Nhìn dáng vẻ biếng nhác dửng dưng của Tần Hạo, trong lòng Triệu Tứ Hải bỗng dậy sóng. Hắn vốn cảm thấy tên này không hề tầm thường. Nếu không, anh đã chẳng lọt vào mắt xanh của Vương Tú Quân.
Nhưng không ngờ năng lực của thanh niên này lại mạnh như vậy, hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn.
Giờ đây, Triệu Tứ Hải cảm thấy rất vui mừng vì đã lựa chọn đúng đắn!
Vương Tú Quân vô cùng kinh ngạc.
Đúng là cô ấy biết chút Taekwondo, có thể đối phó với mấy tên côn đồ vặt vãnh. Nhưng để đấu với các cao thủ như thế này thì hoàn toàn không đủ.
Với trình độ hiện tại, Vương Tú Quân còn là chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo. Nhưng Tần Hạo chỉ mới tham gia câu lạc bộ thôi mà?
“Khốn kiếp. Thì ra lại giỏi như vậy. Thế còn vào câu lạc bộ làm gì? Rõ ràng là muốn đến để tán gái!”, Vương Tú Quân thầm mắng người nào đó.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, là do cô ấy bảo anh tham gia câu lạc bộ Taekwondo. Lúc ấy anh không biết Đường Kiều cũng ở câu lạc bộ mà!
“Chẳng lẽ ban đầu anh ấy muốn tán tỉnh mình? Nên mới tiếp cận mình?”
Vương Tú Quân bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Cô ấy chỉ vừa buộc người nào đó xác định mối quan hệ thôi, nhưng vẫn còn bấp bênh lắm. Tình yêu ngọt ngào mà Vương Tú Quân mong chờ chẳng hề xuất hiện. Trái lại, cô ấy bị tên này ức hiếp không ngừng.
Vừa nãy còn bị sờ mông ngay chốn đông người, đúng là không biết xấu hổ.
Những người khác còn kinh ngạc hơn cô ấy.
Mạnh Thanh là cao thủ đã đánh bại ba tên đàn em của Triệu Tứ Hải. Nào ngờ hắn ta lại thua dưới tay của thanh niên này, thua không còn manh giáp, hoàn toàn không thể phản kháng.
Vừa nãy quan sát, họ cảm thấy một loạt đòn tấn công của Tần Hạo vô cùng đẹp mắt. Tựa như nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch. Đến khi họ bừng tỉnh thì mọi thứ đã kết thúc!
Tần Hạo sờ cằm, bỗng lên tiếng: “Thế này đi, ông là Tương Long phải không? Ông sang đây, nói xem ông muốn tìm tôi làm gì, là ai sai ông đến tìm tôi. Nói đi rồi hôm nay tôi sẽ đại từ đại bi, tha cho các người. Thấy sao hả?”
Nếu như là trước đó, ai nghe xong câu này của Tần Hạo cũng sẽ nghĩ anh là thằng ngốc, chắc chắn còn cười đến rơi cả răng.
Nhưng giờ thì không còn ai cảm thấy buồn cười nữa.
Nghiến chặt răng, Tương Long tức giận đáp: “Ranh con thắng được tao thì hẵng nói! Ai lên, đánh chết thằng này?”
Người bước ra trong số bảy cao thủ còn lại là một tên sừng sững như tòa tháp, cao hơn một mét chín. Tên này cao hơn Tần Hạo một cái đầu, cả người toàn là cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khủng khiếp.
Tần Hạo mất kiên nhẫn, bèn xua xua tay: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Bảy người cùng xông lên đi!”
“…”
Quần chúng sững sờ.
Bảy cao thủ của Tương Long đều cảm thấy bị sỉ nhục cùng cực. Đám người này cũng có nghĩa khí giang hồ, chẳng thấy vinh quang gì khi ỷ đông hiếp yếu cả.
Huống hồ, còn là bảy đánh một!
Tần Hạo lập tức cáu kỉnh mắng: “Đám ngu ngốc các người không dám lấy bảy chọi một, mà lại thích bắt nạt người già phụ nữ chứ gì? Sau này để tôi thấy tên nào thì sẽ phế tên ấy!”
Nói xong, Tần Hạo bèn sải bước xông về phía trước. Một cú đấm không chút hoa mỹ được vung ra.
Tên cao to như tòa tháp trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, cảm thấy Tần Hạo muốn đối chọi với mình đúng là tự tìm đường chết!
Tất cả đều nghĩ như thế.
Tên cao to cũng dồn toàn lực đấm trở lại. Cú đấm của cả hai chạm vào nhau.
Ầm!
Rắc!
Hai cú đấm va chạm tạo ra tiếng động rất lớn. Sau đó là tiếng tên cao to hét lên thảm thiết, cả cánh tay trở nên mềm nhũn và tàn phế sau cú đấm của Tần Hạo.
Tần Hạo tung ra một cú đấm nữa.
Ầm!
Cú đấm này vung mạnh vào lồng ngực đối phương, làm gãy liền mấy cái xương sườn.
Tên cao to ngã xuống đất và không ngừng nôn ra máu tươi.
Ai nấy đều kinh hãi!
Đây có còn là con người không thế?
“Nhắc nhở thân thiện nhé. Bây giờ tất cả cùng xông lên, có khi còn chút tác dụng!”, Tần Hạo bình thản quay đầu lại nhìn Tương Long.
“Lên hết, giết!”
Tương Long biết, nếu như không diệt trừ người này, chắc chắn sẽ để lại hậu họa. Hắn ta cũng không màng hậu họa sẽ ra sao nữa.
Sáu tên còn lại ngầm hiểu, lập tức xông lên, bao vây Tần Hạo.
Nhưng không ngờ!
Chẳng biết Tần Hạo móc ở đâu ra một khẩu súng, bắn thẳng vào đầu gối của sáu tên cao thủ.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
…
Sáu tiếng súng liên tiếp vang lên. Sáu vị cao thủ lần lượt ngã xuống. Mọi người ở đấy đều sững sờ.
“Chuyện quái gì thế này?”, Tương Long tức đến bốc khói.
Tên này dám dùng cả súng!
Hắn ta cáu tiết lấy khẩu súng giắt sau thắt lưng, sau đó giơ súng lên, nhắm vào đầu của Tần Hạo.
Nhưng không ngờ Tần Hạo hành động nhanh hơn hắn ta rất nhiều.
Pằng!
Phát súng nhắm vào cổ tay của Tương Long, vô cùng chuẩn xác. Sau đó lại có tiếng súng vang
Phát thứ hai còn kinh khủng hơn, bắn thẳng vào ngón trỏ của Tương Long. Hắn ta thét lên đau đớn rồi vung vẩy tay, khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất.
Tần Hạo ném súng trong tay cho Tống Thành đang đứng gần đó.
Tống Thành ngẩn ra, sờ hông mình rồi sững sờ.
Thì ra đấy là súng của Tống Thành. Nhưng Tần Hạo đã lấy nó từ khi nào?
Tần Hạo đi thẳng đến chỗ Tương Long và đá hắn ta ngã xuống. Giẫm lên người hắn ta, anh nói: “Con người tôi bình thường chỉ cho người khác một cơ hội, chỉ một lần thôi. Bây giờ tôi hỏi, ông trả lời. Ai sai ông đến đây?”
Mặt mũi Tương Long đỏ bừng. Hắn ta chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, tức tối không hề lên tiếng.
“Ừm, được, có khí phách lắm!”
Tần Hạo không nói lời nào, lẳng lặng nhặt khẩu súng mà Tương Long làm rơi. Anh dùng quần áo của hắn ta để lau vết máu bên trên, đoạn cầm súng rồi nhắm chuẩn vào đầu Tương Long.
“Gượm đã!”
Triệu Tứ Hải vội vã hét lên.
Hắn biết giết Tương Long sẽ gây ra hậu quả như thế nào. E rằng Tần Hạo bây giờ vẫn chưa thể gánh nổi hậu quả ấy. Dù sao thì anh vẫn chưa được Vương Triều chấp nhận.
Pằng!
Tần Hạo không trả lời, chỉ bắn một phát súng về phía Triệu Tứ Hải.
Viên đạn sượt qua đầu Triệu Tứ Hải và bay thẳng đến một chai rượu trên quầy bar phía sau hắn. Chai rượu lập tức vỡ tan tành.
Triệu Tứ Hải sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Tính cách của người này không dễ chịu chút nào.
Tần Hạo thờ ơ nói: “Tôi ghét nhất là có người nhảy ra cầu xin trong thời điểm thế này!”
Câu nói ấy khiến toàn bộ người ở đấy im thin thít.
Tương Long bị dọa đến tái mặt.
Người này kinh khủng quá, dám động đến cả Triệu Tứ Hải. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu mới cất lời: “Tôi nói!”
Tần Hạo bực mình đáp: “Nhanh lên đi!”
“Là người nhà họ Lý. Lý Quốc Hào, bố của Lý Vạn Niên. Lý Vạn Niên có thù với cậu, lần trước cậu còn làm con trai của ông ta bị thương. Lý Quốc Hào đưa cho chúng tôi một khoản tiền lớn. Cậu biết đấy, thứ nhà họ Lý có nhiều nhất là tiền!”
Tương Long âm thầm giá họa cho bố của Lý Vạn Niên. Thực chất, Lý Quốc Hào hoàn toàn không biết chuyện này.
Sự thật là Lý Vạn Niên nhờ vào mối quan hệ của mẹ anh ta - Diêu Nguyệt Na, tìm đến người họ hàng xa này, nên Tương Long mới ra tay giúp đỡ.
Nghe xong, Tần Hạo không hề có chút nghi ngờ. Anh gật gù bảo: “Lại là một vị lắm tiền, chậc chậc!”
Cảm thán được một câu, Tần Hạo lại giơ súng lên, nhưng vẫn không hoàn toàn dời khỏi người của Tương Long.
Khẩu súng từ từ di chuyển xuống phía dưới, nhắm vào giữa hai chân.
“Tuy ông đã trả lời rất thành thật nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể tha cho ông dễ dàng như vậy! Chuyện mà hôm nay ông gây ra khốn thật đấy. Thế nên, tôi đành phải cho ông khốn đốn thật thôi!”
Tần Hạo vừa dứt lời thì tiếng súng vang lên!