Chương 164: Kính rượu
“Thôi bỏ đi, tôi không ngồi nữa, tôi tự lái xe đi!”
Tần Hạo thấy hết chỗ, lại lười đợi họ sắp xếp nên dùng xe của Lâm Vũ Hân. Dù sao thì buổi trưa cô cũng không đi đâu. Xe của cô cũng là xe của công ty. Lái ra ngoài một chút cũng chẳng sao.
Đi được hai bước, Tần Hạo lại quay lại kêu lên: “Có ai muốn ngồi xe của tôi không. Tôi thấy mọi người ngồi chật quá. Một công ty lớn thế này, mời ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng bủn xỉn tới cỡ đó nữa. Chậc chậc!”
Vừa dứt lời, ba cô gái trong đám đông đã lập tức chạy tới: “Tôi ngồi xe của anh nhé!”
Ba cô gái reo lên rồi đi theo Tần Hạo.
Để lại một đám trai tráng đang định áp sát người đẹp trơ mắt nhìn nhau!
Bó tay!
Đồ Nhất Phàm cũng cảm thấy bất lực.
Ba nữ sinh thực tập đã bị Tần Hạo lôi đi hết. Giờ thì hay rồi. Một đám đàn ông ngồi túm tụm trong chiếc xe van - một chiếc xe rách nát trị giá có mấy trăm nghìn. Còn Tần Hạo thì lái chiếc Maserati chở ba người đẹp đi ngay phía sau chiếc xe nát kia. Thật đúng là quá chênh lệch!
Trâu buộc ghét trâu ăn, thật tức chết đi được!
Bạch Hiểu Yên ngồi bên tay lái phụ, vuốt ve nội thất bên trong xe, ngưỡng mộ nói: “Woa, hàng ngày Tổng giám đốc đều ngồi ở vị trí này à. Thích quá đi. Tôi chưa bao giờ được ngồi một chiếc xe nào xịn như thế này. Giống như đang nằm mơ vậy!”
Hai cô gái còn lại ngồi phía sau. Một cô tên là Dương Mộng Lộ, có thể nói là xinh nhất trong ba cô. Cô ta ít nói nhưng cười rất thân thiện. Là người gây được thiện cảm nhất.
Nhưng Tần Hạo bất ngờ phát hiện ra. Ánh mắt cô ta thi thoảng nhìn Bạch Hiểu Yên và cô gái còn lại với vẻ khinh thường.
Khi nãy Bạch Hiểu Yên nói ra câu nói đó thì Dương Mộng Lộ lại ném một cái nhìn chê bai đồ nhà quê về phía Hiểu Yên.
Cô gái còn lại tên là Chu Thiến. Hơi mập nhưng da rất trắng, và trông rất đáng yêu!
Nghe Bạch Hiểu Yên nói, Chu Thiến cũng tiếp lời: “Tôi cũng lần đầu tiên được ngồi xe Maserati! Haizz, trước đây chú tôi cũng có một chiếc xe như thế này. Nhưng từ khi họ phát tài thì cắt đứt liên hệ với nhà tôi rồi!”
Dương Mộng Lộ không hề thảo luận tới chủ đề này mà hào hứng nhìn Tần Hạo. Cô ta đột nhiên hỏi: “Tần Hạo, có lẽ anh lái loại xe này quen lắm rồi nhỉ!”
“Cũng tạm ổn! Xe xịn đến đâu cũng chỉ đến thế: Có bình xăng, phanh xe, tay lái, bốn bánh. Đối với tôi như nhau cả thôi!”
Tần Hạo vừa nói vừa lái xe. Tay lái của anh rất lụa, giữ khoảng cách nhất định với chiếc xe van ở phía trước.
Đương nhiên đoạn đường này không thể thể hiện được hết kỹ thuật lái xe của Tần Hạo, nếu không, chắc chắn Bạch Hiểu Yên sẽ lại hết hồn cho coi.
Dương Mộng Lộ lại hỏi: “Tần Hạo, tôi cảm thấy điều kiện của anh cũng không tệ. Tại sao lại tới đây làm việc giống chúng tôi vậy? Với điều kiện của anh thì đâu đến nỗi bị người khác quát tới quát lui như vậy chứ?”
Tần Hạo thản nhiên nói: “Cô tưởng tôi muốn sao! Tôi bị người khác ép buộc. Nếu không ngày nào cũng ở nhà ngủ cho đã đời, sao phải lao tâm khổ tứ thế này. Mà thôi, không nói nữa, coi như chơi cho vui vậy thôi!”
Lúc này, chiếc xe đã tới trước cửa một nhà hàng ba sao. Chiếc xe van đi chậm lại rồi dừng hẳn.
Những người ngồi trên xe đều kinh ngạc. Họ vốn tưởng sẽ bị kéo đến một quán ăn bình dân nào đó rồi ăn đại một bữa. Nào ngờ, lại là một nhà hàng ba sao.
Thật bất ngờ!
Tần Hạo lại sờ mũi: “Nói rồi mà, tôi biết ngay là có vấn đề!”
Lúc này ba cô gái nào còn để tâm tới chuyện đó. Không biết họ có đang nghe những gì Tần Hạo nói không khiến anh cảm thấy hơi cụt hứng.
Bước vào nhà hàng, dưới sự dẫn dắt của Đồ Nhất Phàm, mọi người tới một phòng đặt riêng.
Vừa bước vào mới biết, ngoài mười mấy thực tập sinh bọn họ ra thì còn có vài người đã đến từ sớm. Mọi người hết sức ngạc nhiên sau khi nghe Đồ Nhất Phàm giới thiệu.
“Nào, để tôi giới thiệu. Bộ phận kinh doanh của chúng ta chia thành mười tổ. Mỗi tổ khoảng mười người. Vị này chính là tổ trưởng Triệu Hải Đào!”
“Vị này là nhân viên kinh doanh hàng đầu Vương Đắc Thắng”.
“Vị này, cũng là nhân viên của tổ 6, tên là Tôn Vĩ”.
Ba ma cũ bắt tay đám ma mới, khách sáo hàn huyên vài câu.
Tần Hạo mặc kệ ba người bọn họ. Anh tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Không biết có phải vừa rồi được Tần Hạo chở không mà ba cô gái đều ngồi cạnh Tần Hạo. Bên trái là Bạch Hiểu Yên, bên phải là Dương Mộng Lộ, sau đó tới Chu Thiến.
Hai bên đều có người đẹp khiến đám trai tráng còn lại ngưỡng mộ chết đi được.
Nhưng họ lại chẳng thể nói gì.
Triệu Hải Đào thấy đám nam sinh không cam tâm bèn đứng dậy: “Ngồi xuống cả đi, hôm nay mấy nhân viên cũ chúng tôi đại diện cho công ty mời mọi người là đồng nghiệp mới ăn bữa cơm. Không phải nhà hàng cao cấp gì, mọi người thông cảm nhé!”
“Đâu có, anh Triệu khách sáo rồi ạ!”
“Đúng vậy. Công ty mời những thực tập sinh chúng tôi ăn cơm là đã thể hiện sự tôn trọng lắm rồi ạ!”
Một đám thực tập sinh nịnh bợ mấy nhân viên lão làng. Dù sao mọi người đều làm kinh doanh, nói năng khéo léo nên khi xu nịnh thì ngọt hơn mía lùi.
Nhưng hôm nay Triệu Hải Đào mời đám người này lên không phải để khoác lác.
Vì đã nói rồi, hôm nay là để dạy một bài học cho cái đám này!
“Nào nào người anh em, vừa rồi cậu nói hay lắm. Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, rảnh thì tụ tập nhé, tương tác với nhau để xây dựng tình cảm. Nào cạn ly!”
Nói xong Triệu Hải Đào đứng dậy, nâng chén rượu gạo đầy ụ: “Tôi cạn trước nhé!”
Nói xong, anh ta uống cạn chén rượu với vẻ tỉnh bơ.
Đám đông há mồm trợn mắt.
Đám thực tập sinh trơ mắt ra nhìn. Cha nội này đang đùa giỡn mạng sống chắc!
Sinh viên bị mời rượu kia cầm chén rượu mà đơ người.
Triệu Hải Đào uống xong thì dốc ngược chén rượu xuống, sau đo nhìn sinh viên kia với vẻ kỳ lạ: “Uống đi chứ?”
Trước mắt bao người như vậy anh ta không uống sao được?
Sinh viên kia ngẩng cổ, cũng uống cạn chén rượu. Khuôn mặt bỗng đỏ tía tai.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Triệu Hải Đào lại nâng chén lên, nói với từng sinh viên: “Vừa rồi cậu có thành ý mời tôi một chén, chúng ta có đi có lại. Nào nào nào, chén này tôi mời cậu. Tôi lớn hơn vài tuổi, mặt dày tự nhận làm anh, anh Triệu cạn ly trước nhé!”
Nói xong, lại thêm một chén rượu nữa được uống cạn.
Sinh viên kia lại trơ mắt nhìn.
Uống thế này có thể gây chết người đấy!
Tần Hạo giật mình, sau đó chợt hiểu ra, bèn khẽ nói với hai cô gái kia: "Tôi nói gì ấy nhỉ? Chuyện bất thường ắt có âm mưu? Hóa ra là giở trò này à, chậc chậc!”
Ba cô gái sớm đã bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu.
Đây nào phải mời cơm gì chứ! Rõ ràng là ra trận mà!
Tần Hạo mặc kệ đám cha nội đó. Anh cầm đũa bắt đầu ăn, không động một chén nào.
“Nào người đẹp, anh Triệu mời người đẹp một chén nhé!”
Triệu Hải Đào uống hết một lượt liền ra tay với ba cô gái.
Bạch Hiểu Yên căng thẳng đứng dậy, vẻ mặt khổ sở: “Anh Triệu, em không biết uống ạ, ngại quá!”
Triệu Hải Đào cảm thấy kỳ lạ: “Không biết uống rượu thì vào phòng kinh doanh làm gì? Bán hàng mà không biết uống rượu thì bán cho ma à?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người nghẹn họng!