Ve Sầu Mùa Thu

Chương 2: Chương 2




Nhà Văn Chiêu ở trên đường Hương Chương, chỗ đường Hương Chương là khu nhà giàu mới nổi.

Hai bên đường nhựa là những cây thông cao to rợp bóng mát, những chiếc lá che khuất bóng những căn hộ nhỏ.

Thời tiết trở nên mát mẻ hơn, lá cây ban đầu có màu xanh lục nhưng giờ lại chuyển thành màu vàng khô héo.

Cây phượng đem những chiếc lá vàng úa của mình rải dài trên con đường nhựa vắng vẻ khiến con đường nhìn từ xa có màu vàng lóa.

Quả hồng được trồng trong sân đã chín từ khi nào Văn Chiêu cũng không phát hiện.

Cậu buồn chán chơi game trong hai ngày qua.

Thứ hai Văn Chiêu tới trường với cái đầu choáng váng vì thiếu ngủ, cậu mệt mỏi vặn vẹo người ghé vào trên bàn ngủ nhưng suy nghĩ lại không được yên tĩnh.

Trong phòng học ồn ào thanh âm náo động, tiếng thì thầm bên tai không ngớt, ý thức và cơ thể cậu như chia thành hai nửa.

Cơ thể cậu buồn ngủ không thôi, mũi lại ngửi thấy mùi hôi của phấn viết bảng cùng với cơn gió mùa thu hiu hiu ẩm ướt.

Giữa trưa Văn Chiêu bị một trận xô đẩy làm tỉnh giấc, Chu Minh đứng ở trước người Văn Chiêu: " Giữa trưa rồi đi ăn cơm thôi."

Văn Chiêu đứng dậy lắc lắc đầu khiến mình thanh tỉnh rồi đi theo Chu Minh đi đến nhà ăn, khi Chu Minh muốn dùng tay quàng vai cậu, cậu theo bản năng né tránh.

Nhà ăn đông người chen chúc nhau xếp thành một hàng dài đợi múc cơm, Văn Chiêu đi theo hàng thong thả chơi di động, bên cạnh có tiếng nói nho nhỏ của các nữ sinh đang khe khẽ thảo luận, bọn họ đang nhìn trộm đánh giá cậu.

Dù Văn Chiêu đi đến nơi nào đều có thể gây sự chú ý của mọi người, cậu lớn lên cao gầy đẹp trai còn biết chơi bóng rổ, trong nhà lại có tiền, cậu không thiếu những đôi giày thể thao cùng nhiều quần áo đắt tiền.

Chính vì vậy cậu vẫn luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo nhưng cũng vì điểm này của cậu đã khiến bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt vì cậu.

Ăn cơm trưa xong, Văn Chiêu cùng đám bạn đi ra sân thể dục sau trường, chỗ này là chỗ dễ ẩn nấp thường có mấy đứa con trai ra đây hút thuốc.

Sân thể dục bị những cành lá cây che khuất khiến không khí khô ráo mát mẻ hơn.

Phương Tư Tư bước vào một nơi không hợp với mình nhưng lại hòa hợp với họ một cách kỳ lạ.

Các cậu thiếu niên nhìn cô rồi nói chuyện với nhau mang theo nhiều ý nghĩ xấu xa.

Khuôn mặt cô tái nhợt như không còn chút máu, những sợi tóc quấn quanh cổ cô làm các cậu thiếu niên nhìn thôi cũng hưng phấn nhưng bọn họ chỉ dám lặng lẽ nhìn cô từ xa.

Cô đi đến bên người Văn Chiêu mang theo âm thanh mê hoặc nói: "Anh đã lâu rồi không có tới tìm em."

Văn Chiêu dựa vào trên tường, trong tay kẹp điếu thuốc lười nhác mà ừ một tiếng.

Người Phương Tư Tư như làm bằng rong biển nước, cánh tay cô mềm mại quấn lấy cánh tay Văn Chiêu.

Cô như bông hoa mỏng manh xinh đẹp giữa vườn hoa, mê hoặc mọi người đến hái cô.

Cảnh tượng ái muội dường như làm cho không khí nóng lên, Văn Chiêu nhếch miệng cười nhạo, trong tay kẹp thuốc lá, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nhìn cô, một cái tay khác đặt ở vòng eo mềm mại của cô, lúc vuốt nhẹ lúc vuốt nặng.

Có một thiếu niên ở ngoài kia lộ ra ánh mắt hưng phấn khi nhìn trộm thấy cảnh này.

Đầu điếu thuốc đang tắt dần, khói thuốc tùy ý tản khắp nơi trong không khí.

Giang Thăng từ phía đường tắt đi tới, hắn nhìn thấy Văn Chiêu hôm nay mặc áo khoác màu xám cùng quần thể thao rực rỡ.

Cậu dựa vào trên tường trong tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt lười nhác.

Trong lòng cậu đang ôm thiếu nữ mang vẻ mặt thẹn thùng, một cánh tay cậu ngả ngớn đặt ở vòng eo thiếu nữ.

Giang Thăng trong đầu hiện lên một suy nghĩ đen tối: hắn muốn nhốt Văn Chiêu lại, tốt nhất là đánh gãy hai chân cậu để cậu trở thành một con chim hoàng yến trong lồng của hắn.

Chỉ nghĩ tới thôi mà máu trong người Giang Thăng liền sôi sùng sục kích động không ngừng, ngón tay không ngừng run rẩy vì phấn khích.

Một khi những suy nghĩ điên rồ được nảy ra, nó như vừa u ám vừa ẩm ướt ngày càng nảy sinh nhiều ý tưởng như thế hơn nữa.

Giang Thăng luyến tiếc thương tổn Văn Chiêu nhưng những con người bùn lầy kia chỉ đáng ở dưới chân hắn lại luôn nhớ thương đồ vật của hắn, những con người đó không biết tốt xấu mà dám xâm nhập lãnh địa của hắn.

Bọn nó đều đáng chết, hắn lạnh lùng nghĩ.

Văn Chiêu thấy Giang Thăng đi tới chỗ mình, cậu thản nhiên hút thuốc, một tay vẫn ôm vòng eo mềm dẻo của Phương Tư Tư.

Giang Thăng ánh mắt đen tối làm hắn trở nên càng nguy hiểm hơn.

Cậu ngậm thuốc lá ở trong miệng, tay vẫn vuốt ve eo Phương Tư Tư.

Ánh mặt Giang Thăng mang đến cho cậu một cảm giác thỏa mãn kỳ dị, vừa kỳ lạ lại bệnh hoạn.

Nơi này là tòa nhà bỏ hoang trong trường, trước kia là phòng thí nghiệm nhưng sau lại xây một tòa nhà mới nên nơi này bị bỏ hoang, nơi này được bao quanh bởi cây phượng cùng cây Bạch quả.

Văn Chiêu tựa trên ban công hút thuốc, lá cây phượng rào rạc rung động mang cho người ta cảm giác thoải mái.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Văn Chiêu không quay đầu cũng biết là ai tới, tiếp theo cậu bị ôm từ đằng sau, cái ôm mang theo tia lạnh lẽo.

Đầu lưỡi ẩm ướt liếm má cậu.

Văn Chiêu hô hấp dồn dập bắt lấy cái tay ôm eo cậu, đầu ngẩng ra sau để lộ cái cổ dài.

Văn Chiêu ngửa đầu dựa vào vai nam nhân.

Đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt tiến vào trong miệng cậu gắt gao hút đầu lưỡi cậu, liếm hôn hàm răng cậu, hút hôn miệng thịt non của cậu.

Nước miếng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống, Văn Chiêu cảm giác hít thở không thông, Giang Thăng càng hôn càng sâu như muốn đem cậu nuốt vào bụng.

Cậu khó nhịn mà thở hổn hển, Giang Thăng hút đầu lưỡi mềm mại của cậu nuốt hết nước miếng trong miệng cậu xuống.

Đầu lưỡi hắn bắt chước dương v*t thọc vào rút ra ở trong miệng cậu.

Văn Chiêu cảm giác đại não thiếu Oxy, cậu dùng tay cố đẩy Giang Thăng ra.

Cuối cùng Giang Thăng cũng buông tha miệng cậu, lúc tách ra còn dùng đầu lưỡi liếm nước miếng không kịp nuốt bên khóe miệng cậu.

Đầu Văn Chiêu dựa trên vai Giang Thăng thở dốc, chân mềm đến không đứng được, nếu không phải Giang Thăng ôm eo cậu chắc cậu đã sớm quỳ trên mặt đất rồi.

Vành mắt Văn Chiêu đỏ bừng chứa tầng nước, miệng bị hôn đến sưng đỏ, mặt bị Giang Thăng liếm ướt dầm dề.

Văn Chiêu cảm giác được cảm xúc Giang Thăng không đúng lắm, không chỉ bởi vì cậu sờ soạng eo Phương Tư Tư mà vì hai ngày cuối tuần Giang Thăng về nhà, mỗi lần Giang Thăng về nhà tâm tình đều sẽ liên tục có vài phần áp lực nhỏ.

Điếu thuốc của Văn Chiêu sớm rơi xuống đất khi hai người hôn môi, Giang Thăng sờ vào trong quần cậu sờ đến cái mông dính toàn nước.

Giang Thăng kề bên tai cậu nói: " Thật là dâm mà, anh mới hôn em một chút thôi mà huyệt đã phun ra nhiều d*m thủy như vậy rồi.

"

Giang Thăng ngón tay thon dài véo thịt môi trơn trượt hết ấn rồi cọ, Văn Chiêu như bị nhiễm điện, đem mông cọ vào tay Giang Thăng ý đồ muốn ngón tay hắn sờ sờ môi âm hộ nhiều hơn.

Giang Thăng dùng ngon tay xoa nắn môi âm hộ đầy đặn, ngon tay như cưỡng hiếp âm đế dâm của Văn Chiêu, d*m thủy không ngừng từ âm đ*o bên trong phun ra, toàn bộ quần lót đều bị phun ướt.

Văn Chiêu ngửa đầu khó nhịn mà kêu rên.

"Ô ư ư ư bị ** hỏng rồi, tiểu âm đế muốn bị làm hỏng rồi."

Dưới háng dương v*t Giang Thăng trong quần đã sớm ngẩng cao, nghe Văn Chiêu rên rỉ hắn lạnh lùng nói " Thịt huyệt như bị cấm dục vậy, chúng ta hôm nay không làm được không?" Nói xong lấy tay mình rút ra khỏi quần Văn Chiêu.

Văn Chiêu nôn nóng mà dẩu mông lên nhắm dưới háng Giang Thăng cọ, "Sờ sờ tôi đi, hoa huy*t ngứa quá.

Anh nhanh nhanh đ*t nát huyệt dâm của tôi đi."

Giang Thăng quỷ dị mà nhếch khóe miệng, Văn Chiêu chỉ có ở khi làm tình mới có biểu tình như vậy, ngày thường cậu kiêu căng lãnh đạm, còn khi trên giường nếu cậu rời dương v*t phía dưới của hắn cậu như sẽ chết ngay vậy, cậu luôn lộ vẻ mặt dâm đãng cầu hắn thao cậu.

Vẻ mặt Văn Chiêu bây giờ chỉ có một mình hắn có thể thấy, sau này cũng chỉ có mình hắn.

Giang Thăng bế Văn Chiêu lên đem cậu đặt trên bàn thí nghiệm, lột quần cậu ra, Văn Chiêu lập tức mở rộng hai chân giống kỹ nữ, lấy tay tách miệng huyệt ra cầu hắn thao.

Giang Thăng đem Văn Chiêu kéo lại gần mình rồi dùng đầu lưỡi liếm mút huyệt cậu"A a a a a a! Ô ô ưm." Văn Chiêu sướng đến tê dại, toàn thân trên dưới không có nơi nào là không thoải mái, không còn gì sướng bằng một người nam nhân ở dưới háng mình liếm bộ phận sinh dục dị dạng của mình.

Thịt huyệt của Văn Chiêu nhan sắc xinh đẹp đầy đặn, đồng thời cũng mang tính kiêu ngạo muốn mạng hắn, chỉ cần hút mạnh một cái thôi liền trở nên đỏ như phát sưng, không hút nó thịt huyệt lại phát dâm không ngừng chảy ra d*m thủy run run rẩy rẩy, tiểu huyệt kiêu ngạo bị Giang Thăng chiều hư.

Giang Thăng duỗi đầu lưỡi dài liếm láp nó, ngậm âm đế trong miệng mà hút, dùng hàm răng đi ma sát nó.

d*m thủy từ bên trong âm đ*o Văn Chiêu từng đợt phun ra ngoài đều bị Giang Thăng nuốt xuống bụng như nước ngọt.

Giang Thăng duỗi đầu lưỡi dài hướng bên trong huyệt cậu thọc vào rút ra, cưỡng dâm lỗ huyệt của cậu.

Văn Chiêu nằm sõng soài trên bàn cắn ngón tay, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.

Văn Chiêu khóc mang theo thanh âm làm nũng " Hỏng đến nơi rồi.

Ô ưm ư ư liếm hỏng rồi, tiểu huyệt sắp hỏng rồi."

Giang Thăng bẻ rộng chân cậu ra đến hết cỡ, mông cậu lơ lửng trên không, hắn làm cho mông cậu ngồi trên mặt mình.

Mũi Giang Thăng toàn mùi vị d*m thủy của Văn Chiêu, cái mũi cao thẳng chống âm đế cậu,đầu lưỡi liếm lỗ huyệt cậu.

Văn Chiêu khóc đến nghẹn ngào, trong miệng rên rỉ một tiếng càng so một tiếng to hơn "A a a a bị ** tới rồi, lỗ huyệt quá ngứa, phải bị đầu lưỡi ** hỏng."

Giang Thăng dùng hàm răng cọ cọ âm đế Văn Chiêu, đem âm đế hút đến phồng to như hạt đậu, dùng đầu lưỡi liếm từ âm đế xuống lỗ đít, Giang Thăng liếm hậu huyệt cậu cũng khiến hậu huyệt phun ra một lượng nước.

Đầu lưỡi xảo quyệt ngoáy động thao thịt huyệt bên trong, làm đến nỗi cậu vừa khóc vừa rên.

Trước khi đầu lưỡi rời khỏi, Giang Thăng dùng sức hút mạnh lỗ huyệt một cái "A a a a" Văn Chiêu thét chói tai, mông run rẩy chịu không nổi mà lùi mông ra sau, tiếp theo đó liền phun ra một cổ d*m thủy cao trào lần thứ nhất, dương v*t cũng run run rẩy rẩy bắn ra tinh dịch loãng.

Văn Chiêu mở rộng chân nằm liệt trên bàn thở dốc, thân thể đã trải qua cao trào nhưng dư vị vẫn còn khiến cậu run rẩy, trong miệng cắn ngón tay khóc khàn cả tiếng.

Giang Thăng nhìn Văn Chiêu giống như kỹ nữ bị chơi hỏng nằm liệt trên bàn, hoàn toàn nhìn không ra Văn Chiêu ngày thường kiêu ngạo cùng lạnh lùng.

Giang Thăng cảm thấy Văn Chiêu như vậy vẫn là đáng yêu nhất, hắn nhịn không được tưởng chơi hỏng cậu.

Giang Thăng đem Văn Chiêu ôm vào trong ngực an ủi:" Tiểu Chiêu không khóc, ngoan bảo bảo." Khô ráo miệng mút hôn khuôn mặt thấm đầy mồ hôi của Văn Chiêu.

Thân thể Văn Chiêu ở trong lòng hắn vẫn run rẩy không ngừng, dư vị cao trào làm Văn Chiêu trở nên dịu ngoan đáng thương hẳn đi.

Đợi Văn Chiêu bình phục một chút sau đó liền nắm cổ áo Giang Thăng, dùng đôi môi hồng cùng ánh mắt kiêu căng nhìn hắn rồi hung hăng cắn môi Giang Thăng.

Văn Chiêu giống cẩu đi gặm cắn Giang Thăng, Giang Thăng dùng tay vuốt ve đầu Văn Chiêu phóng túng tùy ý cậu ở trên người mình khóc lóc gặm cắn.

Giang Thăng khàn giọng nói "Còn muốn bị làm huyệt nữa không? Anh vẫn còn đang cương đây."

Văn Chiêu liếc mắt nghiêng đầu nhìn hắn, đỏ mặt nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Muốn."

- --------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.