Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 146: Con đường duy nhất




Tần Hạo đứng im. Anh bình tĩnh nói: “Thả cô ấy ra, đổi lấy tao, thế nào? Tao biết người mà mày hận là tao chứ không hề liên quan tới cô ấy. Giết tao thì mày mới giải tỏa được nỗi uất hận. Tao nói không sai chứ?”

Lý Vạn Niên cười lạnh lùng: “Thả cái con khỉ! Thả cô ta sao? Ha ha. Tưởng tao là đứa con nít mới lên ba chắc? Mày nghĩ tao dễ bị mắc lừa vậy cơ à?”

Tần Hạo âm thầm dịch chuyển một chút về phía trước.

Lý Vạn Niên cảnh giác siết cò, nhắm bắn vào chân Tần Hạo.

Pằng!

Tiếng súng nổ vang, viên đạn nã vào mặt đất tạo thành một lỗ nhỏ.

Tần Hạo đành phải đứng im.

Khoảng cách năm mét hơi xa quá. Chứ nếu trong vòng ba mét thì Tần Hạo chắc chắn sẽ xử lý ngay được Lý Vạn Niên trước khi anh ta kịp chĩa súng về phía Lâm Vũ Hân.

Bây giờ thì anh không dám mạo hiểm. Nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lâm Vũ Hân sẽ gặp nguy hiểm mất.

“Nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào? Cần tiền, hay là cần mạng?”, Tần Hạo vẫn vô cùng điềm nhiên, không hề tỏ vẻ căng thẳng gì, giống như anh đã nắm chắc thóp của đối phương vậy.

Chính thái độ đó khiến Lý Vạn Niên cảm thấy khó chịu. Điều anh ta muốn thấy nhất chính là trông thấy Tần Hạo quỳ lạy khóc lóc, cầu xin anh ta tha cho Lâm Vũ Hân. Sau đó anh ta sẽ dùng cách cực đoan nhất khiến bọn họ sống không bằng chết.

Nhưng bây giờ anh ta chẳng thấy gì cả.

“Lâm Phong Dụ, cút ra đây cho tôi! Tôi biết là ông đã tới rồi đấy!”

Lý Vạn Niên đột nhiên hét lên khiến Lâm Phong Dụ ở dưới cầu thang sợ hết hồn.

Chuyện tới nước này, ông ấy không ra mặt cũng không được.

Lâm Phong Dụ học theo Tần Hạo, đưa hai tay lên cao, từ từ bước lên. Đồng thời, ông ấy cũng nói: “Đừng nổ súng. Tôi không hề mang vũ khí, tôi tới để thương lượng!”

Lý Vạn Niên nở một nụ cười khinh thường. Anh ta nhìn Tần Hạo, rồi lại nhìn Lâm Phong Dụ, bỗng nhiên nghĩ ra một trò chơi hết sức thú vị.

Lý Vạn Niên càng nghĩ càng thấy hay ho nên không khỏi bật cười với vẻ điên dại.

Nhân cơ hội đó, Tần Hạo lại khẽ dịch chuyển bàn chân, chuẩn bị lao tới cướp súng.

Đúng lúc này, Lý Vạn Niên phản ứng lại. Anh ta chĩa súng về phía đầu Lâm Vũ Hân, sau đó lao tới, lôi cô dậy, dí súng xuống đỉnh đầu cô.

Lúc này thì Tần Hạo không còn cơ hội nào nữa.

Lý Vạn Niên chỉ cần khẽ bóp cò là Lâm Vũ Hân sẽ chết chắc.

“Đừng!”

Lâm Phong Dụ kinh hãi hét lên rồi định lao tới.

“Đứng im, còn định bước tới là tôi sẽ nổ súng!”, Lý Vạn Niên lạnh giọng hô lên.

Lâm Phong Dụ lại bị dọa sợ chết khiếp.

Đúng lúc này có tiếng loa từ bên dưới vọng lên.

“Người ở trên lầu nghe rõ. Anh đã bị bao vây. Hãy bỏ vũ khí xuống và đầu hàng để nhận được sự khoan hồng…Người ở trên lầu nghe rõ, anh đã bị bao vây…”

Tiếng loa không ngừng lặp lại câu nói đó.

Tần Hạo thầm chửi người kia làm trò thừa thãi, gào thét tốn sức như vậy mà chẳng có tác dụng quái gì!

Đấy là còn chưa nói bây giờ Lý Vạn Niên đã biết mình như chim trong lồng, không chạy thoát được. Nếu mà là kẻ không sợ chết thì đúng là rắc rối to.

Dường như Lý Vạn Niên cũng chẳng coi thủ đoạn này của cảnh sát ra gì nên anh ta cười lạnh lùng: “Nghe thấy chưa. Cái đám ngu như bò đó chỉ biết kêu, lúc quan trọng thì chỉ biết rống lên đúng một câu đó. Toàn trò bịp bợm! Ông giống thể loại dễ bị lừa vậy sao? Ha ha!”

Nói xong Lý Vạn Niên cười dữ tợn nhìn Tần Hạo, rồi lại nhìn Lâm Phong Dụ và nói với ông ấy: “Có biết tại sao tôi lại làm như vậy không? Bởi vì tôi hận nó. Nếu không phải vì nó thì tôi đã không bị đẩy tới bước này. Bây giờ tôi cho ông hai con đường để lựa chọn! Ông có muốn nghe không?”

Lý Vạn Niên cười với vẻ đầy ẩn ý nhìn Lâm Phong Dụ. Trên thực tế nói là để ông ấy lựa chọn nhưng thực ra là ép phải chọn lựa.

Lúc này Lâm Phong Dụ nào dám nói là không muốn nghe nên ông ấy gật đầu ngay: “Cậu nói đi, tôi nghe!”

“Thứ nhất, ông phải giết chết tên khốn này ngay lập tức, sau đó gả con gái của ông cho tôi. Như vậy chúng ta sẽ là người một nhà. Chúng ta cùng cao chạy xa bay. Ha ha, như vậy chẳng phải là rất ổn sao?”

“Còn con đường thứ hai ấy mà, đó là ông và nó chết chung, tôi tự có cách đưa con đàn bà đê tiện này đi cùng. Ha ha. Với vẻ đẹp của cô ta, có thể bán được một món tiền khá lắm đấy, ha ha!”

Nói xong, đến cả Lý Vạn Niên cũng cảm thấy đắc ý với kế hoạch của mình. Đương nhiên, muốn thực hiện được thì cũng có độ khó nhất định.

Hiện tại Lâm Phong Dụ chỉ mong cứu được con gái. Ông ấy nào quan tâm gì tới việc sống chết của Tần Hạo nên lập tức trả lời ngay: “Vậy mà còn cần phải lựa chọn nữa sao, đương nhiên là cách thứ nhất rồi. Vậy cậu đưa súng cho tôi, tôi sẽ giết cậu ta ngay lập tức!”

Lâm Phong Dụ cũng biết rõ, chỉ cần có thể lừa lấy được súng thì nguy hiểm coi như được giải quyết.

Đương nhiên, suy nghĩ đó của ông ấy quá đơn giản. Lý Vạn Niên cũng đâu có ngốc như vậy.

“Ha ha, cứ giết người thì cần phải dùng súng sao? Ông tự nghĩ cách đi, mẹ kiếp đừng tưởng tôi ngu thế chứ. Ông thấy tôi giống thằng ngốc lắm sao?”

Lý Vạn Niên lạnh lùng nhìn Lâm Phong Dụ và nói với giọng khinh thường.

Thực ra Tần Hạo muốn nói là ‘giống’ lắm. Nhưng anh biết bây giờ phải nhẫn nhịn tên ngốc này, nếu không sẽ rắc rối to.

“Không được đâu. Tôi có thể nghĩ ra được cách gì bây giờ? Đâu phải cậu không biết thân thủ của người này. Một người ngồi ghế văn phòng mấy chục năm như tôi thì biết đánh cậu ta kiểu gì?”

Hóa ra Lâm Phong Dụ cũng biết nói khoác. Đương nhiên lời nói của ông ta cũng có sự hợp lý nhất định.

Lý Vạn Niên đã từng đích thân được lĩnh giáo thân thủ của Tần Hạo nên không nghi ngờ gì lời nói của ông ấy. Tuy nhiên, cục diện hiện tại do anh ta kiểm soát, nên anh ta có cách của mình.

“Không sao, ông cứ làm theo chỉ dẫn của tôi là được!”

Lý Vạn Niên dùng mắt ra hiệu: “Chơi súng nguy hiểm lắm. Nhặt hòn gạch đi, như nhau cả thôi!”

Lâm Phong Dụ lập tức do dự.

Lý Vạn Niên cười lạnh lùng: “Hay là tôi ghim một lỗ lên người con gái ông, sau đó thì ông đi nhặt gạch?”

“Đừng đừng, tôi đi, để tôi đi!”.

Lâm Phong Dụ lật đật chạy đi nhặt một hòn gạch. Ông ấy cầm nó lên tay, cũng chắc tay gớm.

Chất lượng của hòn gạch này không tệ.

“Phải vậy chứ. Thằng đó có phải là gì của ông đâu. Nó hại con gái ông thành ra thế này, lẽ nào ông vẫn bảo vệ nó sao? Ha ha. Giờ ông làm theo tôi nói. Đi qua đó, nhắm thẳng vào đầu nó và đập mạnh!”

Lý Vạn Niên nói xong bèn bật cười ha hả.

Lâm Phong Dụ sững sờ.

Lâm Vũ Hân bị nhét giẻ, không thể hét lên được. Cô chỉ có thể phát ra tiếng ư ư, rồi lắc đầu lia lịa ra hiệu cho bố tuyệt đối không được nghe theo lời của Lý Vạn Niên.

Lý Vạn Niên đột nhiên dí súng vào gáy Lâm Vũ Hân. Tay còn lại giựt chiếc giẻ trong miệng cô ra, vứt qua một bên rồi cười nói: “Nào, chúng ta cùng nghe xem người đẹp nói thế nào nhé?”

Giẻ trong miệng được bỏ ra, Lâm Vũ Hân bỗng hét lên: “Bố, đừng! Chuyện này không liên quan gì tới anh ấy. Hai người đi đi, mặc kệ con!”

Lý Vạn Niên cười lớn: “Vậy sao? Cô cảm thấy không liên quan tới nó à? Thế thì, Lâm Phong Dụ, ông cũng cho rằng như vậy phải không? Tôi chỉ có ba giây cho ông. Làm hay không, ông tự quyết định!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.