính là những khoảnh khắc “ rút ngòi” đó.

Hai mắt Andariel đỏ hoe, cô cắn môi, hai tay siết chặt lại, trong ánh mắt đó chất chứa đau thương cùng sự không cam lòng.

- Ha ha… - Hoa Lộng Ảnh đưa tay vuốt mái tóc bạc dài óng ả của cô: - Yên tâm đi, lý tưởng của chú ngươi chính là xây dựng lại một thế giới mới, một thế giới loài người văn minh. Còn ta tại sao lại không làm như vậy, nào… đến đây, cô gái bé nhỏ, ngươi phải kiên cường lên nào, ta sẽ giúp ngươi sớm muộn gì sẽ có ngày giết được Scarpe…

Nói xong, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Andariel lên, cúi đầu xuống hôn.

Đôi mắt đẫm lệ của Andariel trợn lên, cô không thể tin được rằng mình lại bị một cô gái, thậm chí là một “thứ” không rõ giới tính hôn?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.