Trương Kỳ vừa đi khỏi, mấy tên còn lại bèn nhào tới chỗ Bánh Nướng, dạy dỗ cậu ta một trận cho tới khi cậu ta cuống quýt nhận sai, hơn nữa còn hứa giặt quần áo một tuần cho Hổ Mập, rồi giới thiệu bạn gái cho Gậy Trúc, điểm danh có mặt thay cho Tần Hạo thì ba người họ mới chịu buông tha.
Đối với Bánh Nướng cũng coi như trong họa có phúc. Trương Kỳ đi mua một nồi canh gà mang về. Bánh Nướng vẫn giả bộ không nhấc tay lên nổi, thế là Trương Kỳ đích thân bón cho cậu ta.
Vẻ ân ái của hai người khiến Gậy Trúc muốn ói. Cậu ta ra ngoài. Tần Hạo cũng đã rời đi từ lâu. Chỉ còn lại Hổ Mập nằm trên giường với một cơ thể chằng chịt vết thương.
Người ta có thịt ăn, có gái vỗ về. Hổ Mập thật thê thảm biết bao!
Nhưng cứ nằm mãi trên giường cũng không được. Hổ Mập buồn đi toilet, bèn ôm mặt chạy vào nhà tắm. Đến lúc cậu ta đi ra thì vẫn bị Trương Kỳ phát hiện ra.
“Ấy? Hổ Mập, cậu bị làm sao thế?”
Trương Kỳ ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt sưng húp của Hổ Mập. Sao cả hai người cùng bị thương thế này?
Hổ Mập đảo mắt láo liên, bực bội nói: “Còn phải nói sao, hừ, cái tên Bánh Nướng chẳng có nghĩa khí gì cả. Tối qua mập tôi đỡ cho cậu ta bao nhiêu phát chứ? Nếu không phải đè cậu ta xuống rồi che chở thì cha nội Bánh Nướng đã nhập viện lâu rồi. Vậy mà vừa nãy dám nói một đấu mười, không địch nổi đám đông, hừ !”
Hổ Mập tức giận xả một hơi, khiến Trương Kỳ há mồm trợn mắt.
Ơ thế là cuối cùng cả hai người bị đánh à!
Bánh Nướng không phục: “Hừ, đồ ngốc nhà cậu, lát nữa Dương Đình Đình mà biết cậu đánh nhau thì cậu chết chắc!”
“Sợ gì? Đánh thì đánh, anh em gặp nạn, lẽ nào bắt tôi khoanh tay đứng nhìn à? Ha ha, tôi biết cô ấy thích người chung thủy, thật thà. Nhưng chung thủy thật thà không có nghĩa là dễ bắt nạt đâu nhé!”, Hổ Mập hết sức thâm thúy, có bao nhiêu ưu điểm của mình là cậu ta lôi ra hết.
Trương Kỳ vô cùng cảm động khi nghe thấy vậy. Cô ấy dịu dàng nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với Đình Đình đâu!”
Hổ Mập đơ người, cảm thấy khó chịu. Vì thực ra cậu ta định nói: “Cậu mau nói với cô ấy đi, tôi cũng muốn được ăn canh gà lắm rồi!”
Tần Hạo ra ngoài vì nhận được điện thoại của Đường Kiều. Vì mấy chuyện phiền phức gần đây nên anh đã không tới câu lạc bộ Teakwondo mấy ngày rồi. Hôm nay anh đi luyện tập cùng Đường Kiều, rồi hai người sẽ cùng đi dạo.
Nam nữ đang yêu nhau thì những lời nói xàm xí cũng trở nên ngọt ngào hết. Tình yêu cần có sự vun đắp bầu bạn như thế.
Tần Hạo đưa Đường Kiều đi xem phim. Lần này họ xem một bộ phim về tình yêu thanh xuân. Đường Kiều vừa xem vừa khóc, ngả đầu vào vai Tần Hạo, lặng lẽ rơi lệ.
Tần Hạo lau nước mắt cho cô. Cuối cùng cũng xem hết bộ phim, nhưng Đường Kiều vẫn không vui lên được, khiến Tần Hạo cũng cảm thấy khó chịu.
Tần Hạo thở dài khi ra khỏi rạp chiếu phim: “Tôi thề sau này sẽ không bao giờ xem thể loại phim tình cảm chán ngắt này nữa!”
“Em thấy cũng hay mà!”, Đường Kiều ngạc nhiên nhìn anh. Vừa rồi cô còn xúc động tới rớt nước mắt cơ mà, không hay sao được?
Tần Hạo dịu dàng nói: “Em xem, khiến bảo bối nhà ta đau lòng kìa, có hay thì tôi cũng hối hận vì dẫn em đi xem!”
“Vậy sau này chúng ta sẽ xem gì? Phim hài sao?”, cuối cùng Đường Kiều cũng đã cười. Hóa ra anh ấy sợ mình xem xong lại khóc. Thật cảm động!
Tần Hạo ra vẻ nghiêm túc: “Em thích xem phim tình cảm, còn tôi lại thích xem phim hành động. Chi bằng ta kết hợp. Sau này sẽ xem phim tình cảm hành động, được không?
Đường Kiều bặm môi, khẽ đấm anh một phát rồi ngượng ngùng nói: “Anh xấu xa chết đi được, ai muốn xem thể loại đó cùng anh chứ!”
“Hả, em có biết phim tình cảm hành động là gì không?”, Tần Hạo kinh ngạc nhìn cô.
Đường Kiều thẹn thùng trả lời: “Người ta có phải là trẻ con đâu!”
“Hả, ý của em là em đã là người lớn nên có thể xem phải không?”, Tần Hạo cười đều cáng.
Đường Kiều xấu hổ sà vào lòng anh, giận dỗi đấm anh vài cái, cô sắp bị cái sự vô lại của anh làm cho xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu rồi.
Cô gái dịu dàng lại đáng yêu cứ vùi đầu vào mình khiến Tần Hạo không uống mà đã chếnh choáng say.
Nhưng ông trời thật không giúp người gì cả. Hôm nay mặt trời cao quá đỉnh đầu, trời chẳng mưa lấy một giọt.
Tần Hạo thở dài thườn thượt. Kế hoạch thuê nhà nghỉ đã thất bại khiến anh bực bội, thầm chửi rủa: “Mẹ kiếp, dự báo thời tiết chẳng chuẩn gì cả. Đã nói hôm nay trời mưa, thế mà, tới một giọt cũng không thấy!”
Anh vốn tưởng lần này có thể chén ngon lành cô nàng này, thật không ngờ ông trời không chịu giúp nên đành phải từ bỏ.
Sau khi Đường Kiều quay về trường thì Tần Hạo lại ra ngoài.
Anh tới quảng trường Thế kỷ, tìm gặp Huyết Ảnh ở một góc kín đáo.
“Đã điều tra ra chưa?”
Tần Hạo liếc nhìn xung quanh. Không thể phủ nhận, Huyết Ảnh quả đúng như lời đồn. Nơi này nhìn có vẻ náo nhiệt nhưng thực ra nếu trốn trong đám đông ở đây thì rất khó bị phát hiện.
Hơn nữa, những địa điểm mà Huyết Ảnh lựa chọn luôn là những nơi mà máy quay không thể chiếu tới.
Huyết Ảnh được gọi như vậy là bởi vì ngoài thân thủ thoắt ẩn thoát hiện của cô thì cô còn có thể trở thành cái bóng của bất kỳ ai, luôn bám sát theo sau mà không bị phát hiện.
Năng lực thay đổi ngoại hình chóng mặt đó còn được gọi là thuật dịch dung.
Lúc này, Huyết Ảnh hóa trang thành một bà cụ bình thường, đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô khẽ mỉm cười khi nghe thấy giọng Tần Hạo. Cô lấy một xấp tài liệu từ trong tay áo ra, đưa cho anh.
“Khá lắm, được rồi, anh sẽ về nghiên cứu từ từ, em cứ lo việc của mình đi nhé!”
Tần Hạo đang định rời đi thì Huyết Ảnh lên tiếng: “Có một chuyện, anh có muốn nghe không?”
“Chuyện gì?”, Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Huyết Ảnh không bao giờ như thế này.
Huyết Ảnh hơi do dự, nhưng vẫn nói ra: “Chuyện liên quan tới bọn họ!”
“Ai?”
“Long Hồn!”, Huyết Ảnh nói ra hai từ khiến sắc mặt Tần Hạo khẽ thay đổi. Điều đó khiến cô cảm thấy hối hận khi nói ra chuyện này với anh.
Vẻ mặt Tần Hạo tối sầm, một lúc lâu sau anh mới thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, em nói đi!”
“Khi em điều tra mục tiêu Lý Vạn Niên lần này thì đã bất ngờ gặp phải người quen, Long Ngũ, bây giờ anh ấy đang ở Trung Hải!”
Huyết Ảnh biết một số thông tin về chiến đội Long Hồn. Mặc dù cô không phải thành viên nhưng biết tình cảm mà Tần Hạo dành cho chiến đối này.
Tần Hạo ngạc nhiên: “Sao cậu ấy lại ở đây chứ? Lẽ nào có nhiệm vụ ở Trung Hải?”
Huyết Ảnh lắc đầu: “Bây giờ anh ấy là một cảnh sát!”
“Cảnh sát sao?”
Tần Hạo giật mình. Điều này thật khiến anh bất ngờ. Sao Long Ngũ lại trở thành một viên cảnh sát chứ? Tên này trước đây coi thường cảnh sát nhất trên đời.
“Chuyện quái gì vậy?”, Tần Hạo kinh ngạc hỏi.
Huyết Ảnh cũng không chắc chắn cho lắm: “Theo như em được biết, hình như anh ấy không phải đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt cho chiến đội Long Hồn mà chỉ làm công việc của một cảnh sát bình thường.
“Sao lại thế được? Lẽ nào cậu ấy đã rời khỏi chiến đội Long Hồn rồi sao?”
Tần Hạo tái mặt khi nghĩ tới khả năng đó. Trong lòng phấp phỏng lo âu, anh lên tiếng: “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Anh muốn gặp cậu ấy!”
“Anh chắc là muốn gặp anh ấy chứ?”
Huyết Ảnh nhìn anh chăm chăm. Thực ra, cô biết Tần Hạo đang đấu tranh nội tâm rất dữ đội.
Năm đó, khi anh cố chấp rời khỏi chiến đội Long Hồn, đã khiến những thành viên của chiến đội cảm thấy rất đau lòng.