Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 174: Chap-174




Chương 174: Người đẹp theo đuổi

Mọi người rồng rắn kéo đến nhà hàng. Tần Hạo phụ trách đặt phòng, gọi món. Sau khi thu xếp xong, với tư cách là chủ bữa tiệc ngày hôm nay, anh kính mỗi người một li.

Một nhân viên mới đến mà lại có thể phong độ như thế này. Rất nhiều người hâm mộ, ghen tị với anh, nhưng vẫn có kẻ không phục.

Anh dựa vào cái gì mà lại giỏi như vậy? Hẳn là nhờ may mắn, mèo mù vớ được cá rán mà thôi!

Tất nhiên, những người ngồi đây đều là cáo già, tốc độ trở mặt rất nhanh. Trong lòng họ nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn không hề để lộ.

Trừ Đồng Hướng Quân.

Rót rượu đưa đến trước mặt Đồng Hướng Quân, Tần Hạo cười nói: “Nào, người anh em, cạn li!”

Đồng Hướng Quân chỉ liếc nhìn anh bằng vẻ khinh thường, không nhận lấy li rượu. Anh ta nhàn nhã gắp đồ ăn, vờ như chẳng nghe thấy Tần Hạo nói gì.

Thái độ như thế dĩ nhiên không ổn, hôm nay Tần Hạo còn là người mời nữa. Tần Hạo đến kính rượu, Đồng Hướng Quân làm như vậy thật sự không nể mặt chút nào.

Từ Mộng Kiều cũng không nhịn được nữa. Dường như cô ta biết chuyện gì đó, bèn cau mày nói: “Đồng Hướng Quân, làm thế có vẻ hơi quá đáng rồi đấy.”

“Quá đáng? Sao lại quá đáng? Tôi quá đáng ư?”, Đồng Hướng Quân khinh khỉnh hỏi lại.

Sắc mặt Từ Mộng Kiều không được tốt lắm. Hôm nay cô ta thật sự rất vui. Vốn dĩ cô ta vẫn có thể tiếp tục vui vẻ, không ngờ lại vấp phải tên Đồng Hướng Quân lên cơn điên này.

Điều khiến Từ Mộng Kiều không nói nên lời chính là, Đồng Hướng Quân gây sự vì cô ta.

Tần Hạo khẽ cười, chẳng buồn bận tâm đến thái độ của anh ta. Tự cạn li rượu ấy, anh lại tiếp tục uống với người ngồi cạnh.

Chút chuyện này khiến mọi người đều thấy khó xử. Nhưng dĩ nhiên, hầu hết người ngồi đây đều hiểu lý lẽ. Họ thấy rõ Đồng Hướng Quân mới là người gây sự, Tần Hạo chẳng làm sai gì cả!

Kính rượu xong, Tần Hạo mới nhìn đồng hồ. Sắp tám giờ, Lâm Vũ Hân chuẩn bị tan làm rồi.

Anh bèn cáo lỗi với mọi người rồi rời đi trước.

Tần Hạo vừa đi khỏi, Dương Mộng Lộ cũng lập tức đứng dậy nói: “Xin lỗi, em thấy không được thoải mái nên xin phép về trước. Mọi người cứ tiếp tục ăn nhé!”

Dứt lời, Dương Mộng Lộ vội vàng chạy theo Tần Hạo.

Mọi người đều biết, “không thoải mái” chỉ là cái cớ, đuổi theo Tần Hạo mới là lý do thật sự. Nhưng cũng chẳng ai vạch trần.

Chính chủ đã đi, bữa cơm này cũng không còn ngon lành mấy.

“Ha ha, bảo là mời mọi người mà chưa ăn xong đã chạy rồi. Chậc, loại người này thật là…”

Đồng Hướng Quân vừa ăn vừa nói bằng giọng điệu kỳ quặc.

Nghe anh ta nói vậy, Từ Mộng Kiều bèn cáu tiết đập bàn. Cô ta giận dữ quát: “Đồng Hướng Quân, anh có ý gì đây?”

Cú đập bàn này khá lắm. Đồng Hướng Quân lạnh lùng cười: “Ý gì là ý gì? Tôi không hiểu!”

Từ Mộng Kiều lạnh giọng: “Thái độ ngày hôm nay của anh là có ý gì? Người ta mời anh một bữa, anh tỏ thái độ như vậy là sao?

Đồng Hướng Quân đáp trả bằng vẻ khinh bỉ: “Liên quan gì đến tôi? Anh ta mời, không phải cô. Cô thực sự xem mình như bà chủ ở đây à? Ha ha! Không tự xem lại mình đi. Người ta là người của Tổng giám đốc Lâm đấy. Cô dám giành đàn ông với Tổng giám đốc Lâm ư?”

Những lời này khiến toàn bộ người ở đấy đều sững sờ. Từ Mộng Kiều nghiến chặt răng, không phản bác được câu nào.

Bây giờ, tổ trưởng Lục Tiểu Nha đành phải đứng dậy hòa giải: “Mỗi người nói ít vài câu. Ngồi xuống ăn nào. Chuyện có gì đâu, sao phải cãi cọ chứ?”

Đồng Hướng Quân uống cạn li rượu rồi dằn mạnh lên bàn, sau đó bỏ về.

Lục Tiểu Nha nhíu mày, thở dài đầy bất lực.

Giờ đã là thời gian tan làm, mâu thuẫn cũng không liên quan đến công việc. Lục Tiểu Nha là cấp trên của họ, nhưng cũng chẳng thể nào can thiệp.

“Tên Đồng Hướng Quân này, thật sự có phần quá đáng!”

Lục Tiểu Nha trách cứ.

Chẳng ai dám tiếp lời. Bình thường Lục Tiểu Nha rất dễ tính, không có nghĩa là cô ấy sẽ không phát cáu. Trông vóc dáng nhỏ nhắn thế thôi, một khi cô ấy đã nổi giận thì vô cùng đáng sợ.

Thế nên, người ta mới đặt cho cô ấy biệt danh Thiên Sơn Đồng Lão!

Người đã đi, bữa cơm này không ăn tiếp được nữa, tiệc cũng tàn.

Tần Hạo quay lại công ty đón Lâm Vũ Hân tan làm. Sau khi về nhà, anh lại nhận được cuộc gọi từ Dương Mộng Lộ.

Dương Mộng Lộ chạy hơi chậm nên lúc ra khỏi cửa thì Tần Hạo đã đi rồi. Không đuổi theo kịp, cô ta đành gọi điện. Vậy mà Tần Hạo lại tắt máy, khiến Dương Mộng Lộ vô cùng buồn bực.

Về đến nhà, anh mới mở điện thoại. Tần Hạo chợt nhận ra, gần đây các mối quan hệ của mình được mở rộng, anh quen biết thêm nhiều người, cũng có nhiều cuộc gọi hơn.

Điều này khiến Tần Hạo hơi phiền, cảm thấy không quen.

Lúc anh nhận được cuộc gọi của Dương Mộng Lộ, cả Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều đang ngồi bên cạnh.

Cô em Lâm Vũ Nghi vừa tắm xong, mặc đồ ngủ cotton màu xanh nhạt. Tóc của cô ấy vẫn còn ướt, trông rất gợi cảm.

Cô chị Lâm Vũ Nghi hoàn toàn trái ngược. Tuy lớn tuổi hơn, nhưng Lâm Vũ Hân lại mặc đồ ngủ hoạt hình khỉ Paul Frank rất đáng yêu. Sự tương phản này khiến Tần Hạo dở khóc dở cười.

Chuông điện thoại vừa reo, cả hai chị em đều vểnh tai lên nghe ngóng hệt như gián điệp!

Tần Hạo bình thản nghe máy: “A lô, xin chào!”

“Tần Hạo, sao anh đi vội thế? Tôi đuổi theo một lúc lâu mà vẫn không kịp. Anh còn tắt điện thoại nữa. Làm tôi gọi mãi mới được!”

Giọng nói của Dương Mộng Lộ có chút hờn dỗi, như đang trách Tần Hạo không hiểu nỗi lòng con gái.

Trong lòng Tần Hạo vẫn không chút gợn sóng. Anh thản nhiên hỏi lại: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì thì không tìm anh được sao?”

Dương Mộng Lộ có phần thất vọng, tựa như đang bất mãn trước giọng điệu lạnh lùng của Tần Hạo.

“Không có gì thì thôi nhé. Tôi đang bận. Ngày mai đến công ty rồi nói sau!”

Dứt lời, Tần Hạo chuẩn bị cúp máy.

Dương Mộng Lộ vội vã cất lời: “Ban nãy, khi anh vừa đi, thì tôi cũng xin phép về. Tên Đồng Hướng Quân ấy có bệnh đấy, anh đừng để bụng nhé!”

Tần Hạo cười đáp “Không sao. Tôi chẳng bận tâm đâu. Dù gì cũng là đồng nghiệp, không sao cả!”

Nghe anh nói vậy, Dương Mộng Lộ càng thấy thất vọng hơn. Cô ta tủi thân hỏi: “Anh bận lắm à?”

Nhìn hai người đẹp ngồi cạnh mình, anh cười bảo: “Bận lắm!”

“Ồ, vậy tôi không làm phiền anh nữa. Anh cứ bận việc nhé. Hẹn gặp anh ngày mai!”

Nói xong, Dương Mộng Lộ chủ động cúp máy. Cô ta nghĩ mình không nắm được người đàn ông này, nên trong lòng cảm thấy thất bại tràn trề.

Tần Hạo vừa cúp điện thoại, Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đã bắt đầu tra khảo.

“Thành thật khai báo đi, chuyện gì?”

Lâm Vũ Nghi vừa ăn táo vừa chất vấn.

Lâm Vũ Hân đang đắp dưa leo lên mặt. Nghe xong, cô còn chẳng thèm quay mặt sang: “Câu này mà còn phải hỏi à? Tám mươi phần trăm là quyến rũ được người đẹp nào đấy trong công ty rồi!”

Tần Hạo lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Ấy chà, giỏi quá. Chuyện này mà cô cũng biết? Nói xem, cô sai người giám sát tôi phải không? Tôi biết ngay mà. Không làm nữa, cô có nói gì tôi cũng không làm nữa đâu. Chẳng được tự do gì cả.”

Nghe anh nói thế, Lâm Vũ Hân lập tức trợn trừng mắt: “Anh thật sự quyến rũ cô nào rồi đấy à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.