Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 200: Tiểu Môi Cầu




- Quỳ xuống! Quỳ xuống! Tên khốn khiếp, mày không phải là trâu hay sao. Hôm nay ông cho mày biết sự lợi hại của anh em.

Tên tóc vàng không thèm đếm xỉa đến máu mũi vẫn đang chảy, điên cuồng chạy đến đạp một phát vào đầu Vương Đại Vĩ.

Vương Đại Vĩ nằm rạp xuống đất, nửa mặt đã bị dẫm lún xuống cát. Nhưng nghe tiếng em gái kêu khóc, gã chỉ có thể cắn răng chịu đựng, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt như không cam tâm, như muốn ăn thịt người.

Đứa bé nhìn thấy anh trai bị đánh liên tục lại càng gào khóc, khóc đến đau lòng, không ngừng hét “ đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!

Lâm Phi chớp chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt như dã thú của Vương Đại Vĩ khiến hắn bất giác nhếch miệng cười.

Khi tất cả mọi người không chú ý, Lâm Phi vứt những xiên thịt nướng xuống, đi về phía sau tên thanh niên cao gầy kia, đưa thẳng tay chặt một phát vào phía sau tay trái.

- A!

Tên thanh niên hét thảm, cánh tay đột nhiên bị Lâm Phi đánh một phát, xương cốt như vỡ vụn.

Tay đang giữ đứa bé tự nhiên buông ra, cả người đau đớn lăn trên cát.

Hứa Vi vừa định giục Lâm Phi nhanh nghĩ cách thì đã thấy hắn ra tay.

Lâm Phi giải quyết xong tên này, quay sang sáu tên kia. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lâm Phi đá cho một cước, văng từ người Vương Đại Vĩ ra ngoài.

Những tên côn đồ này đánh cho chúng chạy là được, không nhất thiết phải giết bọn chúng, quanh đây đâu cũng có người, đổ máu thì thật phiền phức.

- Mày là ai? Bọn tao báo thù liên quan gì tới mày?

Tên tóc vàng đau đớn ông vai trái, tức giận chất vấn Lâm Phi.

Vương Đại Vĩ tự nâng đầu đang nằm trong cát dậy, dần nhìn rõ người thanh niên trước mặt, trong mắt tựa hồ như đang nhớ lại, rồi “ A” một tiếng.

- Anh… anh là người trên xe bus?

Vương Đại Vĩ nhớ rất rõ hoặc là vì đó là lần đầu tiên gã gặp người có sức mạnh lớn như vậy nên nhớ rõ.

Lâm Phi quay sang hắn cười cười rồi quay đầu sang phía tên tóc vàng :

- Anh ta và các người có ân oán gì mà phải đánh nhau đến mức một sống một chết như vậy?

Tên tóc vàng thấy sức mạnh của Lâm Phi còn lợi hại hơn cả Vương Đại Vĩ nên không dám đối địch, chỉ còn cách nói thật :

- Tên tiểu tử này ban đầu giả làm đại gia đến lừa ăn lừa uống em gái tôi, em gái tôi còn mong gả cho nó. Kết quả thì sao, kẻ bần hàn nghèo khó như nó còn ngủ với em gái tôi. Kẻ làm anh như tôi muốn tìm lại trong sạch cho em gái. Đây là lẽ chính đáng.

- Tao khinh!

Vương Đại Vĩ quả nhiên rất khỏe, bị đánh đấm nhiều như vậy nhưng gã đứng dậy như không có chuyện gì, lau cát trên mặt mình, lớn giọng nói :

- Loại chó má nhà mày mà còn muốn tìm lại trong sạch cho em gái sao? Lúc cô ta ngủ với tao thì phần dưới đã đen hơn cả chó rồi.

- Nói gì mà mối tình đầu, vẫn còn trong trắng, nói dối như thật vậy tao không thể nói dối là đại gia sao? Mày cho phép em gái mày lừa tao nhưng lại không muốn tao lừa em mày à? Tao cho em mày sung sướng còn chưa tính phí đấy. Nó đi đến các quán liệu có gặp được thanh niên trai tráng như tao không?

Nói ra những lời này khiến không ít người con gái quanh đó, kể cả Hứa Vi cũng cảm thấy xấu hổ, còn những người đàn ông thì cười châm biếm.

Lâm Phi nghĩ một lát, hỏi tên tóc vàng :

- Em gái cậu tên Tiểu Quyên?

Tên tóc vàng sững sờ :

- Sao anh biết?

Lâm Phi im lặng. Quả nhiên người mà Vương Đại Vĩ gọi điện trên xe bus là em gái của gã này.

- Được rồi! Em cậu cũng không thiệt thòi gì. Hôm nay mấy người đánh nhau như vậy coi như huề. Giải tán đi!

Lâm Phi nói.

Tên tóc vàng nghe xong tựa hồ không phục như nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phi đành cắn răng chấp nhận, cười nhạt nói :

- Được! Hôm nay coi như có người giúp mày, bọn tao tha cho mày. Mày có giỏi thì cứ ở lại Lâm An, sớm muộn gì tao cũng giết chết mày.

- Ông đây mà phải sợ mày á? Có nhìn thấy đại ca của tao không? Đại ca của tao sẽ tính sổ với chúng mày.

Vương Đại Vĩ dương dương tự đắc, tay chỉ sang Lâm Phi đang đứng bên cạnh.

Lâm Phi đá luôn cho hắn một phát vào mông. Gã này đúng là không biết xấu hổ.

- Ôi!

Vương Đại Vĩ ngã xuống đất, tay che mông, quay lại kinh ngạc nhìn Lâm Phi tự nhủ “ sao người này lại mạnh như vậy chứ?”

- Ai là đại ca của cậu?

Lâm Phi nói.

Tên tóc vàng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng tên Vương Đại Vĩ có chỗ dựa lợi hại. Có lẽ người thanh niên lợi hại này chỉ người qua đường. Lần sau đến tìm tên Vương Đại Vĩ này là được.

Tên tóc vàng nhanh chóng dẫn đám người này rời đi, trên bờ biển cũng yên bình trở lại.

Hứa Vi đang an ủi đứa bé gái, thấy mọi chuyện đã ổn nên dẫn em bé qua, nói :

- Cậu làm anh cái kiểu gì đấy hả? Trong nhà có em nhỏ như vậy mà còn ra ngoài chơi linh tinh để xảy ra cả chuyện như vậy.

Vương Đại Vĩ bị nói nên khó chịu nhưng không nói gì, quay sang em gái mình nói :

- Tiểu Môi Cầu ( quả bóng đen), em không sao chứ?

- Tiểu Môi Cầu?

Lâm Phi và Hứa Vi cùng nhìn nhau. Cái tên này cũng thật quá đáng…Mặc dù em gái có đen đến cỡ nào thì cũng không nên đặt cho em cái tên như vậy chứ.

Tiểu Môi Cầu không quan tâm cái tên của mình, ra sức gật đầu, nhào vào trong lòng anh trai, sờ sờ lên mặt anh trai :

- Anh, anh có đau không?

- Haiz, đại ca da thô thịt dày, bọn chúng đánh chỉ như gãi ngứa cho anh thôi.

Vương Đại Vĩ cười nói với em gái.

Nhìn bộ dang của hai anh em, hai người Lâm Phi và Hứa Vi không khỏi xúc động. Hai an hem nhà này thật đơn giản.

Vương Đại Vĩ cõng Tiểu Môi Cầu trên đôi vai vững chắc của gã như thể đứa bé ngồi trên lưng gấu, vô cùng vui vẻ.

- Tôi xin cảm ơn anh trong việc vừa rồi. Nhưng anh thấy đấy, hai anh em chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, sau này nếu có cơ hội, Vương Đại Vĩ nhất định sẽ đền đáp.

Vương Đại Vĩ nói những lời này rất thật lòng, không có chút gì là giả tạo.

Lâm Phi thấy hai người này định quay đi, liền hỏi :

- Hai người định rời khỏi Lâm An?

- Không thì còn biết làm sao?

Vương Đại Vĩ cười khổ:

- Vốn định đến thành phố tìm một bà vợ giàu có, cuối cùng lại gặp đúng kẻ trộm. Lần sau, bọn họ có lẽ sẽ kéo người tới đông hơn, tốt nhất chúng tôi nên sớm rời khỏi đây.

- Để tôi giới thiệu cho anh một công việc, đảm bảo sau này không có ai dám làm phiền hai anh em cậu mà thu nhập… cũng không thấp.

Lâm Phi cười nói.

- Thật sao?

Hai mắt Vương Đại Vĩ tỏa sáng. Nếu là người khác nói, có lẽ gã sẽ không tin co chuyện tốt như trên trời rơi xuống như vậy. Nhưng Lâm Phi và gã bèo nước gặp nhau, Lâm Phi cũng đã giúp đỡ gã nên gã chấp nhận tin.

Nghĩ lại, Vương Đại Vĩ có chút em ngại nói :

- Nhưng… nhưng tôi còn chưa tốt nghiệp cả cấp hai, chẳng có văn hóa gì, có vấn đề gì không?

- Cậu có thể chạy bộ không?

- Chạy bộ?

Lâm Phi cười thần bí, gật đầu thể hiện rằng mình không nói sai.

Vương Đại Vĩ vỗ ngực nói :

- Đương nhiên là có. Ở quê tôi, trèo đèo lội suối tôi có thể chạy một mạch bốn năm quả núi mà không cần nghỉ ngơi.

- Vậy thì được rồi!

Lâm Phi nói, bảo gã này đưa cho hắn số điện thoại. Tên Vương Đại Vĩ này mặc dù rất nghèo nhưng điện thoại là công cụ để câu gái nên gã có.

Lâm Phi cho gã số điện thoại của Lão Bao :

- Tối nay, số điện thoại này sẽ đến Lâm An đón anh em cậu. Anh ta sẽ chăm sóc cậu và em gái. Tôi sẽ nói cho anh ta về công việc của cậu, cậu chỉ cần làm theo những gì anh ta sai là được rồi.

Vương Đại Vĩ lặng lẽ gật đầu, hỏi :

- Anh họ gì?

- Tôi là Lâm Phi.

- À, anh Lâm, liệu có phải việc phạm pháp không vậy?

Vương Đại Vĩ cảm thấy có chút không ổn, hỏi lại cẩn thận.

Lâm Phi giơ một ngón tay lên nói :

- Lương tháng không quá một vạn.

- Tôi làm!

Vương Đại Vĩ không nói thêm, nghiêng người cúi chào, khiến Tiểu Môi Cầu đang ngồi trên vai suýt nữa ngã xuống đất.

Hứa Vi đứng bên cạnh liên tục lắc đầu, không biết phải nói gã thanh niên này đơn giản hay ngốc đến mức đáng yêu như vậy.

Chỉ là, Hứa Vi tò mò, Lâm Phi sẽ cho Vương Đại Vĩ làm việc gì? Lâm Phi có công ty riêng hay sao? Nhưng cô lại chưa từng nghe nói đến.

Chờ Vương Đại Vĩ cùng Tiểu Môi Cầu trở về căn phòng của an hem họ dọn dẹp, Hứa Vi quay sang hỏi :

- Lâm Phi, em sẽ sắp xếp công việc gì cho gã ta?

Lâm Phi định nghĩ ra một lời nói dối cho xong nhưng nghĩ lại, việc của hắn sớm muộn thì những người thân bên cạnh hắn cũng phải biết.

Vì vậy nói :

- Chị Hứa Vi, nếu em nói em có thể quét sạch những bang phái ở Lâm An này, biến Lâm An thành địa bàn của em , chị có tin không?

Hứa Vi quả nhiên sững sờ một hồi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Lâm Phi cười một cái, vỗ nhẹ vai của cô :

- Đi thôi! Chị cũng mệt rồi, đến đâu đó uống nước, em sẽ kể cho chị nghe. Chuyện này đến bác em cũng không biết đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.