Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 8: Không xứng được biết




Khuôn mặt Trương Hằng tái mét, cậu ta tát một phát vào mặt đứa bé kia.

Vụt!

Bỗng nhiên một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới đập trúng cổ tay Trương Hằng.

“Ai đó?”

Trương Hằng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra ai.

Lúc này, đứa bé kia đã khóc thét bỏ chạy mất.

Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, Trương Hằng sợ con trai của mình sẽ để lộ những chuyện xấu xa bản thân đã làm nên đánh nó, sau đó cậu con trai gào khóc bỏ chạy mất!

“Đúng là một tên súc sinh!”

“Mặt người dạ thú!”

“Không bằng cả gia súc!”

“Khốn nạn!”

Nhân cơ hội này, Lâm Vũ Hân và em gái vội vàng lên xe, định nhanh chóng rời khỏi trường học.

Chiếc xe chưa đi được một phút thì đột nhiên có một đưa bé chui ra từ dưới ghế phụ tay lái khiến Lâm Vũ Hân sợ chết khiếp.

“Á? Sao em lại ở đây?”

Đứa bé chỉ quan tâm tới Tần Hạo ngồi bên cạnh, nó nói nhanh như gió: “Anh trai, anh trai, anh đã nói là sẽ giúp em tìm mẹ mà!”

Lúc này, Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều không hiểu.

Đứa bé này chính là đứa bé khi nãy gọi Trương Hằng là “bố”.

Sao giờ lại ở đây với Tần Hạo, hơn nữa còn giống như quen biết vậy?

Tần Hạo cười, không nói gì.

Nhưng sau khi nghe đứa bé nói, Lâm Vũ Hân bỗng nhiên giật mình, hình như cô nghĩ ra điều gì đó.

“Vừa rồi là anh giở trò hả?”

Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn Tần Hạo, Tần Hạo không hề phủ nhận.

“Quả nhiên là vậy!”

Lâm Vũ Nghi bật cười, vui mừng nghĩ tới bộ dạng vừa nãy Trương Hằng làm trò cho thiên hạ xem.

Thực ra bọn họ cũng không tin lắm sự việc nhìn thấy vừa rồi, mặc dù Trương Hằng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, không thể có một đứa con trai lớn như vậy được.

“Anh cũng thật biết trị người khác mà!”

Lâm Vũ Hân che miệng cười.

Tần Hạo chỉ cùng đứa bé kia chơi một trò chơi, trêu đùa cái tên Trương Hằng mà thôi.

“Đi, anh đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn, em muốn ăn gì nào?”

“Thịt kho tàu, món mà mẹ em nấu ngon nhất!”

Đúng lúc này, một chiếc Ferrari chặn ngay phía trước chiếc polo. Tần Hạo vội vàng phanh xe, suýt nữa thì tông phải chiếc xe kia.

Cửa xe Ferrari mở ra.

Trương Hằng bước xuống, khuôn mặt tái mét nhìn ba người ngồi bên trong xe, tức giận nhìn chằm chằm Tần Hạo.

Khi nhìn thấy đứa bé ở bên cạnh Tần Hạo, Trương Hằng càng hiểu ra, mình đã bị chơi một vố, trước bao nhiêu người trong trường học, không chỉ bị mất thể diện mà còn phải vác thêm cái danh tiếng là đồ cặn bã, sau này làm sao còn cua gái được chứ?

“Chết tiệt, lại là con ruồi này!”, Lâm Vũ Nghi chau mày, chửi bới mà chẳng thèm nể nang.

Trương Hằng lấy một cây gậy đánh bóng chày từ trong cốp xe ra, vác trên vai, đi tới bên cạnh Tần Hạo, gõ cửa kính chiếc xe.

Tần Hạo bước xuống xe, nhìn cậu ta với vẻ vô cảm.

“Mày là ai?”, Trương Hằng biết tài xế của hai chị em Lâm Vũ Hân, còn Tần Hạo thì cậu ta chưa từng gặp.

“Không liên quan gì tới mày, mày không xứng được biết!”

Tần Hạo chỉ vào chiếc Ferrari, nói: “Cho mày một phút, lái xe ra, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!”

“Hậu quả nghiêm trọng sao? Ha ha, tao muốn xem xem, cách làm nghiêm trọng là như thế nào!”

Trương Hằng vung cây gậy, đập về phía trước.

Ầm ầm ầm!

Cửa kính chiếc xe polo bị đập vỡ vụn, tấm kính chắn gió phía trước cũng không ngoại lệ.

Khuôn mặt hai chị em Lâm Vũ Hân biến sắc, đứa bé trai bị dọa sợ tới mức gào khóc.

Tần Hạo đứng ở đó không hề nhúc nhích, nhưng sắt mặt trở nên lạnh lùng.

Trương Hằng đập xong bèn quay lại chiếc Ferrari lấy một chiếc túi, móc ra một xấp tiền, vứt vào chỗ ngồi lái xe của Tần Hạo.

“Tao đập rồi đó, sao nào? Báo cảnh sát bắt tao đi!”, Trương Hằng nghênh ngang nhìn Tần Hạo, rồi lại nói: “Có tin là ông đập chết mày không!”

Tần Hạo sờ mũi, không giận mà cười.

Anh im lặng, bước lên xe, khởi động rồi nói: “Hai người ngồi vững nhé!”

Nói xong, anh đạp chân ga hết nấc, chiếc xe lùi lại vài mét rồi bỗng nhiên đổi hướng, gầm rú lao mạnh về chiếc Ferrari màu đỏ ở phía trước.

Chiếc Ferrari bị đâm tới biến dạng, bị một sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi về sau cho tới khi áp sát vệ đường, lăn xuống cống nước ở cạnh đó.

Trương Hằng há mồm trợn mắt chứng kiến, cậu ta đơ người.

“Ôi trời, chiếc Ferrari của tôi!’

Còn Tần Hạo đã lái lùi chiếc xe polo, nghênh ngang phóng đi.

Mặc dù phía trước của chiếc polo cũng bị đâm hỏng, kính chắn gió vỡ vụn đầy mặt đất nhưng chẳng là gì so với việc chiếc Ferrari bị lăn xuống cống.

“Khốn khiếp, tao sẽ tố cáo mày, mày đợi bồi thường đi!”

Giọng nói của Trương Hằng từ xa vọng tới.

Tần Hạo nghe thấy vậy bỗng dừng xe lại.

Hai chị em Lâm Vũ Hân vẫn chưa hoàn hồn, bọn họ nhìn Tần Hạo với vẻ mặt kinh hãi.

Tên này từ khi nào trở nên ương ngạnh, ngang tàng như vậy chứ?

Tần Hạo bắt đầu lái xe lùi lại, tốc độc cực nhanh, đâm trực tiếp về phía Trương Hằng.

“A, mày dám!”

Trương Hằng nhìn đuôi xe đang lao tới thì bị dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng né qua một bên.

Két!

Chiếc xe không tông trúng Trương Hằng mà nói đổi hướng, tiếp tục lao tới.

Bây giờ Trương Hằng đã biết mình đụng độ phải loại người gì rồi, là loại không sợ chết! Dám đâm người công khai giữa đường giữa chợ.

Thế nhưng, cậu ta cũng không dám mạo hiểm mạng sống của mình nên vội vàng né ra.

Trương Hằng vốn đang đứng sát mép đường, cậu ta tiếp tục giật lùi, chân bị trẹo, ngã xuống lăn vào trong cống, kêu la thảm thiết.

Tần Hạo dừng xe lại, chỉ vào con chó bị rớt xuống cống, nói với đứa bé đang khóc vì sợ: “Nhìn xem, có một tên khốn chui ra từ cống nước kìa!”

“Ha ha ha…”

Đứa bé bị chọc bèn bật cười, đến ngay cả hai người Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi cũng không khỏi thấy sung sướng.

Trương Hằng bò ra khỏi miệng cống, toàn thân hôi thối, vô cùng thê thảm.

Tách tách!

Tần Hạo lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó vẫy tay với Trương Hằng, nói: “Nhãi con, mày không đủ tư cách chơi với tao đâu, lần sau, mày sẽ không còn được may mắn như vậy đâu đấy!”

Nói xong, Tần Hạo lái xe nghênh ngang bỏ đi.

“Khốn khiếp, tao sẽ không tha cho mày đâu!”, Trương Hằng tức giận chửi bới.

Tần Hạo dẫn đứa bé đi ăn, buổi chiều, hai người Lâm Vũ Hân không phải đi học, sau khi ăn xong, Tần Hạo lại lái chiếc xe nát tơi tả đưa bọn họ về nhà.

Khi đi ngang qua một khu dân cư, đứa bé vội vàng kêu lên: “Anh trai, nhà em ở đây!’

Tần Hạo lập tức dừng xe lại, đưa đứa bé vào trong,

Tần Hạo đi thẳng tới công ty quản lý tòa nhà, cuối cùng xác định nhà của bé đúng là ở đây, sau đó Tần Hạo định giao lại đứa bé cho công ty này, đợi mẹ cậu bé trở về sẽ tới đón cậu.

“Anh trai, anh đã hứa sẽ tìm mẹ giúp em mà!”, thằng bé nhìn Tần Hạo với vẻ đáng thương khiến anh mềm lòng, không nỡ để nói lại đây một mình, nên đành ở lại đợi cùng thằng bé.

Cuối cùng công ty quản lý tòa nhà cũng tìm ra được số điện thoại của mẹ cậu bé..

Khoảng nửa giờ sau, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhìn còn rất trẻ bước vào, vừa nhìn thấy thằng bé chị ta đã lao tới.

“Phi Phi, con đã chạy đi đâu vậy, làm mẹ sợ chết khiếp!”, người phụ nữ nước mắt tuôn trào, biểu cảm vừa sợ hãi vừa cuống cuồng, nhưng lúc này chị ta đã thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hạo chau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.