Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 128: Sao lại là cậu ấy




“Muốn biết nguyên nhân không?”, Sử Đông Lai nhìn Đỗ Thanh với vẻ thích thú, tựa như càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

“Thích nói hay không thì tùy!”

Đỗ Thanh chẳng ưa gì trò úp mở. Hắn ta vô cùng phản cảm trước kẻ thích ra vẻ thần bí này.

Sử Đông Lai mất hứng nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, đành nói ra: “Vì người phụ nữ ấy đã thâu tóm thế lực ngầm của cả thành phố Ninh An rồi thành lập một bang mới. Tên gọi của bang này là Thanh Bang, giống hệt Thanh Bang của Đỗ Thanh! Vì vậy có tin họ muốn Đỗ Thanh đổi tên bang, nếu không thì sẽ diệt trừ thẳng tay, chứng minh bọn họ mới là Thanh Bang thật sự!”

Vương Tú Quân đứng bên cạnh hóng chuyện, nghe xong thì không nhịn được cười.

Bảy vị đại ca đều những người đứng đầu đầy quyền lực. Người bình thường ngồi đây nghe họ trò chuyện còn chẳng dám thở mạnh, ai lại dám cười kia chứ?

Sử Đông Lai ngoái đầu trừng mắt nhìn, không ngờ lại bắt gặp gương mặt của Vương Tú Quân. Bất giác ngẩn ra, Sử Đông Lai vội vàng hỏi han: “Cô Tú Quân sao lại có mặt ở đây thế?”

Mọi người nghe câu này xong đều ngoảnh đầu lại.

Vương Tú Quân và Vương Bảo có hơi xấu hổ.

Lúc họ bước vào, sáu vị đại ca đều đang nhìn về hướng khác. Chỉ có Tương Long biết đến sự có mặt của đám người Tần Hạo, Vương Tú Quân.

“Vương Bảo, Tú Quân. Cả hai đến mà im hơi lặng tiếng quá, làm bọn chú giật cả mình!”

Các vị đại ca đều bật cười.

Vương Tú Quân và Vương Bảo có địa vị rất đặc biệt ở ba bang bốn hội của Trung Hải. Họ không phải là thành viên của bang hội nào cả, nhưng vị thế lại cao hơn thành viên bang hội rất nhiều.

Sau khi các vị đại ca chào hỏi hai anh em Vương Tú Quân thì cũng không bận tâm đến cả hai nữa.

Về phần Tần Hạo, anh hoàn toàn bị bỏ qua!

Nhưng như thế cũng tốt. Tần Hạo không có ý định làm quen với họ. Nhiều người quá, anh không nhớ hết.

“Bố của em rốt cuộc có quan hệ gì với đám người này thế? Sao anh cứ cảm thấy là lạ!”, Tần Hạo đột nhiên tò mò, nhỏ giọng hỏi Vương Tú Quân.

Vương Tú Quân nhẹ nhàng đáp: “Thật ra cũng chẳng có gì. Trước đây bảy người họ đấu đá với nhau khốc liệt lắm, đến mức sống còn luôn đấy. Nếu cứ để họ tiếp tục tranh đấu, vậy hậu quả chắc chắn sẽ là cả bảy đều chịu tổn hại. Khi ấy lại không có ai được như Trúc Diệp Thanh, có thế lực đủ mạnh để thâu tóm cả Trung Hải. Bấy giờ, thế lực ngầm ở Trung Hải hỗn loạn nhất luôn ấy!”

“Sau đó, bố em là người đứng giữa hòa giải. Ông ấy thuyết phục mọi người chấp nhận chung sống hòa bình, tham gia tổ chức ba bang bốn hội, chuyển từ đấu đá sang hợp tác. Vì vậy, trong lòng họ, bố em có địa vị rất cao!”

Vương Tú Quân kể lại với nét mặt có phần tự hào: “Bố em không có dã tâm. Bằng không, ông ấy đã thâu tóm Trung Hải rồi, giống như Trúc Diệp Thanh vậy! Nhưng ông ấy không muốn làm thế.”

Tần Hạo lặng lẽ gật đầu.

Khẽ nắm lấy tay anh, Vương Tú Quân liếc nhìn Vương Bảo, đoạn nói tiếp: “Năm xưa, lúc bố em còn quản lý công việc ở đây, vẫn thường đưa bọn em theo cùng. Đi theo vài lần rồi bọn em cũng quen thân với họ.”

Tần Hạo sững người, bỗng cảm thấy rất đỗi kính phục người đàn ông tên Vương Triều ấy. Anh hiểu được dụng ý của Vương Triều khi làm như thế.

Phàm là người dấn thân vào con đường này, sự bình an của gia đình họ chính là điều quan trọng nhất. Vương Triều dĩ nhiên có thể bảo đảm sự an toàn cho bản thân, nhưng con cái của ông ta thì chưa chắc.

Những kẻ khác đều như nhau cả.

Nhưng Vương Triều lại khác. Ông ta vì con mà dứt khoát từ bỏ cơ hội ngồi lên chiếc ghế thống lĩnh Trung Hải.

Ông ta vốn dĩ có thể trở thành đại ca, nhưng lại chọn cách buông bỏ. Bởi một khi ông ta ngồi ở vị trí ấy, Vương Tú Quân và Vương Bảo sẽ càng dễ gặp nguy hiểm.

Không thể đoán được khi nào sẽ có kẻ xông ra và cầm dao đâm về phía họ.

Ông ta cố gắng duy trì sự cân bằng giữa ba bang bốn hội.

Đây chính là chuyện mà Vương Triều đã làm nhiều năm qua.

Lẳng lặng siết tay Vương Tú Quân, Tần Hạo hỏi: “Bố em giỏi như vậy, sao Trúc Diệp Thanh lại dám đánh từ Ninh An sang Trung Hải? Bố em không lo sao?”

“Đấy là chuyện của ba bang bốn hội. Trước giờ bố em chưa từng nhúng tay vào!”, Vương Tú Quân bình thản đáp.

Tần Hạo vừa nghe câu này thì hiểu ra ngay.

Nhờ sự quản lý thầm lặng của Vương Triều trong những năm qua, xã hội ngầm ở Trung Hải đã trở nên rất đoàn kết. Trúc Diệp Thanh dám thách thức Thanh Bang của Trung Hải, ba bang bốn hội dĩ nhiên sẽ không trơ mắt đứng nhìn mà chắc chắn liên thủ với nhau.

Môi hở thì răng lạnh, ai cũng hiểu đạo lý này.

Đúng lúc này, bỗng có người vội vã chạy vào, nói thầm gì đó với Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải đứng dậy: “Người đã đến rồi. Các anh em có muốn đi nghênh đón với tôi không?”

“Anh Tứ đi một mình là được rồi, dù sao bây giờ anh cũng là chủ. Cô ta vẫn chưa đủ tư cách để bảy người chúng ta cùng đi đón đâu, ha ha!”

Đỗ Thanh dường như vẫn còn nhớ những lời Sử Đông Lai vừa nói, vẻ mặt có phần không vui.

Nói thế hình như cũng có lý. Nếu bảy người cùng tiếp đón, há chẳng phải cả bảy ngang hàng với một mình cô ta hay sao? Vô hình trung tự hạ thấp mình.

Triệu Tứ Hải đành một mình ra đón.

Ba phút sau, người đã đến.

Lần đầu tiên trông thấy người phụ nữ này, Tần Hạo chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ “tuyệt đẹp”. Điểm quyến rũ nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt ấy như thể hút hồn người khác, chỉ cần nhìn vào mắt cô ta, linh hồn cũng sẽ bị dẫn đi mất.

Trúc Diệp Thanh hút hồn biết bao người. Cô ta đi đến đâu, những tên đàn ông ngóng nhìn theo đều trở nên thất thần, cứ nhìn chằm chằm mãi, không thể nào rời mắt.

Tần Hạo cũng nhìn cô ta thêm vài lần. Thế nhưng, chẳng mấy chốc, anh đã cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc xuất hiện bên cạnh người phụ nữ ấy.

Triệu Tứ Hải chỉ ra đón hai người vào.

Một nam một nữ, nữ đương nhiên là Trúc Diệp Thanh, người nắm giữ thế giới ngầm ở thành phố Ninh An, tên thật là Diệp Thanh Trúc.

Còn người đàn ông đi bên cạnh thì không ai biết tên cả. Họ chỉ biết mọi người trong Thanh Bang ở Ninh An đều gọi là “anh Năm”.

Nhưng Tần Hạo vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì đã khẽ run lên.

“Long Tứ! Sao lại là cậu ấy! Sao cậu ấy lại đến nơi này?”

Tần Hạo ngạc nhiên đến mức sắc mặt thay đổi. Từ sau khi quay về Trung Hải, anh vẫn luôn giữ thái độ bình thản, rất hiếm để lộ vẻ mặt này.

Vương Tú Quân vốn luôn để ý đến anh cũng phát hiện điều gì đó không ổn. Cảm thấy Tần Hạo nắm tay cô ấy chặt hơn, Vương Tú Quân vội vàng hỏi: “Sao thế chồng?”

“Không sao!”

Lập tức trở về vẻ điềm tĩnh, đoạn, Tần Hạo lấy cặp kính râm từ trong túi của Vương Tú Quân ra. Miệng ngậm điếu thuốc, anh lui về phía sau vài bước, vừa khéo chắn được tầm nhìn của Long Tứ.

Tần Hạo thật sự muốn biết Long Tứ bây giờ đang định làm gì, đến đây với mục đích gì!

Anh rất muốn xông qua chất vấn cậu ấy vì sao không ngoan ngoãn ở chiến đội Long Hồn, mà lại chạy đến đây?

Huyết Ảnh từng nói với anh rằng chiến đội Long Hồn đã giải tán, các thành viên cũng biệt tăm. Thế nhưng Tần Hạo vẫn không tin. Anh thà nghĩ rằng chiến đội Long Hồn vẫn đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó, chưa hề tan rã.

Hành động kỳ lạ của Tần Hạo lại càng khiến Vương Tú Quân chú ý hơn.

“Sao thế? Ở đây mà anh vẫn đeo kính râm à? Anh nhìn thấy rõ không vậy?”, Vương Tú Quân khó hiểu hỏi.

Tần Hạo nhỏ giọng đáp: “Không có gì. Vì ánh đèn chói mắt thôi!”

Lúc này, Diệp Thanh Trúc và Long Tứ đã bước đến trước mặt đám người Trung Hải. Nhìn thẳng vào một người, Diệp Thanh Trúc khẽ cười: “Vị này là Đỗ Thanh à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.