Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 48: Chương 48




Đồng Khả nghiêng đầu, "Đúng rồi đấy! Anh ấy đã không nể tình cũ mà đánh đập tôi tàn nhẫn, và tôi đã bị bỏ rơi."

Ngân Xuyến cũng đoán trước được Hạ Bán Tử sẽ không tha cho Đồng Khả, nhưng điều mà cô không ngờ được là hắn có thể ra tay tàn độc đến như vậy.

Rạch mặt người mà hắn từng yêu nhất, đánh đập một cách man rợ, hắn không phải là con người nữa rồi.

Ngân Xuyên im lặng không nói gì thêm.

Đồng Khả nhìn được ở bên trong đôi mắt của cô là một sự thương hại dành cho cậu ta.

Điều đó làm cậu ta càng tức giận hơn.

Cậu ta ghét nhất là những ánh mắt đó, nhìn cậu ta như một con chó đang bị bỏ rơi.

Đồng Khả liếc mắt lườm cô.

"Đừng có nhìn tôi như thế! Không là tôi móc luôn đôi mắt này của cô ra đấy, cô tin không?"

Ngân Xuyến thở dài, "Haizzz, cậu thì có gì mà không dám làm cơ chứ! Bây giờ cuộc đời cậu không thể cứu vãn được nữa rồi."

Đồng Khả bóp chặt lấy khuôn mặt của Ngân Xuyến, lưỡi dao cũng đồng thời được đưa đến trước mặt cô.

Nó cứ lướt qua, lướt lại một cách uyển chuyển trên làn da trắng trẻo của Ngân Xuyến.

Cậu ta nhìn cô với ánh mắt vô cùng thích thú.

"Chậc, chậc, khuôn mặt xinh đẹp như thế này mà có vết sẹo thì sẽ thế nào đây nhỉ?"

Ngân Xuyến bắt đầu sợ hãi trước lưỡi dao sắc nhọn của cậu ta.

Cảm giác lạnh buốt từ con dao truyền sang da thịt của cô thật đáng sợ.

Khuôn mặt Ngân Xuyến bỗng chốc tối sầm lại, đôi mắt thể hiện rõ sự sợ hãi.

Nếu bây giờ mở lời kích động cậu ta thì người thiệt chỉ có bản thân cô mà thôi.

Tốt hơn hết là phải kéo dài thời gian trước đã.

Nếu không thấy cô ở nhà thì chắc chắn Bạc Huyền Sâm nhất định sẽ đi tìm cô ngay.

Mà vấn đề là một tên vệ sĩ lương tháng chỉ có vài triệu đồng như cậu ta thì làm sao mà trong thời gian ngắn có thể tìm được cô cơ chứ?

[...]

Bạc Huyền Sâm mặt mày tối sầm lại khi không nhìn thấy bóng dáng của Ngân Xuyến ở nhà.

Anh nhanh trí soát lại camera thì phát hiện cô bị bọn lạ mặt bắt cóc ngay sau khi anh rời đi.

Bọn chúng đúng là chán sống rồi nhỉ? Dám đụng vào người phụ nữ của anh thì hãy chờ nhận lấy hậu quả thích đáng đi.

Anh gọi điện cho thư kí Kim.

"Tra xem Đồng Khả đang ở đâu? Tôi chắc chắn là cậu ta không thể nào ngồi yên một chỗ chờ chết được."

"Rõ, thưa giám đốc."

Với nhân lực vô cùng lớn, bên phía thư kí đã nhanh chóng tìm được thông tin, các địa điểm mà Đồng Khả hay lui tới.

Hiện tại theo như bọn họ biết được thì cậu ta đang ở trong một căn nhà hoang gần bìa rừng phía Đông.

Một tên mới bị cộng đồng mạng dìm xuống thì sao có thể ở một nơi hoang dã như thế được, chắc chắn là cậu ta đã đưa Ngân Xuyến đến nơi bẩn thỉu đó.

"Gọi nhân lực và cảnh sát đến địa chỉ đó đi, phải nhanh nhất có thể.

Nếu thiếu phu nhân tương lai của các anh mà bị gì thì tôi sẽ bắt các anh chết chung đấy."

[...]

Căn nhà hoang vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ngân Xuyến.

Đồng Khả liên tục đâm con dao lên cơ thể của cô.

Từ cánh tay cho đến cổ và chân đều đang chảy máu không ngừng.

Đồng Khả cứ điên cuồng lẩm bẩm lại duy nhất một câu nói:

"Chết đi, chết đi, chết đi."

Khuôn mặt cậu ta trở nên dại dại giống như đang bị mắc bệnh tâm lý vậy.

Mấy tên mà cậu ta thuê để bắt cóc Ngân Xuyến cũng phải sởn hết cả gai ốc lên.

Bọn họ bắt đầu nghi ngờ Đồng Khả rốt cuộc có phải là tên tâm thần trốn trại hay không, tiền cọc trước thì cậu ta chỉ đưa mấy món trang sức đắt tiền mà thôi nhưng vẫn không đủ.

Tên đại ca cầm đầu liếc mắt nhìn Ngân Xuyến, thấy dáng người và khuôn mặt cũng không tệ, liền nảy ra một ý kiến vô cùng hay.

Đồng Khả đang định hủy dung của Ngân Xuyến thì liền bị tên cầm đầu cản lại, đẩy cậu ta ngã xuống đất.

Đồng Khả tức giận mà mắng hắn:

"Mày bị điên à? Tự nhiên đẩy tao!!!"

Hắn khuỵu gối xuống hỏi cậu ta: "Tiền mày còn chưa trả đủ cho ông đây đó! Mau thanh toán lẹ dùm cái."

Đồng Khả đứng dậy, lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho hắn thì phát hiện số tiền trong tài khoản đã bị hack mất tiêu, không còn một đồng nào.

Khuôn mặt cậu ta trở nên sợ hãi nhìn hắn:

"Mất rồi, mất hết tiền rồi."

Tên cầm đầu nắm chặt lấy tóc của cậu ta, "Ha! Vậy thì lấy thân mà gán nợ đi! Nhìn mày cũng có giá phết đấy chứ!"

Hắn ta đẩy Đồng Khả về phía hai thằng đàn em còn lại, "Tụi mày hưởng thụ nó trước đi, đừng có chơi chết là được."

Nghe xong câu nói này của hắn khiến cho cậu ta vô cùng bàng hoàng.

Đôi mặt sợ hãi quỳ xuống cầu xin hắn:

"Đừng mà, tiền tôi có thể kiếm để trả các người mà, chỉ cần thả tôi ra là được.

Tôi thề đấy."

Tên đại ca không thèm để mấy lời cầu xin khấn thiết của cậu ta vào tai.

Cậu ta sắp bị lôi đi thì Ngân Xuyến đã lên tiếng bàn bạc với tên cầm đầu:

"Khoan đã, tôi sẽ trả tiền cho các người thay cho cậu ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.