Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 77: Nỗi niềm khó nói




Tần Hạo và Lâm Vũ Hân nhìn nhau rồi bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Chuyện nhà người ta, nào có liên quan gì tới mình. Nhìn xem, họ khiến Trương Hàm Hương khó xử rồi kìa.

Nhưng Trương Hàm Hương đã nói vậy thì Tần Hạo cũng tiện thể nói luôn: “Phi Phi không phải là con ruột của cô phải không?”

“Ừ, tôi còn chưa có cả bạn trai, càng chưa yêu đương bao giờ, đương nhiên làm gì có con. Thực ra, Phi Phi là con trai của chị gái tôi!”, Trương Hàm Hương nói với vẻ đau lòng.

“Thảo nào!”

Tần Hạo thở dài giống như anh đã sớm nghĩ ra điều đó.

Lâm Vũ Hân thì chẳng nghĩ ngợi nhiều. Nghe thấy vậy cô bèn tò mò hỏi: “Vậy chị cô đâu? Cô ấy không tự chăm sóc con trai mình à?”

Lâm Vũ Hân vừa hỏi xong thì phát hiện Tần Hão khẽ kéo mình, sau đó đánh mắt về phía ngôi mộ ra hiệu. Lúc này cô mới hiểu: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết!”

Trương Hàm Hương buồn rầu nói: “Không sao. Chị tôi đã mất từ lâu. Chị ấy chết do sinh khó. Lúc sinh, chị ấy sống chết cầu xin bác sĩ phải giữ được đứa bé!”

Khóe mắt Trương Hàm Hương rưng rưng khi nhắc lại chuyện cũ. Dường như cô đã không còn kiểm soát được cảm xúc nữa.

Tâm trạng của Lâm Vũ Hân và Tần Hạo cũng trĩu xuống. Bọn họ không biết phải an ủi cô gái trẻ này như thế nào.

Trương Hàm Hương chính là dì ruột của cậu bé sáu tuổi này. Sáu năm qua một mình cô ấy nuôi cậu bé khôn lớn đã phải trải qua biết bao sự uất ức và khó khăn. Thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.

Khoảnh khắc này, Lâm Vũ Hân cảm thấy mình quá đỗi may mắn. Dù cô cũng mất mẹ từ sớm, do một tay bố nuôi lớn.

Nhưng khi đó, kinh tế nhà họ Lâm đã tốt lắm rồi.

Trương Hàm Hương lặng lẽ lau nước mắt, nhìn theo hướng Trương Bằng Phi chạy rồi nói nhỏ: “Xin hai người đừng nói cho Tiểu Phi biết. Nó không biết mẹ ruột của mình đã qua đời nên luôn coi tôi là mẹ ruột của nó”.

“Tại sao không nói cho cậu bé biết? Cứ chăm sóc cậu bé như thế này thì sau này cô phải làm sao? Cô còn trẻ như vậy, con đường trước mắt còn dài!”, Lâm Vũ Hân tỏ ra đồng cảm.

Trương Hàm Hương lắc đầu: “Tôi đã năm bốn rồi, cũng chẳng còn ở trong trường bao lâu nữa. Đợi tốt nghiệp, tìm được công việc thì sẽ dễ thở hơn. Đợi Phi Phi lớn hơn một chút tôi sẽ nói với nó sau!”

Lâm Vũ Hân thầm cảm thấy bái phục sự kiên cường và nỗ lực của Trương Hàm Hương, nhưng cũng phải nhắc nhở cô ấy: “Cô phải suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ cậu bé mới có sáu tuổi, đợi đến khi cậu bé có thể tự chủ thì ít nhất phải mười mấy năm nữa. Đến lúc đó, còn cô?”

Bây giờ Trương Hàm Hương mới có hai mươi hai. Mười mấy năm nữa có thể coi là quãng thời gian đẹp nhất đời người, lẽ nào cứ sống một cách gian nan như vậy sao?

Tần Hạo không nhịn nổi nữa bèn hỏi: “Bố của Phi Phi đâu?”

Trương Hàm Hương khẽ run rẩy, lắc đầu hoang mang: “Tôi không biết!”

“…”

Đây đúng là một câu trả lời khiến người khác bất ngờ.

Lâm Vũ Hân há mồm trợn mắt: “Cô không biết cả anh rể của mình sao?”

“Không, anh ta không phải anh rể của tôi, anh ta không xứng!”, Trương Hàm Hương nghiến răng nói.

Lâm Vũ Hân đang định nói gì đó nhưng Tần Hạo lại giữ cô lại.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra chuyện này đâu. Nếu cô có khó khăn thì cứ tìm chúng tôi. Nếu có thể giúp được thì chúng tôi nhất định sẽ giúp!”

Tần Hạo nhận ra dù đang phải sống rất chật vật nhưng tính cách của cô ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Một cô gái từ cấp ba, phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi nước mắt mới có thể một mình nuôi lớn cậu bé như thế này.

Người ngoài khó có thể tưởng tượng được sáu năm qua cô ấy đã sống thế nào.

“Tạm biệt!”

Tần Hạo vẫy tay rồi kéo Lâm Vũ Hân đi.

Lâm Vũ Hân cảm thấy nếu không làm gì đó thì cô sẽ khó chịu lắm. Cô vừa bị Tần Hạo kéo đi vừa ngoái đầu lại nhìn Trương Hàm Hương.

Tần Hạo phải vất vả lắm mới kéo được cô rời khỏi đó. Đúng lúc gặp Trương Bằng Phi xách một túi kem đi về. Thằng bé vui mừng chạy tới khi nhìn thấy Tần Hạo: “Anh ơi, em mời anh ăn kem. Em mời cả chị nữa!”

Tần Hạo và Lâm Vũ Hân nhìn nhau. Họ cảm thấy đứa bé thật hiểu chuyện, dễ mến. Và những gì cậu bé gặp phải cũng khiến người ta đau lòng.

Lúc này, Trương Hàm Hương vội vàng chạy tới, nghiêm mặt dạy bảo: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là cô chú!”

Trương Bằng Phi gãi đầu, tỏ vẻ không chịu nhưng vẫn nghe lời gọi lại: “Xin lỗi cô chú!”

Cậu bé chỉ cảm thấy gọi là cô chú nghe xa cách quá, gọi là anh chị thì tốt biết bao, đồng trang lứa chơi cùng mới vui!

“Không sao!”

Tần Hạo xoa đầu thằng bé, ngồi xuống nói: “Mời chú ăn kem à, được thôi, vậy hôm khác chú mời cháu ăn bít tết, được không?”

“Được ạ được ạ!”, Trương Bằng Phi nhảy cẫng lên.

Hai người không nỡ từ chối lòng tốt của cậu bé. Tần Hạo cầm một cây kem, nói: “Chú và cô ăn chung một cây, để dành một cây cho Phi Phi nhé?”

Lâm Vũ Hân đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng. Cô không ngờ trước mặt trẻ con mà Tần Hạo cũng mặt dày như vậy.

Có lẽ Trương Hàm Hương có nhiều tâm sự nên cô ấy không nghĩ ngợi nhiều, chỉ khách sáo tạm biệt bọn họ, sau đó dắt Trương Bằng Phi đi.

“Haizz!”

Tần Hạo lại thở dài, lẩm bẩm: “Thằng bé thật tội nghiệp!”

Lâm Vũ Hân cũng thở dài: “Trương Hàm Hương còn tội nghiệp hơn. Một cô gái đang độ thanh xuân, vì chăm sóc đứa con của chị gái mà e rằng phải chật vật cả đời người”.

So với cô ấy thì Lâm Vũ Hân cảm thấy cô và em gái Lâm Vũ Nghi vẫn may mắn hơn nhiều.

Hai người vừa quay người bước đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ở phía sau.

“Đợi đã!”

Một mình Trương Hàm Hương chạy tới. Cô ấy tới trước mặt Tần Hạo, mở miệng định nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

“Tần Hạo lập tức nói: “Có gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp!”

“Vừa rồi anh hỏi tôi về bố của Phi Phi, đúng là tôi không biết anh ta ở đâu, là người như thế nào. Những năm qua tôi cũng đã từng thử tìm kiếm nhưng hết cách!”

Trương Hàm Hương lại cười khổ: “Khi chị gái tôi sinh thằng bé thì tôi mới vào cấp ba nên bận học hành. Tôi căn bản không rõ cuộc sống riêng của chị nên không biết bắt đầu tìm từ đâu”.

“Nhưng tôi tìm thấy một bức ảnh trong điện thoại của chị. Chỉ có một bức ảnh này thôi. Nếu có cơ hội thì hai người có thể tìm giúp tôi được không?”

Trương Hàm Hương nắm chặt điện thoại trong túi, căng thẳng nhìn hai người Tần Hạo.

Cô ấy biết hai người này rất nổi tiếng trong trường học. Cô ấy nghe rất nhiều chuyện về họ. Trước đây cô không để tâm, nhưng bây giờ xem ra biết đâu hai người bạn học này từng trải, lại có thể giúp được gì thì sao!

“Không có gì, cô gửi bức ảnh cho tôi.”

Tần Hạo đọc số điện thoại của mình rồi nói: “Có chuyện gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào. Cô không cần khách khí. Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng trường, cô còn là đàn chị khóa trên của tôi nữa đấy!”

“Cảm ơn!”

Trương Hàm Hương cảm động nói.

“Tốt nhất là nói thêm cho tôi về tình hình của chị gái cô. Ví dụ như tên tuổi, như vậy sẽ dễ điều tra hơn!”, Tần Hạo nhắc nhở.

Nét mặt Trương Hàm Hương hiện vẻ không tự nhiên khi nhắc tới chị gái nhưng cô ấy vẫn gật đầu: “Tôi sẽ nhắn tin cho anh khi về nhà!”

Sau khi gửi bức ảnh, Trương Hàm Hương sực nhớ tới Phi Phi, thế là cô ấy vội vàng chạy đi.

Đợi cô ấy đi khỏi, Tần Hạo bèn kéo Lâm Vũ Hân quay trở lại ngôi mộ.

“Anh lại định làm gì vậy?”, Lâm Vũ Hân cảm thấy không được tự nhiên. Tay cô bị nắm chặt. Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.