Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 191: Ngày tàn




Tô Ánh Tuyết có chút hưng phấn, nhưng khi vừa xem ai gọi đến xong, cô lại có chút thất vọng.

- Hội trưởng Cố…

Tô Ánh Tuyết nhấn nút nghe, đầu dây bên kia là Cố Thải Anh.

Sau khi dự lễ đính hôn xong, Cố Thải Anh được vệ sĩ hộ tống đi về, tất nhiên bà cũng mệt mỏi, cả về tinh thần và thể xác. Bà đóng cửa trong phòng khóc rất lâu, mãi đến khuya mới có thể suy nghĩ thông suốt được, sau đó gọi điện thoại cho Tô Ánh Tuyết.

- À… Ánh Tuyết à, chắc là thấy tôi gọi đến nên thất vọng phải không…

Cố Thải Anh cũng nghe ra được chút u oán trong giọng nói của Tô Ánh Tuyết.

- …

Tô Ánh Tuyết không trả lời, cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà giấu giếm nữa.

Cố Thải Anh thở dài:

- Tôi biết chuyện hôm nay là ngoài dự tính của mọi người. Thực ra tôi cũng nghĩ rồi, dù có thế nào đi nữa thì sau này chúng ta sớm muộn cũng phải đặt một dấu chấm để kết thúc cho ân oán năm đó.

- Hôm nay những lời mà cô nói với Phi Nhi thực ra cũng là một lời cảnh báo cho tôi, tôi phải đối mặt với nó chứ không phải cứ đi mon men trên con đường nhỏ bên cạnh, quanh co vòng vèo để tránh những điều đó.

- Ánh Tuyết, điều này lại một lần nữa chứng minh ràng tôi không nhìn lầm người, cô là một cô gái rất ưu tú. Tôi tin Lâm Phi sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được tấm lòng của cô, nó không rời xa cô đâu.

- Hội trưởng Cố, không ai rời xa ai đâu.

Tô Ánh Tuyết nói.

- Nhưng theo như tôi thấy thì cả hai người đều quan tâm đến nhau, càng trải qua đau thương sẽ càng sát cánh bên nhau. Ánh Tuyết, cô hãy cứ chờ đợi thêm đi, tôi tin tưởng Lâm Phi sẽ quay lại.

- Hơn nữa cô cũng yên tâm đi, cho dù tương lai hai người thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện hợp tác giữa hai chúng ta. Chuyện của Khuynh Thành nên làm thế nào thì làm như thế. Cho dù sau này chúng ta không thể trở thành người một nhà thì cũng không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của cô.

Cố Thải Anh trịnh trọng nói.

Nhưng Tô Ánh Tuyết lại không có ý cảm ơn, cô thành thực nói:

- Hội trưởng Cố, đây chẳng phải là chuyện tất nhiên sao? Chẳng lẽ việc ký hợp đồng thương mại vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tình cảm cá nhân sao? Tôi không nghĩ rằng đó là việc mà một doanh nhân thành công nên làm.

Cố Thải Anh sững sờ, im lặng hồi lâu không nói, cuối cùng miễn cưỡng cười cười, không còn cách nào nữa:

- Cô nói đúng, tôi nhiều lời rồi.

Tô Tinh Nguyên đứng bên cạnh nghe Tô Ánh Tuyết nói chuyện điện thoại, khi biết được công ty không bị ảnh hưởng gì, tảng đá đang đè nặng trên người lão cũng được xóa bỏ, nhưng khi nghĩ đến vợ và con trai mình vẫn còn đang mất tích, tâm trạng lão lại chùng xuống.

Trong vòng một đêm, nhà họ Ngô của Thanh Phong đường xảy ra một thay đổi lịch sử, toàn bộ tổng bộ ở bờ biển đền bị bom phá hủy, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Ngô Khâm được mấy đệ tử bảo vệ, định dùng du thuyền để trốn chạy, nhưng chưa kịp dời đi thì du thuyền đã bị mấy quả bom làm nổ tung, chìm xuống đáy biển.

Lão Bao hiểu rất rõ Ngô Khâm, căn bản không cho gã cơ hội chạy trốn, dẫn người đuổi theo Ngô Khâm, bắt sống gã về.

Những người trẻ tuổi này tuy chưa từng luyện công phu nhưng sức khỏe tốt, cộng thêm đã được trải qua rèn luyện đặc biệt, bọn họ không ngờ rằng khi đối mặt với vệ sĩ, họ lại gạ gục chúng dễ dàng như thế.

Tất cả lập tức cảm thấy tự tin hơn hẳn, thì ra họ đã mạnh đến mức ấy rồi? Nhất định phải kiên trì nghe theo Lâm Phi, chịu khó luyện tập theo Khương Tiểu Bạch.

Không phải chỉ vì chút tiền kia mà vì bọn họ đã dần hiểu ra đạo lý sức mạnh còn đáng giá hơn cả tiền tài.

Ngô Khâm thấy lão Bao đến tìm mình báo thù, cười lạnh, trong mắt toát lên sự khinh thường, nói;

- Lão Bao, sớm muộn gì mày cũng có ngày hôm nay.

Nhưng ánh mắt của Bao Tuấn Luân sớm đã đỏ sọng lên vì người vợ đã khuất của mình, gã không muốn nhiều lời, cầm lấy một cây gậy từ tay đồ đệ, xông lên phi thẳng một gậy vào Ngô Khâm.

Bao Tuấn Luân đánh đến mức cánh tay nổi gân xanh lè, đánh đến mức Ngô Khâm không còn nhận ra hình dạng gì nữa, sọ não bị nghiền nát, cổ vặn vẹo, ngực ứa máu.

Sau đó gã quăng cây gậy sang một bên, ngồi bên mạn thuyền khóc rống lên.

Mãi đến khi Lâm Phi lên thuyền nghiệm thu thành quả, Bao Tuấn Luân mới bò đến trước mặt Lâm Phi, cứ thế dập đầu khóc lóc, nói:

- Lâm tiên sinh, cảm ơn anh…cảm ơn… cái mệnh bạc của lão Bao này sau này là của anh…

Lâm Phi nhìn thấy Ngô Khâm đã không còn ra hình dạng gì nữa, hắn rất thỏa mãn. Hắn rất thích những con chó điên lúc bình thường rất có đầu óc, lúc kích động có thể xông lên cắn chết người.

- Từ nay về sau Lâm An sẽ rất hỗn loạn, các người vừa huấn luyện vừa nghĩ cách nắm giữ được các thế lực của Lâm An, không được hy vọng tôi giúp các người, muốn tiền muốn gái thì phải tự mà đi kiếm về, muốn sống lâu thì phải tự mà liều mạng giữ lấy…

Lâm Phi nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho đám thanh niên kia bừng bừng nhiệt huyết, ý chí chiến đấu hừng hực. Tuy còn nhiều chỗ bọn họ vẫn mơ hồ nhưng mỗi người đều đã xác định được mục tiêu rõ ràng của mình.

Lâm Phi xử lý xong chuyện của Thanh Phong đường xong tất nhiên sẽ không quên Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao còn đang ở trong Cục cảnh sát.

Nhắc đến chuyện này đúng là có chút xấu hổ, vừa nãy còn “bắt nạt” Cục trưởng Bạch, bây giờ lại muốn họ đưa cha con Lâm Đại Nguyên về bệnh viện, nhưng Bạch Hân Nghiên không hề nói gì mà đồng ý luôn.

Lâm Phi cảm thấy ánh mắt cô cảnh sát này nhìn hắn có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ kỹ chuyện này, hắn còn phải nghĩ ra một số lỹ do để Lâm Đại Nguyên không nghi ngờ.

Sau khi đến bệnh viện, Lâm Phi kể với Lâm Đại Nguyên một số khó khăn, đại khái là khi ở nước ngoài vì kiếm miếng ăn mà phải tham gia vào bộ đội đặc chủng gì đó, chấp nhận những đợt huấn luyện bất thường, nhưng hắn không muốn khiến bác mình phải lo lắng nên không kể gì về thời gian đó.

Lâm Đại Nguyên cũng không biết bộ đội đặc chủng ở nước ngoài được tuyển chọn như thế nào, càng không biết thực lực của họ thế nào, chỉ nhắc Lâm Phi sau này hành sự cho cẩn thận, không được gây chuyện thị phi.

Nhưng Lâm Dao lại không dễ bị lừa gạt như vậy, cô biết anh mình nhất định vừa nói linh tinh, nhưng cô cũng rất có tinh thần phối hợp, không chọc phá hắn, chỉ ngồi một chỗ giả bộ ngạc nhiên như lần đầu nghe thấy. Lâm Phi thấy cô em gái này của mình đúng là đáng yêu thật, bây giờ mà còn nhỏ thì hắn có khi còn muốn ôm cô vào lòng.

Vùng biển quốc tế. Trên boong tàu chở hàng của Victor. Sân bay lóe lên anh đèn, một chiếc trực thăng lên thẳng từ đường đạn đạo Hạ Quốc hạ cánh xuống tàu chở hàng.

Victor mặc một bộ Âu phục, thắt cà-vạt đỏ, tư thế oai hùng lẫm liệt, Andriel bên cạnh gã mặc một bộ váy dài hở vai, ưu nhã mà quyến rũ.

Bọn chúng dẫn theo tùy tùng và thuyền viên trên tàu ra đón tiếp khách rất long trọng.

Người bước xuống từ trực thăng là một gã tướng tá hùng hổ, khoác áo choàng đen nhưng bên trong là bộ quân trang Hạ Quốc màu xanh đen, thoạt nhìn khoảng trên dưới năm mươi tuổi, kính mắt gọng vàng, hào hoa phong nhã, không có vẻ gì là giống một quân nhân.

- Thiếu tướng Phương Hải Triều tôn kinh, kẻ hèn mon Victor xin được giới thiệu cháu gái Andariel của tôi, sau bao nhiêu trắc trở cuối cùng cũng đã vinh hạnh gặp được ngài.

Victor cười cười bước lên, muốn bắt tay Phương Hải Triều.

Nhưng hai gã thanh niên mặc quân trang đi sau Phương Hải Triều trong nháy mắt đã chặn Victor lại, không cho gã tới gần, ánh mắt hung ác, sắc mặt cảnh giác.

Victor sững sờ, ngần người một lúc rồi thu tay lại, cười cười.

Phương Hải Triều mặt lạnh tanh, nói:

- Victor tiên sinh, anh phái người đưa tới những loại chuỗi gen vật chất thần bí đó tôi thấy rất hứng thú, nhưng đây không phải là lý do tôi tình nguyện bất chấp nguy hiểm đi lên tàu khu trục hạm, tự mình đến vùng biển quốc tế này để gặp anh.

Ở Lâm An chúng tôi phát hiện ra hai xác chết, trong cơ thể họ có một loại vật chất mà trước giờ chưa từng xuất hiện, tương đối giống với những tư liệu gen mà anh gửi cho tôi.

Chúng tôi nghi ngờ anh có quan hệ hợp tác mật thiết với các thế lực ngầm ở Hạ Quốc, những chất này chúng tôi chưa cho phép sản xuất, mời anh đưa ra lời giải thích hợp lý cho chúng tôi.

Victor tỏ vẻ tiếc nuối, nhăn nhó cười nói:

- Tôi biết ngay mà, chính phủ quý quốc sẽ nghi ngờ tôi, nhưng Phương tướng quân yên tâm, tôi đã có ý định gặp ngài, tất nhiên sẽ không thẹn với lương tâm, xin mời ngài theo tôi vào phòng thí nghiệm trong thuyền, tôi sẽ nói rõ chân tướng cho ngài.

Hai gã hộ vệ nói giọng đầy cảnh giác:

- Tướng quân ở đây khó mà nắm chắc được an toàn, mong ngài suy nghĩ kỹ.

Phuong Hải Triều lướt qua Victor đang cười mỉm, ánh mắt thành khẩn, sắc mặt gã vẫn lạnh tanh, nói:

- Tôi tin tưởng Victor tiên sinh.

Nói xong, đi theo Victor dẫn đường, Phương Hải Triều dẫn theo hai gã hộ vệ đi vào trong phòng.

Sau khi đi qua một dãy hành lang thật dài, tất cả đi xuống tầng hầm sâu dưới khoang thuyền, cuối cùng bước vào một gian phòng thí nghiệm vô khuẩn được thiết kế bằng kim loại có tính chất đặc biệt.

Những kẻ tùy tùng chỉ được đứng bên ngoài, để Victor và Phương Hải Triều mặc y phục cách ly, đi vào phòng thí nghiệm.

Mãi tới khi mặt trời xuất hiện, Phương Hải Triều và Victor mới bước ra khỏi phòng.

Hai tên hộ vệ kia nếu không phải luôn quan sát qua vô tuyến điện để xác nhận sự an toàn của Phương Hải Triều thì có lẽ chúng đã sớm xong vào phòng rồi. Nói chuyện với thí nghiệm gì mà suốt cả đêm?

Lúc Phương Hải Triều cởi bộ quần áo cách ly ra, hai tên hộ vệ mới phát hiện ra sắc mặt gã vô cùng trầm tư, dường như sắp có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng dường như cũng đang có chuyện gì khiến gã vô cùng hưng phấn nhưng lại cố kìm nén không nói ra.

- Tướng quân, ngài không sao chứ?

Một gã hộ vệ ân cần hỏi han.

Phương Hải Triều lắc đầu, ánh mắt sâu xa thâm thúy nhìn Victor nói:

- Victor tiên sinh, trước hết cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây xem những thứ này, tôi thề rằng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật, còn những gì anh đề nghị với tôi… chúng tôi sẽ kiểm tra cẩn thận rồi cho anh một câu trả lời thuyết phục.

Victor tỏ ra rất thấu hiểu, cười nói:

- Tôi tin tưởng vào sự anh minh sáng suốt của Phương tướng quân. Có một tên ác ma đang dần thôn tính văn minh của loài người, để tránh sự hủy diệt của thế giới này, xin ngài sớm trả lời tôi, tôi sẽ dốc toàn lực để phối hợp với chính phủ của quý quốc.

Phương Hải Triều khẽ gật đầu, lúc này gã mới chủ động đưa tay ra bắt tay Victor.

Hai gã hộ vệ đi theo đưa mắt nhìn nhau, dường như bọn họ không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Thế giới bị hủy diệt?

Trong phòng thì nghiệm kia rốt cuộc có những loại bí mật kinh thiên động địa gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.