Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 37: Chương 37




Hạ Bán Tử sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã quá hơn nửa tiếng rồi, vẫn chưa thấy Ngân Xuyến bước xuống.

Sự kiên nhẫn của anh ta bắt đầu vượt giới hạn.

Một người phụ nữ ăn một bữa cơm thôi mà trang điểm lâu quá sức tưởng tượng của anh ta! Hồi trước đi ăn với Đồng Khả còn ngon và nhanh hơn nhiều, thật là mất thời gian mà!

Lúc này, Ngân Xuyến mới từ trên lầu bước xuống.

Trước mặt hắn ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Đôi mắt long lanh, tròn xoe như chim bồ câu.

Tóc được duỗi thẳng, để xoã ngang lưng.

Cô bận một bộ váy lộng lẫy màu trắng tinh, bên trên đính những hạt ngọc trai quý giá, bên ngực trái còn cài một bông hoa được làm bằng đá lấp lánh.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, làm cho trái tim của Hạ Bán Tử có cái gì đó lấn cấn.

Nhịp tim nhộn nhịp giống đang hồi hộp chờ Ngân Xuyến tiến đến vậy.

Cảm xúc này là gì chứ? Lẽ nào anh lại thấy cô ta xinh đẹp mà động tâm rồi sao?

Anh ta cứ nhìn chằm chằm làm cô rất khó chịu, bèn lên tiếng thúc dục:

"Đừng có nhìn tôi như thế! Không đi sao?"

Hạ Bán Tử lấy lại ý chí ban đầu của bản thân.

Khuôn mặt trở về trạng thái của một con người vô cảm.

Hắn lạnh lùng đáp lại cô:

"Đi thôi, cô lề mề thật."

Nói xong, liền quay người đi ra ngoài trước.

Hắn ta vẫn thật là khó ưa như ngày nào, chỉ tiếc rằng hôm nay hắn sẽ không thể nào vênh váo khuôn mặt đó với cô nữa rồi.

[...]

Chiếc xe của Hạ Bán Tử đã lăn bánh đến trước nhà hàng XX.

Để không bị người ngoài dòm ngó, Ngân Xuyến đã chủ động khoác tay Hạ Bán Tử một cách thân mật.

Hành động bất ngờ này của cô làm cho anh ta có chút giật mình.

Mặc dù đây không phải lần đầu cô chủ động với anh như vậy, nhưng mà không hiểu sao, lần này lại có cảm giác giống như bị điện giựt vậy.

Thật kì lạ!

Hai người đến bàn ăn đã được thư kí Kim đặt sẵn.

Cả hai ngồi chung với nhau, còn khách hàng thì ngồi đối diện họ.

Hạ Bán Tử tươi cười mà bắt tay chào hỏi:

"Rất vui được gặp lại anh, không biết anh đã sẵn sàng kí hợp đồng chưa?"

Thư kí Kim mỉm cười đáp: "Cứ từ từ, chúng ta ăn xong rồi hẵng nói chuyện tiếp nhé!"

Đồ ăn được dọn lên nhanh chóng cùng với ba chai rượu vang đắt tiền.

Nhìn vẻ ngoài của anh ta cũng không có gì đặc biệt cho lắm, với lại Ngân Xuyến cũng chưa từng gặp qua hắn ta bao giờ, tại sao lại bắt ép cô đi ăn chung nhỉ?

Cô khéo léo nâng ly rượu lên, kính thư kí Kim một ly, "Mời anh, không biết vì lý do gì mà muốn tôi đến đây nhỉ?"

Thư kí Kim chỉ bật cười một cách nhan hiểm rồi trả lời lại cô: "Ha! Ha! Ha! Cũng không có gì đâu, chỉ là muốn xem thử tình cảm gia đình của hai người như thế nào để tôi học hỏi ấy mà."

Nghe thoáng qua thôi cô cũng nhận ra được tên này chỉ đang giả vờ thôi, chứ thực chất là muốn xem hai người họ cãi nhau như thế nào đây mà.

Vết thương trên khoé miệng của Hạ Bán Tử đã rõ ràng như thế mà tên này vẫn không tinh ý nhìn ra được cô và anh ta đang chiến tranh lạnh mới lạ đấy! Cơ mà, dù sao hôm nay cô cũng có hứng diễn kịch cho tên đó xem.

Ngân Xuyến sẽ cho hắn thấy thế nào mới gọi là nữ chủ nhân trong gia đình.

Cô cố tình đổ ly rượu trên bàn xuống bộ đồ đắt tiền của Hạ Bán Tử.

Điều này khiến hắn vô cùng tức giận, muốn tát thẳng vào mặt cô một cái bạt tai thật mạnh.

Thế nhưng, suy nghĩ kĩ lại thì đang ở một nơi đông người như thế này, còn là ngay trước mặt đối tác thì làm sao mà hắn có thể ra tay được chứ! Hạ Bán Tử đành phải cố gắng nén cơn giận dữ của mình xuống, tự lấy giấy lau đi số rượu đang dính trên áo anh ta.

Ngân Xuyến vẫn mỉm cười với khuôn mặt vô tội nhìn anh ta, "Xin lỗi, em lỡ tay thôi! Anh sẽ không giận em chứ?"

Hạ Bán Tử chỉ biết gượng gạo cười, trả lời cho qua chuyện: "Không sao, chuyện nhỏ thôi, em không cần lo đâu."

Nhìn cái điệu cười giả chân của anh ta làm cho cô rất hả dạ.

Đánh không được, mà mắng cũng chẳng xong.

Một biểu cảm thật là hẫp dẫn mà.

Tuy nhiên anh ta nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ dừng ở đây thôi sao? Không đâu, đây chỉ mới là khởi đầu trong kế hoạch của cô mà thôi.

Ngân Xuyến tiếp tục tiếp rượu với thư kí Kim một cách nhiệt tình và cởi mở, đến nỗi anh ta quên luôn sự hiện diện của Hạ Bán Tử ngay trước mặt.

Rõ ràng tới đây là để bàn về chuyên kí hợp đồng, vậy mà bây giờ lại trở thành một cái chợ phiến nhỏ chỉ có Ngân Xuyến và thư kí Kim là sao vậy? Hạ Bán Tử có cảm giác giống như mình là một con kì đà cản mũi trong chuyện này vậy.

Để có thế kí hợp đồng nhanh hơn, Hạ Bán Tử đưa luôn tờ hợp đồng lên bàn, sau đó thân thiện nhìn thư kí Kim.

"Thời gian của tôi có giới hạn, mời anh kí vào đây để tôi còn đưa vợ về nhà nghỉ ngơi sớm.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.