Tần Hạo cười khan. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, với năng lực của Vương Tú Quân thì chắc chắn cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó.
“Anh dám ra tay thật đấy à. Quán bar của ông Tứ mà anh cũng dám đập. Anh muốn tôi phải nói thế nào đây?”, Vương Tú Quân vừa oán trách vừa như quan tâm. Đây là điều rất hiếm khi thấy ở cô. Vậy mà lúc này nó lại tự nhiên đến lạ.
Giống như vốn dĩ cô nên là người như thế.
Tần Hạo cười với vẻ vô liêm sỉ: “Tôi thế nào cũng được, cô nói sao cũng ok!”
Vương Tú Quân lườm nguýt. Cô ấy bỗng nhớ lại cuộc điện thoại tối qua rồi chợt hiểu ra.
“Tối qua anh đột nhiên gọi điện cho tôi cũng là vì chuyện này phải không? Anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Tôi còn tưởng anh nhớ tôi cơ đấy!”, Vương Tú Quân nói với vẻ oán trách.
Tần Hạo cảm thấy hơi ngạc nhiên. Từ khi nào mà cô nhóc này trở thành một bà cô hay càm ràm vậy. Đây đúng là một tin chấn động. Anh cười he he nói: “Cũng không có gì, định mượn oai hùm đó mà. Để mọi người biết tôi quen cô, hơn nữa còn thân là đằng khác. Như vậy sẽ không có ai dám động vào tôi nữa!”
Đôi mắt Vương Tú Quân bỗng sáng lên. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa, rồi thản nhiên nói: “Vậy có tác dụng không?”
“Đương nhiên là có chứ. Nếu không tôi còn sống sờ sờ mà đứng ở đây được không? À phải rồi, rốt cuộc cô làm gì mà có nhiều người sợ cô thế?”
Cuối cùng Tần Hạo cũng hỏi câu hỏi mà anh đã muốn hỏi từ lâu. Mặc dù anh có thể tự điều tra và không khó để có được câu trả lời. Nhưng bây giờ anh muốn Vương Tú Quân đích thân nói cho anh biết.
Vương Tú Quân chăm chú nhìn anh rồi đáp: “Biết càng nhiều thì càng bất lợi cho anh!”
“Ha ha, không muốn nói thì thôi chứ làm sao có chuyện gì với tôi được chứ?”, Tần Hạo lập tức trở mặt, coi như không quen biết. Anh nói với giọng mất kiên nhẫn.
Thái độ đó của anh khiến Vương Tú Quân không thể ngờ tới. Cô nhìn anh với vẻ ấm ức, bĩu môi tỏ ra bất mãn: “Sao anh lại thế chứ?”
Tần Hạo liếc nhìn bộ dạng như con nít của cô thì ngây người, sau đó anh bỗng nhảy dựng lên.
“Chà, tôi còn đang định hỏi cô đấy! Sao cô lại vậy chứ? Đang yên đang lành tỏ ra ngây thơ vô số tội làm gì? Dọa tôi hết hồi!”
Nói xong, Tần Hạo vội vàng quay người bỏ đi.
“Này!”
Vương Tú Quân hung hăng giậm chân. Cô tức chết đi được.
Vừa hay Tần Hạo quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh chậc lưỡi: “Ấy chà được đấy, còn giậm chân cơ à. Tôi xin cô đấy, người anh em, đừng tỏ ra ngây thơ, ngượng ngùng, e thẹn như thế nữa! Tôi chịu không nổi đâu!”
Vương Tú Quân giận tím người. Cô nhặt một hòn đá, ném về phía anh rồi gầm lên: “Cút!”
Tần Hạo quay người chạy mất.
Vương Tú Quân uất hận nghiến răng. Cô bỗng nhớ lại lời đánh giá vừa rồi của Tần Hạo đối với mình bèn cảm thấy kinh ngạc. Mặt cô nóng ran. Sao mình lại để lộ ra biểu cảm đó trước mặt Tần Hạo chứ? Xấu hổ chết đi được!
Vương Tú Quân nhớ ra cô còn chưa kịp hỏi cha nội đó tối qua đã xảy ra chuyện gì cơ! Nhưng nghĩ tới bộ dạng tấn công mình đầy đáng ghét khi nãy của anh thì cô lại lầm bầm: “Tên khốn này, mặc kệ anh!”
Vừa nói Vương Tú Quân vừa lấy điện thoại ra. Cô bấm số.
“Tam Pháo, là tôi!”
Tam Pháo kích động vô cùng khi nhận được điện thoại của Vương Tú Quân. Hắn ta tỏ ra cung kính: “Chị Tú, chị tìm tôi ạ!”
“Anh có nghe nói về chuyện ở Đường Triều tối qua không? Anh điều tra rồi báo cáo tình hình cụ thể cho tôi, nghe rõ chưa?”, Vương Tú Quân đã lấy lại vẻ dày dạn kinh nghiệm của một chị đại ngang tàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ khi đối diện với Tần Hạo lúc nãy.
Vương Tú Quân dặn dò Tam Pháo đi điều tra. Tam Pháo lập tức nhận lệnh. Hắn ta vội vàng tắt điện thoại đi xử lý công việc.
Tần Hạo quay trở về ký túc xá. Ba tên cùng phòng vẫn ngủ như heo chết, cho tới giữa trưa mới chịu tỉnh dậy.
Khuôn mặt sưng vêu của Hổ Mập vẫn chưa khỏi. Cậu ta không dám ra ngoài. Gậy Trúc và Bánh Nướng cũng bị thương. Bánh Nướng bị thương nặng nhất nhưng thoạt nhìn sẽ không nhận ra.
Thế là anh mua ít đồ ăn mang về ký túc xá, bọn họ ăn uống vui vẻ.
Vừa ăn xong thì cô nàng mà Bánh Nướng cưa được gọi điện thoại tới. Bánh Nướng không có cả dũng khí nghe máy. Nhỡ đâu Trương Kỳ hẹn cậu ta ra ngoài thì không chừng sẽ bị lộ tẩy mất.
Hổ Mập càng không dám ra mặt. Nhìn bộ dạng của cậu ta là thấy ngay đã bị ăn đập. Vì vậy Bánh Nương cảm thấy khó xử, không biết có nên nghe điện hay không. Cuối cùng cậu ta kiên quyết tắt máy, nằm vật ra giường.
Không phải bọn họ nhát gan mà là không còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa.
Họ ra ngoài chơi gái bị người ta đập. Định vui vẻ với gái ngành một chút thì suýt nữa mất cả ngón tay. Chuyện này mà để hai cô gái kia biết được thì bọn họ sẽ bị đá trong nháy mắt.
Tần Hạo tỏ ra khinh thường khi thấy bộ dạng thẫn thờ của Bánh Nướng. Anh cướp điện thoại trong tay cậu ta, đưa lên nghe: “Alo, Trương Kỳ à. Anh là Tần Hạo, bạn của Bánh Nướng, sao cơ? Sao cậu ta lại không có nhà cơ chứ? Ha ha, cậu ta đang tắm!”
“Cái gì cơ? Ban ngày ban mặt mà tắm táp gì ấy à? Cậu ta có hẹn, không tắm thì hôi lắm, sao con gái nhà người ta thích được?”, Tần Hạo cười với bộ mặt đểu cáng.
Bánh Nướng nghe thấy vậy thì tái mặt. Cậu ta lập tức nhào tới cướp điện thoại.
“Hả? Em không hẹn cậu ta à? Ha ha, vậy thì anh chẳng biết cậu ta hẹn ai đâu. Hả? Xin lỗi, anh nói năng linh tinh quá. Anh không biết gì đâu. Có lẽ cậu ta hẹn em thật đấy. A lô, cậu ta ra rồi này. Hai người nói chuyện đi nhé!”
Tần Hạo nói xong bèn vứt điện thoại cho Bánh Nướng. Bánh Nướng nghiến răng oán hận. Cậu ta cầm điện thoại, lý nhí nói: “Alo, tôi Thiệu Bình đây. Kỳ Kỳ, cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh!”
“Cút!”
Tiếng gầm từ đầu dây bên kia vang lên khiến Bánh Nướng đau hết màng nhĩ. Cậu ta đứng ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại thì điện thoại đã bị tắt mất rồi.
Bánh Nướng giận điên người, lao tới bóp cổ Tần Hạo: “Mẹ kiếp, anh hại chết em rồi. Em làm gì có người anh em nào như anh. Ông nội nhà anh! Em mà mất bạn gái thì em sẽ giết anh!”
Gậy Trúc và Hổ Mập cười vỡ bụng, đúng là chịu hết nổi!
Tần Hạo giằng tay cậu ta ra, chậm rãi nói: “Vừa rồi không phải cậu cảm thấy khó xử sao. Không phải là tôi đã giúp cậu à? Giờ với bộ dạng này của cậu chạy đi hẹn hò, nhỡ người ta đồng ý vào khách sạn với cậu thì cái lưng này của cậu có duỗi thẳng được không? Thế không phải là lộ tẩy hết à? Tới lúc đó mà hỏi ra là cậu đi chơi gái bị người ta đập thì ha ha, cậu mất bạn gái thật chứ đùa chắc!”
Bánh Nướng nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng mà, không đúng. Chỉ là từ chối hẹn gặp thôi mà. Nói gì mà chẳng được? Sao cứ phải nói là đã hẹn gặp người khác. Đây không phải là tự đào hố chôn mình sao!
Tần Hạo lại giải thích: “Cậu ngốc quá. Đạo ‘cưa gái’ phải vừa giữ vừa buông. Vừa gần mà vừa xa. Tôi hỏi cậu, bây giờ hai người đã xác nhận quan hệ người yêu chưa? Cấm nói khoác, khai thật ra!”
“Vẫn chưa!”
Bánh Nướng cúi đầu xấu hổ. Trước đây đúng là cậu ta đã bốc phét, nói là đã hạ gục đối phương rồi.
Tần Hạo gạt tay: “Vậy thì đúng rồi. Vừa rồi cậu thấy đấy, tôi mới nói cậu đi hẹn gặp cô gái khác mà cô ấy đã điên lên như vậy. Vậy có nghĩa là gì?”
“Là ghen đấy!”
Hổ Mập và Gậy Trúc đồng thời lên tiếng.
Bánh Nướng gãi đầu, ngây ngô nói: “Đúng vậy thật. Sao em không nghĩ ra nhỉ. Đây chẳng phải chứng minh rằng trong trái tim cô ấy đã có em sao?”
Tần Hạo hận sắt không mài được thành kim, tát cậu ta một phát, hùng hổ nói: “Đã biết nỗi khổ tâm của ông đây chưa?”