Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 27: Chương 27




Về tung tích của nữ hầu trưởng thì chắc chỉ có một mình Bạc Huyền Sâm là biết rõ nhất mà thôi.

Bởi vì cô ta đã lén lút chụp những tấm ảnh không nên chụp, vậy nên đã phải nhận một hậu quả thích đáng về cho bản thân.

Bạc Huyền Sâm lấp liếm cho qua chuyện:

"À, cô ta nghỉ việc rồi ạ! Bởi cái tội chụp ảnh không xin phép."

Ngân Xuyến liếc nhìn khuôn mặt của cậu có một chút gì đó rất gian xảo, giống như mọi chuyện đều được cậu ta sắp đặt trước vậy.

Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi, tên đó nhìn trẻ như vậy chắc không dám ra tay giết người đâu.

Cô thở dài than vãn: "Vậy là nay lại phải ăn hoa quả lót dạ rồi, tiếc ghê!"

Bạc Huyền Sâm liền tiến về phía bếp, cậu tự trổ tài nấu ăn trước mặt cô một cách vô cùng thành thạo.

Khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tươi tắn mà an ủi cô:

"Không sao hết ạ, tôi sẽ nấu ăn cho phu nhân, người ngồi đợi một chút nhé!"

Lịch trình hôm nay của Ngân Xuyến cũng đã bị hoãn lại bởi những vết thương ở chân.

Hiện tại thì cô không thể trở lại trường quay để làm việc cho đến khi thương tích lành hẳn.

Cô rất rảnh rỗi nên đã miễn cưỡng ngồi lại đợi bữa cơm mà Bạc Huyền Sâm đang cận lực chuẩn bị.

Đôi mắt cô cứ liếc nhìn những động thái của cậu mà không chớp mắt.

Phải công nhận một điều rằng, kĩ thuật của cậu ta thực sự rất đỉnh, giống như một đầu bếp thực thụ vậy.

Bàn tay điêu luyện, điều chỉnh lửa rất chuẩn, đến cả tốc độ thái rau cũng rất nhanh nữa.

Chỉ nửa tiếng sau, bữa sáng của cô đã được cậu bày sẵn trên bàn ăn rất đẹp mắt.

Mùi thịt hoà quyền với hương thơm của ngũ vị khiến cho cái bụng của cô cũng phải kêu inh ỏi lên.

Bạc Huyền Sâm mỉm cười đưa cho cô đôi đũa, "Phu nhân mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

Ngân Xuyến ho ho vài cái để lấn át đi tiếng ồn của cái bụng đói.

Cô kiêu ngạo nhận lấy chiếc đũa mà cậu đưa cho, gắp thử một miếng thịt đang nóng hổi.

Mùi vị của nó không hề thua kém món ăn của một nhà hàng nổi tiếng.

Cô tiếp tục nếm thử rau xào cùng với thịt bằm nhuyễn, nó đậm đà, tươi mới rất hợp khẩu vị của cô.

Trong chốc lát, Ngân Xuyến đã ăn hết những món ăn trên bàn với gương mặt vô cùng hạnh phúc.

Bạc Huyền Sâm đứng bên cạnh nhìn cô ăn như thế làm cho lòng của cậu cũng vui lây theo.

Cảm giác được nấu ăn cho người mà mình thích thực sự rất tuyệt.

Nhìn cô ấy tươi cười không đau buồn thật tốt.

Ngân Xuyến ăn nhanh quá không để ý đến trên má của bản thân có dính hạt cơm trắng.

Bạc Huyền Sâm lại vô thức mà lấy giấy sạch lau đi giúp cô.

Hành động bất ngờ này của cậu làm cho Ngân Xuyến giật mình, hai mắt tròn xoe hỏi cậu:

"Đang làm gì vậy?"

Bạc Huyền Sâm chợt nhớ ra cô không thích cậu tự ý động vào người của cô.

Để không bị cô mắng, cậu nhanh chóng rụt tay về rồi giải thích:

"Trên má của phu nhân có dính cơm nên tôi mới lau thôi, không có gì đâu ạ."

Cô bất giác đỏ mặt, chạm vào má của mình rồi quay mặt đi.

Đối với một người đã trưởng thành như cô mà ăn cơm còn để bị dính lên mặt thì đúng là quá mất mặt rồi.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc xấu hổ của mình mà đáp lại cậu một cách qua loa:

"Ờm, cảm ơn, lần sau cậu chỉ cần nhắc tôi là được, không cần chủ động lau giúp đâu."

Biểu cảm lúc này của cô thực sự rất đáng yêu, làm cho Bạc Huyền Sâm cũng phải nhếch mép cười thầm.

Cậu sợ cười ra tiếng sẽ khiến cô khó xử hơn.

"Vâng, tôi hiêu rồi ạ."

Câu trả lời của Bạc Huyền Sâm làm cho cuộc hội thoại bị dán đoạn giữa chừng.

Thường thì sau khi ăn xong, Ngân Xuyến sẽ đi làm nhưng bây giờ tự nhiên được nghỉ ở nhà nên cô không biết nên làm gì tiếp theo.

Không khí căn phòng cũng trở nên ngại ngùng hơn, hai con người hướng nội cứ ngồi im đó mà lẳng lặng nhìn nhau.

"Ọc...ọc..."

Bụng của Bạc Huyền Sâm bất chợt kêu lên, làm cho không khí xung quanh bớt ngộp thở.

Ngân Xuyến quan tâm quay sang hỏi thăm cậu:

"Chưa ăn sao?"

Bạc Huyền Sâm chỉ biết ngại ngùng, gãi gãi đầu đáp, "Vâng ạ."

Điệu bộ của cậu ta làm cô không thể nào nhịn cười được, "Ha, được rồi, vì cậu đã nấu ăn cho tôi nên hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon."

Nghe tới đây, tâm trạng của cậu vô cùng vui sướng, cười tủm tỉm như một đứa trẻ ngây ngô vậy.

Được đi ăn chung với cô thực sự là một ước mơ từ lâu của cậu, không ngờ bây giờ có thể dễ dàng thực hiện được rồi.

"Đừng có cười ngốc ra như vậy, đến dìu tôi ra xe đi." Ngân Xuyến bất lực thúc dục cậu ta.

Bạc Huyền Sâm nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, cậu tiến đến đỡ cô đứng dậy.

Vì vừa nãy cố gồng đứng trước mặt Hạ Bán Tử để chọc tức anh ta nên chân cô đã bị rỉ máu.

Bạc Huyền Sâm trực tiếp bế cô ngồi lên bàn ăn, điều này làm cho cô khá sốc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.