Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 195: Hoàng tước phía sau




“Này! Ai thèm nghe những chuyện rác rưởi của anh chứ!”, Lâm Vũ Nghi bĩu môi, làm ra vẻ chảnh chọe.

Thế nhưng Tần Hạo bất ngờ trông thấy sắc mặt Lâm Vũ Hân đã khá lên nhiều. Nên anh đoán ra là cô đã không còn nghi ngờ anh nữa.

Vậy là ung dung vượt qua ải này!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Hạo có một cảm giác háo hức tới công ty. Cảm giác đó rất mãnh liệt khiến anh cảm thấy kỳ lạ.

Cho tới khi gặp được Từ Mộng Kiều thì anh đã hiểu được nguồn cơn của cảm giác kỳ lạ đó.

“Hi!”

Tần Hạo vừa bước vào phòng làm việc thì nhìn thấy Từ Mộng Kiều đang ngồi sắp xếp lại tài liệu. Hai người cứ như có thần giao cách cảm liền bắt gặp ánh mắt của nhau.

Tần Hạo nháy mắt, phóng điện xẹt.

Từ Mộng Kiều vội vàng né ánh mắt anh với vẻ ngại ngùng. Sau đó cô trừng mắt với anh.

Cảnh tượng đó đã bị Đồng Hướng Quân vừa bước vào phòng nhìn thấy. Anh ta đứng đó một lúc, mặt tối sầm lại rồi chậm rãi ngồi vào vị trí của mình. Anh ta cúi gằm mặt xuống, nghiến răng thầm chửi rủa: “Sớm muộn rồi tôi cũng sẽ cho đôi nam nữ chó má các người biết mùi!”

Vào làm được một lúc thì Từ Mộng Kiều cùng vài đồng nghiệp khác đi ra ngoài. Lần này Tần Hạo không đi cùng. Ở trong phòng làm việc cũng không có gì làm. Không biết có phải là do Tần Hạo có phần đặc biệt không mà tổ trưởng Lục Tiểu Nha cũng không hề sắp xếp cho anh nhiệm vụ gì. Anh đi làm giống như chỉ ngồi đó làm cảnh vậy.

Nhưng hôm nay chẳng có cô gái nào ở đây, đến cả việc nằm bò ra đây chiêm ngưỡng người đẹp cũng không được. Đúng là thê thảm vô cùng!

Thế là Tần Hạo quyết tâm chuồn ra ngoài!

Người khác mà muốn chuồn đi thì phải giả bộ như nhận được một cuốc điện thoại quan trọng sau đó làm như có khách hàng gì đó để kiếm cớ chạy đi.

Tần Hạo thì khác, anh cứ nghênh ngang bước đi mà chẳng cần lí do gì.

Thật không ngờ anh ra khỏi phòng thì nhận được một tin nhắn quan trọng.

“Có người đang điều tra anh!”

Tin nhắn do Huyết Ảnh gửi tới!

Cùng với tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh. Người trong bức ảnh khiến Tần Hạo cảm thấy thú vị.

“Ái chà, các anh trai ghim lâu ghê nhỉ!”

Người này chính là kẻ hôm trước bị trói lại ‘nuôi muỗi’ ở trên núi.

Tần Hạo từng gặp kẻ này hai lần. Nhưng bây giờ vẫn không biết anh ta tên là gì, chỉ biết là rất giàu có.

“Người này điều tra mình làm gì nhỉ? Muốn trị mình sao?”

Tần Hạo mỉm cười tự nhủ như thể chuyện này với anh chỉ như lông gà vỏ tỏi. Anh đi ra khỏi công ty, lái chiếc Maserati của Lâm Vũ Hân rời đi.

Chưa đi được bao xa thì Tần Hạo liếc nhìn thấy một chiếc xe BMW rất bình thường ở phía sau. Anh không khỏi bật cười.

“Trông nghiệp dư quá, theo dõi mà tệ đến vậy sao!”, Tần Hạo khẽ nhếch miệng, mỉm cười với vẻ nham hiểm. Anh tự lầm bầm một mình.

Tần Hạo tìm một vị trí rồi dừng xe lại. Anh mở cửa bước xuống xe, châm một điếu thuốc và nhìn chiếc xe phía sau. Sau đó anh đã làm một việc khiến người khác phải kinh ngạc.

Anh vẫy tay với người ở trong chiếc xe kia, ra hiệu cho bọn họ ta tấp vào.

Trong xe BMW có bốn người đàn ông. Khi nhìn thấy hành động của Tần Hạo thì họ quay qua nhìn nhau.

Người lái xe bèn hỏi: “Cha nội đó đang vẫy chào chúng ta đấy à?”

Người ngồi ở tay lái phụ bèn nói: “Không thể nào, chúng ta có quen anh ta đâu!”

Người ngồi bên trái phía sau vội mở cửa ngoái đầu lại nhìn, sau đó hắn ta rụt cổ vào: “Không phải đấy chứ, phía sau có còn ai đâu!”

Người còn lại thở dài: “Vậy anh ta vẫy tay với ai chứ?”

“Lẽ nào là vẫy với chúng ta thật sao? Anh ta phát hiện ra chúng ta theo dõi rồi à?”, bốn người đồng loạt thốt lên.

Lần này Tần Hạo còn thể hiện rõ ràng hơn, anh ngoắc tay với bốn người bọn họ khiến họ không còn nghi ngờ gì nữa.

“Đại ca, phải làm sao đây? Thằng cha đó vẫy chúng ta thật kìa!”

Tên lái xe quay qua nói với người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ.

Người này để râu dê, đeo kính râm. Sau khi trầm mặc một lúc thì lên tiếng: “Sợ cái đinh gì, chúng ta có bốn người, dù có đánh nhau với nó thì cũng không thành vấn đề! Xuống, đi gặp tên đó!”

Vừa nói bốn người vừa mở cửa đi tới trước mặt Tần Hạo.

“Chắc mấy vị đi theo tôi lâu rồi đấy nhỉ? Không biết là tôi đã đắc tội gì?”, Tần Hạo vẫn tỏ ra hết sức khách khí.

Nhưng bốn tên kia thì không như vậy.

“Thằng nhóc, mày đã biết thì ông cũng nói thẳng. Có người bỏ tiền ra thuê mấy anh đây trị mày một trận. Đó là một ông chủ lắm tiền, mày có biết là họ đã bỏ ra bao nhiêu không?”

Tần Hạo bỗng cảm thấy tò mò, bèn bụm miệng mà làm hơi lố: “Hả, không thể nào, là ông chủ nào mà coi tôi có giá như vậy chứ? Bao nhiêu tiền thế?”

Tên dê xồm đưa hai tay ra, đắc ý nói: “Một trăm nghìn!”

Mấy anh em này chính là đám du côn chíp hôi của Trung Hải. Chúng chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế, hơn nữa còn được đưa trước một nửa.

Thế là bốn tên lập tức lấy tiền đi thuê một chiếc BMW, lái cho đã đời rồi tính tiếp. Đương nhiên mục đích của hành động đó là theo dõi mục tiêu.

Tần Hạo gật đầu: “Đã hiểu. Vậy tôi muốn hỏi anh một câu. Đừng hiểu nhầm, tôi không hỏi thẳng ông chủ thuê các anh là ai đâu. Dù sao các anh cũng là lưu manh chuyên nghiệp được đào tạo đàng hoàng. Nếu mà hỏi vậy thì có khác gì tổng sỉ vả vào mặt các anh chứ!”

Sau khi vờn đám đu côn như vờn chuột, Tần Hạo bèn chỉ vào chiếc xe Maserati và nói: “Tôi sẽ hỏi các anh một câu hỏi đẳng cấp hơn, ví dụ như là nếu đánh cắp chiếc xe xịn này thì các anh lấy bao nhiêu tiền?”

Câu hỏi này khiến bốn tên sững sờ.

Bọn chúng nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc cha nội này đang lần mò manh mối gì thế? Hỏi những điều đó làm cái gì?

Lẽ nào cảm thấy làm lưu manh thì tiền đồ rộng mở nên định gia nhập sao?

Tên dê xồm tức giận nói: “Đừng có lấy cái xe nát đó ra dọa bọn tao. Tao đã điều tra rồi. Chiếc xe này là của Tổng giám đốc công ty mày. Mày chỉ là một thằng lái xe nhãi nhép mà thôi. Tao nói không sai chứ?”

Tần Hạo vừa cười vừa vỗ tay đen đét: “Không sai không sai. Xem ra các anh chuẩn bị chu đáo đấy nhỉ!”

“Đương nhiên, bọn tao hơi bị chuyên nghiệp đấy!”

Tên dê xồm tỏ ra đắc ý.

Tần Hạo cười nói: “Vậy sao? Người chuyên nghiệp vậy mà đến ngay cả việc có người theo dõi ở phía sau cũng không biết à?”

Câu nói đó khiến bốn tên giật mình, vội vàng quay lại nhìn.

Chúng vừa quay lại nhìn thì hết hồn. Quả nhiên có một chiếc xe van bình thường đang đậu ở đó.

Có năm sáu người bước xuống với sát khí đằng đằng đi tới bao vây bốn tên kia. Cầm đầu là một người quen.

Chính là anh Báo đã gặp trên núi Ninh An.

Anh Báo bước tới, nhìn thấy Tần Hạo bèn cung kính nói: “Cậu Tần, xử lý mấy người này thế nào ạ?”

“Các anh tự giải quyết đi, còn cần tôi dạy sao? Đại ca của các anh không dạy à?”

Tần Hạo mỉm cười rồi bước lên xe.

Lúc này bốn tên kia xúm lại với nhau, kinh ngạc nói: “Các người là ai?”

“Thanh Bang!”, anh Báo cười với vẻ dữ tợn

Bốn người kia nghe thấy vậy thì tái mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.