Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 9: Chương 9




Ngân Xuyến cùng với Bạc Huyền Sâm đã đến được công ty của Hạ Bán Tử.

Cô vô cùng phấn khích vì đây là lần đầu cô dùng thân phận là một người vợ chính thức của Bán Tử đến gặp anh.

Khuôn mặt cô không giấu được niềm hạnh phúc mà cứ nở một nụ cười tươi tắn, ngây ngốc nhìn con số màu đỏ đang nhảy lên, sắp đưa cô đến với người chồng yêu quý của mình.

“Rầm...”

Thang máy bất ngờ ngưng hoạt động, dừng ngay tại chỗ, đến cả đèn cũng mất luôn.

Ngân Xuyến hoang mang bấm liên tục vào tầng muốn đến trên bảng số nhưng không có tác dụng.

Cô ấn vào nút cứu trợ ở cuối dãy bảng số và chờ đợi cứu viện đến.

“Bạc Huyền Sâm, ôm tôi.”

Ngân Xuyến bất ngờ nhào vào lòng của cậu khiến cho cậu chết lặng vài giây.

Cậu cảm nhận được hơi ấm của cô cùng với sự run rẩy không ngừng, giống như cô đang sợ hãi điều gì đó vậy.

Huyền Sâm nhẹ nhàng vỗ vào lưng của cô mà gặng hỏi:

“Thiếu phu nhân sao vậy? Người vẫn ổn chứ?”

Ngân Xuyến nhắm nghiền hai mắt lại, giọng nói của cô thể hiện rõ sự sợ hãi tột độ: “Tôi...sợ bóng tối.”

Hồi mới lên 12 tuổi, cô bị một đám bắt cóc tống tiền, nhốt một mình cô trong một cái tủ gỗ cũ nát.

Chuột cùng gián bò lổm ngổm xung quanh đó khiến cô sợ đến co rúm cả người lại.

Thế nhưng nó vẫn chưa đáng sợ bằng việc cô suýt chút nữa đã bị thiêu sống trong cái tủ gỗ đó.

Cô còn nhớ rất rõ, lúc đó xung quanh đều tối thui bởi làn khói đen dày đặc của ngọn lửa hồng.

Tay chân bị trói chặt lại, cô không ngừng đập cơ thể nhỏ bé của mình vào cửa tủ, cổ họng hét lớn đến nỗi khàn lại, nhưng vẫn không có ai xuất hiện cứu cô cả.

Lúc sắp ngất đi, cô đã nhìn thấy bóng dáng của một đứa trẻ đang xông về phía cô, nhưng khói quá đặc, cô đã ngất lịm đi trước khi nhìn thấy khuôn mặt cậu trai đó.

Khi cô ôm lấy Bạc Huyền Sâm, cô lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như cậu nhóc đã từng cứu cô vậy.

Nhưng chắc có lẽ đây chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu ta mà là ân nhân cứu mạng của cô thì chắc đã đến nhận tiền thưởng rồi, làm gì có ai có thể cưỡng lại số tiền lớn như vậy chứ.

Đã 15 phút trôi qua, chiếc thang máy vẫn chết lặng tại chỗ, Bạc Huyền Sâm cảm thấy cứ ôm như vầy thì thực sự không ổn một chút nào.

Mặc dù việc này chỉ là liều thuốc chữa trị cho thiếu phu nhân nhưng nói dù sao thì một người con trai như cậu thì sao không có phản ứng cơ chứ.

Khuôn mặt cậu thì đỏ hết cả lên, cơ tay cũng cứng lại một cách kì lạ.

Còn Ngân Xuyến thì đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay càng khiến cậu càng thêm bối rối mà thở dài:

“Sao cô ấy có thể ngủ ngon trong cái tình huống như thế này chứ!”

Mùi hương của hoa hồng cứ xông vào mũi, khiến cậu càng không muốn buông cô ra, nhưng khoảnh khắc này thực sự đặc biệt với cậu.

Lần đầu tiên có người chủ động ôm cậu như vậy.

Một cái ôm thật ấm áp không vụ lợi, chỉ đơn giản là đang an ủi tâm hồn của cả hai người một cách nhẹ nhàng.

Ánh đèn trong tháng máy sáng lên cùng với động cơ của thang máy đã hoạt động trở lại.

Tiếng nó khởi động lại khá lớn nên đã đánh thức Ngân Xuyến tỉnh lại.

Đúng lúc cánh cửa thang máy cũng mở ra, cô ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Bạc Huyền Sâm.

Vui vẻ chạy ra ngoài nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn cậu:

“Vừa nãy đã làm phiền cậu rồi, xin lỗi vì ngủ quên mất tiêu nha!"

Bạc Huyền Sâm bất giác nắm lấy cổ tay của cô rồi gặng hỏi: “Thiếu phu nhân không cảm thấy gì sao?”

Khuôn mặt cậu trông có vẻ rất nghiêm túc, giống như đang ép cô nói lời thật lòng vậy.

Ngân Xuyên nghĩ rằng cậu ta không thích tiếp xúc với cô nên mới hỏi cô câu hỏi lạ lùng như vậy.

Cô mỉm cười đáp:

“Xin lỗi, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu, nên cậu cứ quên đi.”

Bạc Huyền Sâm nghe câu trả lời này của cô, trong lòng liền thắt lại.

Cậu suy nghĩ kĩ lại thì dù sao cô cũng là một diễn viên nổi tiếng, lăn lộn trong ngành này thì làm sao có cảm giác lạ khi ôm một người đàn ông khác được.

Nói cách khác thì cô ấy đã quen với cảm giác đó rồi, chỉ có mình cậu là có cảm giác mà thôi.

“Ý, chị Ngân Xuyến, chị cũng đến gặp anh Hạ Bán Tử sao?” Giọng nói của Đồng Khả vang khắp hành lang vắng.

Vì đây là tầng làm việc riêng của giám đốc nên sẽ chỉ có mỗi văn phòng của Hạ Bán Tử trên này.

Ngân Xuyên khá thắc mắc tại sao Đông Khả lại xuất hiện ở đây, nhưng vẫn phải chào hỏi một tiếng với cậu ta: “Ờ, chị đến ăn cơm với chồng chị, chị cũng đã hẹn trước với anh ấy rồi.”

“Có sao?”

Giọng nói trầm lặng của Hạ Bán Tử vang lên, anh ta từ từ bước khỏi phòng với ánh mắt sắc lạnh mà nhìn cô.

Ngân Xuyến cũng đã quá quen với đôi mắt lạnh nhạt của anh, cô vẫn rất vui vẻ chạy đến khoác tay anh một cách thân mật.

“Có mà, em có ghi trong giấy để vào hộp trái cây đó, anh không đọc sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.