Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 46: Chương 46




Vì chuyện dư luận mấy ngày qua nên bộ phim đang quay dang dở cũng tạm ngưng lại, không thể quay tiếp được nữa.

Ngân Xuyến cũng được mấy ngày dư giả ở nhà ngủ, sau đó là tập nấu ăn và một số việc khác nữa.

Cô im hơi lặng tiếng không nói gì trên trang web của bản thân.

Im lặng thì sẽ tốt hơn là lên tiếng giải thích, dù sao thì cô cũng đã ly hôn với tên khốn Hạ Bán Tử rồi, nếu mà hắn muốn lôi chuyện cô ngoại tình với Bạc Huyền Sâm ra để đè nén dư luận thì cũng chẳng thể làm gì được cô.

Mấy bữa nay cô bị Bạc Huyền Sâm hành lên hành xuống, đến bây giờ eo vẫn còn đang đau.

Nhưng mà bản thân cô cũng phải công nhận là kĩ thuật của hắn tốt thiệt, làm cô không thể kháng cự được.

Cô đang mải mê nấu ăn thì một vòng tay ôm chặt lấy eo của Ngân Xuyến làm cô giật mình.

Giọng nói của Bạc Huyền Sâm cứ thì thầm bên tai cô:

"Phu nhân đang nấu bữa tối sao? Trông thật là hấp dẫn quá đi."

Mặc dù đây không phải lần đầu cô bị Bạc Huyền Sâm ôm, nhưng mà mấy ngày này không hiểu sao tim cô lại cứ đập liên hồi khi tiếp xúc da thịt với cậu ta.

Khuôn mặt cô đỏ bừng hết lên, cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại cậu:

"Đúng vậy, cậu ăn no rồi thì tối nay đừng có hành tôi nữa nghe chưa?"

Bạc Huyền Sâm nhếch mép cười một cách gian xảo, "Hừm....để xem tay nghề của phu nhân thế nào đã, chứ nếu tôi đói, tôi vẫn sẽ "ăn" phu nhân đấy."

Ngân Xuyến cũng phải bó tay trước cái tính ham ăn này của cậu ta.

Đêm nào cũng căng tràn sức lực hành cô đến tận sáng mới thôi dù buổi tối cô cho cậu ta ăn cực kì nhiều, nhưng vẫn không ngăn nổi ham muốn của cậu ta.

Bạc Huyền Sâm bất chợt cắn nhẹ vào cổ của cô, "Hay là khỏi ăn cơm đi, chúng ta làm chuyện chính luôn đi chứ nhỉ?"

Ngân Xuyến bị hành động bất ngờ này của cậu ta làm cho ngượng đến đỏ hết cả mặt.

Cô vội tắt bếp, quay người lại, lắp bắp từ chối ngay:

"Không....không....được, cậu đúng là lưu manh mà! Suốt ngày chỉ muốn quyến rũ tôi."

Bạc Huyền Sâm phì cười vì thái độ vô cùng dễ thương này của Ngân Xuyến.

Cậu chỉ muốn chọc cô một chút thôi, không ngờ cô lại phản ứng đáng yêu đến như vậy.

Tiếng cười của cậu ta tuy khá nhỏ nhưng với khoảng cách gần như thế này cô có thể nghe rất rõ.

Ngân Xuyến phụng phịu hai má mà trách móc cậu:

"Không được cười!!! Có gì đâu mà đáng cười chứ! đừng nghĩ cậu lớn tuổi hơn tôi là muốn làm gì thì làm nhá! Bây giờ cậu vẫn là vệ sĩ của tôi đấy!!!"

Bạc Huyền Sâm đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của cô.

Cậu nở một nụ cười gian xảo mà đáp lại cô: "Tôi biết chứ! Nhưng mà phu nhân dễ thương quá, tôi chịu không nổi."

Ngân Xuyến bị nụ cười của cậu ta quyến rũ mất tiêu luôn.

Cô không thể điều khiển được hành động của bản thân mà nhún chân lên, hôn lên đôi môi của Bạc Huyền Sâm.

Hành động này của cô khiến cho cậu rất bất ngờ, làm cho con sói hoang bên trong thức tỉnh.

Bạc Huyền Sâm đáp lại nụ hôn của cô một cách táo bạo.

Bàn tay cũng không ngoan ngoãn nằm yên một chỗ, cậu lại luồn vào trong chiếc áo của Ngân Xuyến.

Hơi lạnh từ bàn tay của cậu làm thần trí cô bình tĩnh trở lại, vội vàng đẩy khuôn mặt cậu ra.

"Dừng lại, tôi muốn ăn cơm."

Bạc Huyền Sâm nhìn cô với ánh mắt trìu mến, "Được rồi, phu nhân muốn gì tôi đều đồng ý hết."

"Reng...reng...reng..."

Tiếng chuông điện thoại của Bạc huyền Sâm vang lên.

Cậu bắt máy nghe:

"Alo? Cậu gọi tôi có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia chính là thư kí Kim, "Tôi có chuyện cần bàn bạc ạ, liên quan đến giao dịch hợp đồng với Hạ Bán Tử."

Bạc Huyền Sâm thở dài, "Được rồi, tôi đến ngay."

Ngân Xuyến tò mò hỏi cậu: "Đồ ăn sắp xong rồi, cậu còn muốn đi đâu?"

Bạc Huyền Sâm cúi xuống hôn lên trán của cô rồi giải thích: "Có công việc rất quan trọng, phu nhân ăn trước đi nhé! Tối về tôi sẽ "ăn" phu nhân sau."

Cậu ta nói ra câu này mà khuôn mặt không hề thấy xấu hổ một chút nào cả.

Ngân Xuyến thì đã bị cậu ta chọc đến đỏ hết hai má lên rồi.

Cô thẳng tay đẩy cậu ta ra ngoài luôn.

"Cậu đi đi, nhớ ăn cơm rồi mới được về nghe chưa?"

Nói xong cô liền đóng sầm cửa lại.

Thực ra thì trong lòng cô vô cùng khoái khi cậu ta nói câu đó, chỉ là cô cảm thấy rất ngại mà thôi.

Cô vẫn chưa quen được cảm giác khi được người khác nuông chiều như vậy.

"Cốc...cốc..."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Ngân Xuyến cứ nghĩ rằng Bạc Huyền Sâm quên gì đó nên không hề do dự mà mở cửa ra.

"Cậu quên gì sao?"

Ngay trước mặt cô là ba tên áo đen cao lớn.

Bọn chúng che kín khuôn mặt làm cho Ngân Xuyến vô cùng sợ hãi.

Cô vội vàng kéo cửa lại nhưng đã quá muộn.

Ngân Xuyến bị bọn chúng đánh ngất đi, sau đó vác cô vào trong một chiếc xe đen đã bị che biển số.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.