Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 118: Sự lo lắng của Cố Thải Anh




Trên thực tế, bản thân Tô Ánh Tuyết cũng không rõ Cố Thải Anh có mục đích gì.

Bởi vì trước đó, cô đã nói với người phụ nữ xinh đẹp này rằng, khi nào kết thúc tiệc rượu thương hiệp mới gặp bà ta, cô có tính toán của riêng mình.

Cố Thải Anh lại đột nhiên đến tham gia hội nghị Hội đồng quản trị, còn chủ động yêu cầu đến phòng cô nói chuyện, khiến Tô Ánh Tuyết không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Nhưng dù sao Cố Thải Anh rất có khả năng là người phải hợp tác chặt chẽ trong tương lai nên cô cũng không dám coi nhẹ, sau một hồi suy nghĩ khó hiểu, rất tự nhiên mời Cố Thải Anh đến phòng mình.

Cố Thải Anh bảo mấy trợ lý và vệ sĩ đi theo mình đợi dưới lầu, chỉ cùng Tô Ánh Tuyết hai người cùng vào văn phòng làm việc.

Khi đi qua hành lang, đi qua gian phòng làm việc của Lâm Phi, Cố Thải Anh nghe thấy âm thanh game truyền tới.

Tô Ánh Tuyết không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng tên Lâm Phi này không có tố chất nghề nghiệp gì cả. Là một vệ sĩ mà không giống các vệ sĩ khác cũng không nói làm gì, còn suốt ngày ngồi trong phòng làm việc chơi game, đến ăn cơm mình cũng phải đích thân tới gọi hắn.

- Tô tiểu thư, văn phòng này là của trợ lý của cô sao?

Trong lòng Cố Thải Anh có vài phần suy đoán, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

- Để Hội trưởng phải chê cười rồi, đây là vệ sĩ của tôi.

Tô Ánh Tuyết cũng chỉ cố gắng nở nụ cười đáp.

Cố Thải Anh vẻ lơ đãng nhìn qua cửa sổ, không rõ Lâm Phi đang làm gì trong đó.

Bà rất muốn đẩy cửa ra nhìn đứa trẻ này, nhưng bà biết, nếu Lâm Phi nhìn thấy bà, chắc chắn sẽ trở mặt.

Sự biến đổi tâm lý trong lúc này không bị Tô Ánh Tuyết phát giác, hai người rất tự nhiên đi vào văn phòng của Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết đích thân pha trà mời Cố Thải Anh. Hai người ngồi xuống, Cố Thải Anh bắt đầu nói về một vài vấn đề liên quan đến tình hình kinh doanh gần đây của Khuynh Thành Quốc Tế, phần lớn là một số chuyện vô thưởng vô phạt.

Nhưng Tô Ánh Tuyết không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Cô biết, bất kỳ sơ xuất nào cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt là khi một số người rõ ràng không hề đơn giản lại nói những lời đơn giản.

Trò chuyện một lát, Cố Thải Anh nhấp một ngụm trà, nói:

- Tô tiểu thư, theo tôi được biết, lần này Tập đoàn Thanh Mã âm thầm liên thủ với không ít người, chèn ép Khuynh Thành Quốc Tế các cô, nguyên nhân chỉ là vì cô từ chối sự theo đuổi của Mã Thanh Hoành, có chuyện này không?

Tô Ánh Tuyết ung dung hỏi ngược lại:

- Hội trưởng Cố cảm thấy, sự việc đến bước này, chỉ đơn giản là vì mâu thuẫn cá nhân đó thôi sao?

- Hoặc ít hoặc nhiều, đây đều là cái mồi dẫn lửa. Hiển nhiên, người ngoài cũng biết, nửa năm trở lại đây Khuynh Thành Quốc Tế có thể duy trì được đến giờ là nhờ phương thức lãnh đạo của Tô tiểu thư, nhưng…..Tô tiểu thư đã từng suy nghĩ qua, nếu sau tiệc rượu thương hiệp lần này vẫn không có cách nào cứu vãn Khuynh Thành Quốc Tế, vậy cô sẽ bị rất nhiều người lên án, bởi chuyện tình cảm cá nhân của cô mà làm cho nhiều người mất đi công việc.

Cố Thải Anh cười híp mắt hỏi, nhưng trong lời nói có mang theo vài phần sắc bén.

Tô Ánh Tuyết không rõ người phụ nữ này có mục đích gì khi nói những lời này, sau một hồi im lặng, cô trả lời:

- Khuynh Thành sẽ không bị sụp đổ, đương nhiên, tôi cũng không gả cho Mã Thanh Hoành.

- Ồ?

Cố Thải Anh hiển nhiên không tin tưởng lắm:

- Thứ cho tôi nói thẳng, với kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của tôi, cộng với mưu trí của cấp dưới của tôi, với thực lực của Tô tiểu thư cô, muốn cứu vãn Khuynh Thành Quốc Tế, cơ hồ là không có khả năng.

- Không nói đến những thứ khác, chỉ đơn giản là trong cuộc họp Hội đồng quản trị, sự kiên nhẫn của mọi người hầu như không còn, chức vụ Tổng giám đốc của cô cũng sắp bị bãi bỏ, mặc dù trong tay cô nắm 19% cổ phần, nhưng cũng không thể làm nên chuyện gì.

Thực ra, tiệc rượu thương hiệp cuối tuần này, cô cũng biết, tùy ý chiêu mộ được một doanh nghiệp hải ngoại hợp tác là khó như lên trời, không phải sao?

- Chưa đến phút cuối mà đã nói những lời này, Hội trưởng Cố không cho rằng là quá sớm hay sao?

Tô Ánh Tuyết vẻ thản nhiên nói.

Cố Thải Anh mỉm cười:

- Thực ra là bởi vì, tôi nghe nói, trong sự việc Mã Thanh Hoành bị bắt cóc vừa rồi, Tô tiểu thư đã thể hiện tình cảm vượt mức bình thường với vệ sĩ Lâm Phi của mình, tôi đường đột suy đoán rằng, chẳng lẽ Tô tiểu thư yêu vệ sĩ của mình?

Tô Ánh Tuyết thần sắc ngưng trệ, có phần kinh ngạc nhìn Cố Thải Anh. Cô có thể lý giải rằng, chắc chắn Cố Thải Anh có một mạng lưới quan hệ lớn mạnh nào đó, có thể sưu tập được những tin tình báo này.

Dù sao ngày hôm đó, cảnh tượng mình ôm Lâm Phi và nói những lời đó có rất nhiều người nhìn thấy, nghe thấy.

- Nếu Tô tiểu thư thực sự vì tình yêu mà không cân nhắc đến hậu quả, muốn cùng Mã gia quay vần đến cùng, vậy thì cô có cảm thấy, đây có phải là quá không tỉnh táo rồi không?

Cố Thải Anh nói.

- Hội trưởng Cố.

Tô Ánh Tuyết lạnh lùng kiên quyết:

- Khuynh thành là cơ nghiệp mà cha mẹ tôi dựng lên, đối với tôi mà nói, nó giống như di sản mà mà tôi để lại cho mình, không chỉ là đơn giản là một công ty, mà nó còn chứa đựng tâm huyết của cha mẹ tôi.

- Bất kể tôi có thích Lâm Phi hay không, không ai thay đổi được quyết tâm trụ vững Khuynh Thành của tôi. Về phần Mã Thanh Hoành, tôi không thích anh ta thì sẽ không lấy anh ta.

- Người khác thế nào tôi không quan tâm, nhưng Tô Ánh Tuyết tôi sẽ không lôi hôn nhân, tình yêu, cuộc đời mình vào công việc. Cái tôi cần là một sự nghiệp thuần túy và một tình yêu thuần túy.

Cố Thải Anh nhìn ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt lạnh lùng của cô gái này, trong lòng không khỏi có phần nghiêm nghị.

Bà có thể nghe ra, Tô Ánh Tuyết nói những lời này bằng tình cảm chân thật trong con người mình.

- Nói như vậy…Tô tiểu thư không phủ nhận mình thích Lâm Phi?

Cố Thải Anh cố hỏi.

Mục đích bà tới đây hôm nay là muốn xác nhận độ tin cậy của thông tin này.

Từ khi biết Lâm Phi trở thành vệ sĩ của Tô Ánh Tuyết, bà đã dựa vào mạng lưới quan hệ của cấp dưới để điều tra các thông tin có liên quan đến Lâm Phi, kết quả được biết, Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi có quan hệ mập mờ, bà lập tức trở nên căng thẳng.

Bởi vì, điều này sẽ ảnh hưởng tới việc, rốt cuộc bà có nên ra tay giúp Tô Ánh Tuyết hay không.

Trên thực tế, nếu sau này Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết không có nhiều liên quan đến nhau, chỉ đơn thuần là quan hệ chủ-tớ, vậy thì bà định từ bỏ Khuynh Thành sớm.

Quả thực bà không cho rằng, người con gái này có năng lực ngăn cơn sóng dữ một lần nữa, đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng…nếu tương lai, Tô Ánh Tuyết trở thành bạn gái của Lâm Phi, thậm chí là vợ, vậy thì, bà phải suy nghĩ xem có nên giúp “người của mình” hay không rồi.

Bà cũng hy vọng, thông qua con đường này, khiến Lâm Phi tiếp nhận một người mẹ có nghiệp chướng nặng nề là mình.

Người đàn ông luôn khoan dung với người phụ nữ mà họ yêu.

Mà Tô Ánh Tuyết, có lẽ sẽ trở thành hy vọng lớn nhất của bà!

- Hội trưởng Cố, thứ cho tôi nói thẳng, vấn đề này rất quan trọng sao ạ?

Tô Ánh Tuyết có chút nghẹn lòng, không hiểu tại sao Cố Thải Anh có vẻ cố ý hướng về phương diện này.

- Đương nhiên rất quan trọng, tôi muốn xem sự chân tình của Tô tiểu thư. Cô muốn trao đổi với tôi, chí ít phải để tôi nhìn thấy, cô có thẳng thắng đối mặt với tôi không, có dám nói lời thật lòng với tôi không.

Cố Thải Anh nghiêm túc nói.

Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết có phần ửng đỏ, trong lòng ủy khuất, nhưng lời của Cố Thải Anh có vẻ cũng có lý.

- Vâng.

Tô Ánh Tuyết chỉ đáp một tiếng, nhẹ gật đầu, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Cố Thải Anh có chút phức tạp, có vẻ sinh ra một thứ tình cảm như mẹ chồng xem con dâu vậy, có chút vui mừng, cũng có chút bất an.

- Vậy…Lâm Phi cũng thích Tô tiểu thư sao?

Cố Thải Anh hỏi, thực ra đây mới là điều mà bà quan tâm nhất.

Mình đã nợ con trai quá nhiều. Nếu nó thích Tô Ánh Tuyết, vậy dù Khuynh Thành có sụp đổ, bà cũng muốn nghĩ cách cứu vãn.

Tô Ánh Tuyết càng ngày càng cảm thấy thẹn thùng, nhưng nói tới bước này rồi, cũng đành nói thực:

- Tôi không biết. Anh ta không tỏ thái độ rõ ràng. Hội trưởng Cố, tôi đã trả lời câu hỏi của bà rồi, xin bà đừng nói những chuyện này nữa, đây là công ty.

Cố Thải Anh đã hài lòng, bà cười gật đầu, chậm rãi đứng dậy nói:

- Cảm cơn Tô tiểu thư đã thật lòng nói với tôi, vậy thì, hẹn gặp lại cô ở tiệc rượu thương hiệp.

Tô Ánh Tuyết ổn định lại tâm tình, tiễn Cố Thải Anh ra khỏi cửa.

Đang đi tới ngoài cửa, cửa phòng Lâm Phi đột nhiên mở ra, đúng lúc người đàn ông vừa chơi game xong này muốn ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.