Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 182: Nói tên nghe xem




“Ấy, đại ca đùa em đấy à? Bây giờ anh đang ở Ninh An sao? Anh ở đâu thế? Em sang ngay!”

Vừa dứt lời, Long Tứ đã chuẩn bị cúp máy và chạy thẳng đến chỗ anh.

Có nhiều bóng đèn ở đây lắm rồi, Tần Hạo không muốn lại xuất hiện thêm một người nữa. Anh lập tức cất lời: “Đừng, đừng đến. Cậu giúp tôi cầu xin vị đại ca của Thanh Bang các cậu đi! Tôi sợ chết đi được!”

Nói xong, Tần Hạo vội đưa điện thoại đến trước mặt Phí Lập Phát, dáng vẻ vô cùng cung kính: “Đại ca, bạn của tôi nói rằng có quen biết anh. Hai người nói chuyện một chút nhé?”

“Đưa đây!”

Phí Lập Phát không hề khách sáo, giật lấy điện thoại trên tay Tần Hạo. Kề miệng vào điện thoại, Phí Lập Phát lười biếng hỏi: “Tao là Phí Lập Phát, anh Phát. Ai đấy? Nói tên nghe xem?”

“Nói cái đầu mày!”

Long Tứ tức đến mức muốn bóp chết tên ngu xuẩn này. Dám giả vờ làm đại ca cơ đấy, chỉ số IQ đúng là đáng lo ngại. Biết Tần Hạo muốn chơi đùa một chút nên Long Tứ cũng vui vẻ phối hợp.

Vừa nghe cậu ấy mắng, Phí Lập Phát đã chuẩn bị đáp trả!

Long Tứ chỉ bật cười lạnh lùng. Lười phí lời với tên này, cậu ấy hỏi thẳng: “Mày cũng giỏi lắm. Mày ở bang phái nào, đường chủ của mày là ai?”

Địa vị, thân phận của Phí Lập Phát đương nhiên không thuộc hàng ngũ tinh anh của Thanh Bang. Cậu ta chỉ là một tên côn đồ cỏn con, làm gì thuộc phe phái nào. Dĩ nhiên Phí Lập Phát càng không biết Long Tứ mới là người cầm đầu thực sự của Thanh Bang.

“Mẹ mày, không cần biết tao đến từ đâu. Ranh con mạnh mồm quá nhỉ, có gan thì đến đây. Tao với mày đấu tay đôi! Đừng nghĩ mày cũng thuộc Thanh Bang thì tao sợ mày! Đại ca đã từng nói, người trong bang giao đấu với nhau không hề vi phạm nội quy!”

Phí Lập Phát chưa gặp Diệp Thanh Trúc lần nào, tất nhiên cũng chưa từng nghe cô ta nói đến nội quy của Thanh Bang. Đây hầu như là những điều cậu ta nghe được từ người khác.

“Được. Có giỏi thì nói địa điểm đi. Đừng có trốn đấy!”

Long Tứ cũng học theo giọng điệu của cậu ta, đồng ý ngay lập tức.

Phí Lập Phát ngạo mạn đáp: “Tao ở đây đợi mày. Thằng nào không dám đến làm con! Mẹ kiếp!”

Mắng xong, Phí Lập Phát bèn đọc địa điểm, sau đó cúp máy rồi ném điện thoại cho Tần Hạo.

“Ấy, đại ca sao thế ạ? Bạn của tôi chọc đại ca giận à? Cậu ấy đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn!”, vừa nói, gương mặt của Tần Hạo cũng thấp thoáng nét cười, trông vô cùng thành thật.

Thế nhưng, trò đùa ẩn sau nụ cười ấy là thứ mà Phí Lập Phát mãi mãi không cảm nhận được.

Lúc này, Phí Lập Phát chỉ xua tay: “Không liên quan đến cậu. Tôi đoán chắc bạn cậu cũng có chút tiếng tăm ở Thanh Bang, nếu không làm sao dám ăn nói với tôi như thế? Tôi cũng muốn gặp mặt xem sao! Không được đi đâu đấy, đứng đây đợi cho tôi.”

Phí Lập Phát giữ Tần Hạo lại. Cả hai cùng đến một chòi nghỉ chân để chờ.

Cậu ta trừng mắt đuổi hết đám người đang đánh bài, ngủ gật trong chòi. Sau đó, cậu ta nằm xuống nghỉ ngơi. Lấy một gói thuốc lá từ trong túi, Phí Lập Phát mở ra và đưa cho Tần Hạo một điếu.

“Ở đây không cho hút thuốc lá đâu!”

Tần Hạo dè dặt chỉ vào biển cấm hút thuốc, trông bộ dạng hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn, vâng lời.

“Sợ quái gì? Ai mà dám chõ mũi vào chuyện của tôi?

Phí Lập Phát giữ Tần Hạo ở lại để làm khán giả xem cậu ta diễn trò oai phong. Nếu không thì lúc Long Tứ xuất hiện, Phí Lập Phát biết diễn cho ai xem đây?

Tần Hạo không đi, Từ Đào và Từ Mộng Kiều đương nhiên cũng không đi. Nhưng hai người họ không vào chòi mà chỉ ngồi gần đấy, nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt hoài nghi.

Trong khoảng thời gian này, Từ Mộng Kiều có ra hiệu bằng mắt với Tần Hạo nhiều lần. Tần Hạo chỉ nhìn cô và lặng lẽ ra dấu “yên tâm đi”. Lúc ấy, Từ Mộng Kiều mới yên lòng.

Cô ta biết, Tần Hạo sẽ không làm những chuyện mà anh không chắc chắn.

Quả nhiên, chưa đến nửa giờ sau, đã có người xuất hiện.

Ba người đàn ông đi theo Long Tứ vội vàng đến điểm hẹn. Trên đường lên núi, ai nấy đều vội vàng tránh đường chỉ vì sát khí của bốn người họ quá rõ.

Nhận ra Tần Hạo đang ngồi trong chòi, Long Tứ lập tức chạy đến chỗ anh.

Trông thấy bóng dáng Long Tứ, khóe môi của Tần Hạo khẽ nhếch lên. Nụ cười gian tà phảng phất trên gương mặt, anh nhẹ giọng nói: “Ấy, là cơn gió nào mang đại ca đến đây vậy?”

Long Tứ khóc không ra nước mắt. Lần trước bị đại ca hành hạ thê thảm khiến cậu ấy không thể xuống giường suốt một tuần, đến bây giờ cơ thể vẫn còn đau! Lần này lại thảm rồi.

Cậu ấy rất bực bội thằng đàn em có mắt như mù này của Thanh Bang, chỉ muốn san bằng cả cái bang hội chết tiệt này cho hả giận.

Động vào ai không động, lại dám chọc giận đại ca của cậu ấy.

Ba người đi theo Long Tứ đều là những nhân vật nhỏ bé thuộc cấp thấp nhất của Thanh Bang. Sau cuộc gọi với Tần Hạo, Long Tứ đã gọi ngay một cú điện thoại khác: “Tên Phí Lập Phát này là đàn em của ai?”

Đàn em của Long Tứ lập tức điều tra và gọi ba người này đến.

“Phế vật!”

Một người đàn ông khá cao lớn trong số ba người họ quát ầm lên. Phí Lập Phát vốn đang nằm trong chòi nghêu ngao. Vừa nghe giọng nói này vang lên, cậu ta liền bật dậy và đứng thẳng người theo quán tính. Nhìn thấy đối phương, Phí Lập Phát lập tức khom lưng cúi đầu: “A, anh Báo, sao anh lại đến đây ạ?”

“Sao tao lại đến đây à?”

Anh Báo bật cười lạnh lẽo. Lười phí lời với Phí Lập Phát, hắn lạnh lùng bảo: “Không phải mày bảo tao đến sao?”

Lúc này, Tần Hạo mới nheo mắt cười nói: “Cậu ta còn nói muốn đấu tay đôi với các người đấy!”

“Mày là thằng nào? Tao cho mày lên tiếng chưa?”, thấy Tần Hạo ngồi cạnh Phí Lập Phát, còn cười cười xu nịnh, anh Báo cứ nghĩ đấy là đàn em của Phí Lập Phát. Hắn quát lại anh không hề nể nang.

Ngờ đâu, lời vừa thốt ra, hắn đã lĩnh trọn một cái tát của Long Tứ.

Cái tát này rất mạnh, đủ để khiến anh Báo văng ra xa và ngã sõng soài trong chòi.

“Mày mù đấy à?”, Long Tứ nhướn mày, nét mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Sát khí ngùn ngụt từ cậu ấy khiến ai nhìn cũng phải run sợ.

Anh Báo bị đánh đến ngớ người. Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có lẽ bản thân vừa phạm phải tội lớn.

Tội này còn nghiêm trọng hơn cả tội của Phí Lập Phát.

“Không lẽ…”

Anh Báo liếc nhìn Tần Hạo đầy nghi hoặc. Trong lòng hắn thầm suy đoán, chẳng lẽ Tần Hạo có lai lịch ghê gớm đến mức ngay cả Long Tứ cũng phải kiêng dè?

Lúc này, một nụ cười nhạt hiện trên gương mặt Tần Hạo. Anh tỏ vẻ ngây thơ, cười nói: “Ôi, vị đại ca này oai phong quá. Không hổ là đại ca của Thanh Bang! Chậc chậc, lợi hại, tuyệt vời! Không thể không phục!”

Vẻ mặt Long Tứ đầy khổ sở, chẳng biết phải nói gì.

Nhìn đám phế vật trước mặt, cậu ấy vô cùng tức giận. Chỉ vào mặt Phí Lập Phát, Long Tứ giận dữ hét lên: “Nói đi, rốt cuộc mày đã làm gì chọc vào anh ấy rồi?”

“Hả? Anh là?”, Phí Lập Phát còn không biết mặt Long Tứ. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn sững sờ, não bộ cũng dừng hoạt động khi tận mắt chứng kiến đại ca của mình là anh Báo bị người này đánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.