Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 181: Đại ca của Thanh Bang




Thấy không so được khoản võ mồm, tên côn đồ kia cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà muốn động tay động chân. Cậu ta thò tay ra đẩy một phát khiến Từ Đào yếu như cọng bún ngã nhào xuống đất.

Bởi vì nơi mà Từ Đào đứng vốn là bậc thang trên núi cho nên khi bị đẩy ngã thì lăn lông lốc xuống dưới.

Mấy người ở bên dưới núi sợ hết hồn, tránh ngay ra theo phản xạ tự nhiên, sợ bị Từ Đào lôi mình ngã theo.

Cứ như vậy, Từ Đào lăn một lúc lâu mới có người giữ anh ta lại.

"Ái dồi ôi!"

Từ Đào nằm sõng soài trên mặt đất, mãi không ngồi dậy được, giống như xương cốt toàn thân gãy hết rồi. Anh ta thảm thiết kêu gào không ngừng.

Lúc này, Từ Mộng Kiều thực sự hoảng hốt. Cô lao tới đỡ Từ Đào, vội vã nói: "Cậu có sao không? Không sao chứ?"

"Ai da, đau chết tôi rồi, suýt nữa thì ngã chết. Cái thằng khốn kia đáng bị đâm một nghìn phát!"

Từ Đào vừa mắng chửi không ngớt mồm vừa từ từ đứng dậy. Nhìn chung tình hình của anh ta không đến nỗi nghiêm trọng, trên người chỉ có vài chỗ bị trầy da, bởi đoạn bậc thang trên núi này được xây trên nền đất khá bằng phẳng và không cao lắm.

Nếu là đoạn bậc thang khác thì hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng.

"Nơi này thật quá nguy hiểm, sao có thể như vậy chứ?"

"Đúng vậy, tên kia cũng ác quá, đẩy người ta đến mức này thì khác nào mưu sát cơ chứ! Muốn lấy mạng người ta à?"

Những người xung quanh không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Lúc trước có một số người ác cảm với Từ Đào vì những lời mắng chửi độc địa của anh ta nhưng giờ cũng nhìn với ánh mắt đồng tình. Họ không ngừng chỉ trích tên côn đồ lúc nãy.

Tên côn đồ kia vẫn vô cùng phách lối, cậu ta hất hàm, tức giận nói: "Tao đẩy đấy, thế thì đã sao? Không phục thì đến đây, tưởng tao sợ chúng mày chắc? Cũng không chịu nghe ngóng gì sất, ông đây là người của Thanh Bang, chúng mày có biết Thanh Bang không? Ninh An có ai mà không biết đến Thanh Bang chứ?"

Vừa nhắc tới Thanh Bang, đám đông đang ồn ào bỗng im lặng như tờ, không một ai dám nói năng gì nữa.

Tên côn đồ kia thấy vậy thì cười lạnh, đưa tay lên vuốt mũi, mắt liếc nhìn đám đông trước mặt với ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Cậu ta ngạo nghễ, nói: "Một đống rác rưởi, không xứng xách giày cho tao. Nếu không phải hôm nay tâm trạng ông đây tốt thì đã cho chúng mày chết cả lũ rồi! Dám mắng tao sao? Ha ha, cứ nghe ngóng về Thanh Bang đi, xem ai dám mắng ông mày nữa?"

Thái độ hống hách của tên côn đồ kia đúng là khiến mọi người giận tím người nhưng không ai dám ý kiến gì.

Có điều, có một người là ngoại lệ!

Trên mặt Tần Hạo thoáng hiện ý cười nhạt, nhìn có vẻ như là một nụ cười rất đơn thuần. Anh làm bộ vô cùng sùng bái, nói: "Ôi chao, đại ca là người của Thanh Bang sao? Lợi hại, tôi vốn đã nghe danh tiếng của Thanh Bang từ lâu, chỉ là không biết anh đây là vị Đường chủ nào của Thanh Bang?"

Chỉ một câu nói đã khiến cho tên côn đồ kia nghẹn họng, một chữ cũng không thốt lên được.

"Đường chủ sao? Phì! Đường chủ của chúng tôi là nhân vật như thế nào kia chứ? Sao có thể ở đây dây dưa với lũ người ngu dốt này được? Nếu hôm nay lũ người này chọc phải Đường chủ của bọn tôi thì đã sớm không còn mạng rồi!"

Mặt tên côn đồ kia vô cùng đắc ý, như thể cậu ta còn ngạo mạn hơn cả Đường chủ vậy.

"Ai da, tôi cũng có quen mấy vị đại ca trong Thanh Bang, không biết phải xưng hô với anh đây thế nào? Biết đâu hai ta lại là người một nhà?"

Lúc này, Tần Hạo đang cười với vẻ mặt vô cùng tấu hài, nhìn thì có vẻ là một con người ngây thơ vô số tội, hệt như một 'fan chính hiệu' của Thanh Bang vậy.

"Nghe cho kỹ đây, tôi tên Phí Lập Phát. Người gặp tôi đều phải gọi tôi một tiếng anh Phát!'', tên côn đồ hất một phát chiếc đầu quả dứa của mình. Cậu ta nhìn mọi người đứng đó với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Tần Hạo vội tỏ ra cung kính: "Anh Phát oai phong! Anh Phát ngầu lòi!"

Đám đông thấy cảnh tượng này không khỏi cảm thấy coi thường Tần Hạo. Cái tên bợ đỡ này, đến bạn đi cùng mình mà anh ta cũng bỏ mặc luôn. Vừa nghe tên kia là người của Thanh Bang đã khom lưng uốn gối. Đúng là vô liêm sỉ!

"Loại người như vậy có bị chém chết thì cũng không tiếc!"

"Đúng đó, cái đám khốn nạn của Thanh Bang, ức hiếp dân lành thì gọi là lợi hại sao? Có bản lĩnh thì sao không đấu với các băng nhóm xã hội đen khác?"

"Ai dà, lời này không được phép nói ra đâu đấy nhé. Anh không biết thì đừng nói vậy, lúc trước Thanh Bang còn tàn sát thế lực ở Trung Hải mà chẳng tốn công sức gì mấy. Vừa ra tay đã nuốt gọn bao nhiêu bang phái ở Trung Hải. Bây giờ Thanh Bang đang chiếm vị thế độc tôn, có thể nói là cực kỳ lớn mạnh!"

"Hả? Vậy thì thật sự là không thể dây vào rồi!"

"Đúng vậy! Không chọc vào được đâu!"

Mấy người quan hệ rộng đem những thông tin mình nghe ngóng được kể cho nhau nghe. Sau đó, lại đưa mắt nhìn tên côn đồ kia, càng cảm thấy cậu ta đáng sợ hơn nữa. Kẻ như vậy đúng là không thể dây vào!

"Tôi thấy cậu có tiền đồ đấy. Thế này đi, cứ biết điều hiếu kính tôi hậu hĩnh vào, tôi sẽ tiến cử cậu. Cậu sẽ được gia nhập Thanh Bang, ha ha. Sau khi vào đó thì tiền đồ của cậu đúng là vô cùng tươi sáng!"

Phí Lập Phát chỉ chỉ trỏ trỏ, làm như mình là một nhân vật hết sức đáng gờm.

Biểu hiện của Tần Hạo lúc đó thực sự khiến Từ Mộng Kiều và Từ Đào vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Từ Mộng Kiều, cô không thể ngờ được Tần Hạo lại dây dưa với đám người xã hội đen Thanh Bang. Thực sự cô cảm thấy có chút đáng sợ.

Từ Mộng Kiều chỉ là một người bình thường, cô thừa biết một khi dính vào mấy tổ chức này thì sớm muộn gì cũng có ngày tai vạ!

"Tần Hạo!"

Từ Mộng Kiều không kìm được mà hét gọi tên anh.

Khóe miệng Tần Hạo khẽ nhếch lên để lộ ý cười nhàn nhạt kèm với sự tà ác vốn có của mình. Đột nhiên anh lớn tiếng nói: "Không sao, tôi quen vị đại ca này. Đều là người một nhà, việc lúc nãy chỉ là hiểu lầm, hai người lên đây đi!"

Thái độ kì lạ của Tần Hạo thực sự khiến Từ Mộng Kiều thẫn thờ.

Trong ấn tượng của cô, Tần Hạo không phải là kiểu người mềm nắn rắn buông như vậy. Tần Hạo không hề nể sợ người hướng dẫn của mình. Ở công ty, ngay cả Tổng giám đốc Lâm cũng chưa chắc đã khiến Tần Hạo khúm núm như thế này!

Lẽ nào Thanh Bang thực sự đáng sợ như vậy sao?

Thái độ của Tần Hạo khiến tên côn đồ Phí Lập Phát thấy rất sung sướng. Cậu ta vỗ vỗ vai Tần Hạo, nói: "Vừa nãy cậu nói quen biết đại ca của Thanh Bang, là vị đại ca nào vậy? Biết đâu tôi cũng quen!"

"Ha ha, vị đại ca mà tôi quen là Long Tứ, anh có quen không ạ?"

"Long Tứ? Cậu đùa kiểu gì vậy? Tôi còn chưa từng nghe qua, cậu định giỡn mặt tôi hả? Mọe nhà cậu chứ..."

Tên côn đồ kia nghĩ ngẫm hồi lâu vẫn không nghĩ ra ở Thanh Bang có một người tên là Long Tứ, lại còn là đại ca. Cho nên, cậu ta ngay lập tức nghi ngờ Tần Hạo đang bốc phét để tạo quan hệ.

Tần Hạo cười nhạt, tỏ vẻ chân thành nói: "Không sai, đại ca đó thực sự tên là Long Tứ. Nếu không tin thì để tôi gọi điện cho anh ấy, biết đâu anh lại nhớ ra?"

Nói rồi, Tần Hạo lấy điện thoại gọi cho Long Tứ.

Sau khi Long Tứ nhấc điện thoại, anh ấy cảm thấy rất kì lạ vì Tần Hạo có mấy khi gọi điện cho anh đâu? Long Tứ tò mò hỏi: "Đại ca, có việc gì sai bảo em sao?"

"Tôi đang ở Ninh An, gặp được một đại ca trong Thanh Bang của cậu, ngầu đét! Dọa tôi sợ chết khiếp! Không phải cậu có quan hệ tốt với Thanh Bang sao? Mau nói giúp tôi một câu đi nào!"

Tần Hạo không nhịn được cười, thận trọng nói.

Long Tứ nghe xong câu này thì suýt cắn cả vào lưỡi mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.