Thấm thoát, Vệ Linh Phong mang thai được sáu tháng, trong thời gian này y ăn không ít khổ. Lúc tỉnh lúc mê man, không biết bao nhiêu đêm Phượng Huyễn tỉnh dậy thấy Vệ Linh Phong đang cường ngạnh chống đỡ. Y cắn răng vào tay đến bật máu. Lại có lúc y mơ mơ hồ hồ khoác chăn trên người đi tìm Bảo Bảo rồi ôm Vệ Ngữ Nghi ngủ.
Nhưng phần lớn thời gian Vệ Linh Phong vẫn thanh tỉnh. Y tận lực bồi Vệ Ngữ Nghi, nhưng người mang thai nhanh mệt y cũng không bồi nàng được lâu.
Vệ Linh Phong đỡ lưng, cái bụng to như cái trống khiến hành động của y nặng nề và vất vả hơn. Vươn tay với cây diều mắc ở trên cây nhưng hơi quá so với chiều cao của y, Vệ Linh Phong kiêng chân, không ngờ y cảm thấy nhói một phát ở sau lưng, đau tới thất sắc.
” Ngươi làm gì thế?” Huyễn Phượng thấy Vệ Linh Phong cậy mạnh, bụng đã to mà vẫn cố với cái diều tim nhói một cái.
” Không sao” Vệ Linh Phong nhịn đau nói.
” Lần sau không được như vậy nữa, nếu không ta cấm túc Vệ Ngữ Nghi”. Mấy tháng này Huyễn Phượng thấy Vệ Linh Phong chật vật chống đỡ nhưng cứ hở ra lại quay sang bồi Vệ Ngữ Nghi, Vệ Ngữ Nghi đầu óc không tốt, ngoại trừ lúc Vệ Linh Phong phát bệnh thì vô cùng yên tĩnh ôm đệ đệ mình còn đâu vô cùng hiếu động, chạy chỗ này lại chạy chỗ kia, hại Vệ Linh Phong đã mệt lại mệt hơn.
” Không cho phép động vào tỷ tỷ của ta” Vệ Linh Phong nhíu mày, đau đớn ở thắt lưng không giảm khiến y có phần không kuên nhẫn.
Huyễn Phượng kỳ thật cũng thích Vệ Ngữ Nghi nên chỉ dọa vậy thôi.
” Được, ngươi nói gì thì là vậy” Đỡ người ra ghế đá ngồi, Huyễn Phượng ôn nhu xoa bụng y.
” Hài tử có hiếu động lắm không?”
Vệ Linh Phong đối với hài tử trong bụng yêu thương, nhưng y vẫn có ý bài xích việc mang thai nên khi được hỏi tới hài tử,thần tình trở nên cứng ngắc.
” Thường xuyên tập võ trong bụng thần”
Huyễn Phượng không nói tiếp, chỉ ôn nhu xoa bụng y. Hai người cùng nhìn Vệ Ngữ Nghi chạy loạn, nàng rất hứng khởi thả diều. Vệ Linh Phong không chống đỡ được mệt mỏi liền thiếp đi. Huyễn Phượng bế y về Dục Tú cung rồi tới Thượng thư phòng phê duyệt tấu chương.
Ai ngờ lại có chuyện xảy ra.
Vệ Ngữ Nghi biến mất.
Lạc Họa chỉ không chú ý một chút liền không thấy Vệ Ngữ Nghi đâu.
” Bảo Bảo” Vệ Linh Phong cũng tự mình đi tìm, Lạc Họa đỡ y.
” Bảo Bảo” tiếng gọi của Vệ Linh Phong vô cùng hoảng loạn
” Lạc Họa có khi nào tỷ tỷ xảy ra chuyện không. Trong cung đã tìm lâu như vậy rồi vẫn không thấy” Vệ Linh Phong kéo tay áo của Lạc Họa.
” Không đâu, tiểu thư chỉ là mải chơi thôi, chúng ta sẽ nhang tìm thấy nàng thôi” Lạc Họa an ủi Vệ Linh Phong.
Vệ Linh Phong lại tiếp tục gọi tên Bảo Bảo.
Lúc Huyễn Phượng chạy tới thấy Vệ Linh Phong hoảng loạn liền muốn điểm huyệt ngủ của y. Ai ngờ bị ánh mắt sắc lạnh của y làm dừng tay.
“Để ta đi tìm Bảo Bảo”.
Huyễn Phượng thấy sự cố chấp trong mắt y liền buông xuôi, đỡ người đi tìm Vệ Bảo Bảo.
Trời bắt đầu mưa nhưng Vệ Linh Phong không quan tâm, y phải tìm Bảo Bảo của y, từ cung này sang cung khác tìm khắp nới cũng không thấy người đâu cho tới khi tìm tới hòn giả sơn ở góc hoàng cung mới thấy Vệ Ngữ Nghi vẫn bình an vô sự. Lúc này tảng đá đè nặng trong tâm của Vệ Linh Phong mới được gỡ xuống. Từ từ tiến lại chỗ Bảo Bảo, Vệ Ngữ Nghi khẽ gọi:
” Bảo Bảo”
Vệ Bảo Bảo nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên, thấy người tới là Vệ Linh Phong liền chỉ vào chú chim nhỏ đang nằm trên đất.
” Chim nhỏ bị thương rồi” Hóa ra Vệ Ngữ Nghi ham chơi chạy loạn lại chạy tới hòn giả sơn này, lại gặp chim nhỏ bị thương nhưng không biết làm thế nào đành ngồi nhìm chú chim nhỏ cả buổi.
Vệ Ngữ Nghi ôn nhu cười
” Chúng ta mang chim nhỏ về cho ngự y xem nhé”
Trời mưa Vệ Ngữ Nghi vẫn ngồi nhìn chim nhỏ nên toàn thân đều ướt, Vệ Linh Phong đưa nàng về, cùng Lạc Họa chăm sóc tỷ mỉ. Cho đến khi Vệ Ngữ Nghi an ổn ngủ mới yên tâm đứng dậy.
Vừa đứng dậy Vệ Linh Phong liền lập tức ngất đi.
Huyễn Phượng tưởng như khoảnh khắc Vệ Linh Phong ngã xuống có ai lấy tim hắn bóp nghẹt
” Mau truyền thái y”