Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 55: Điềm tĩnh




Trên đường trở về, Mạch Thế Ninh liền "Thuận miệng" nhắc tới: "Tề Khiêm bác sĩ Tề, tựa hồ rất có thiện cảm đối với Lương lão sư, còn từng tặng hoa."

Đúng như dự đoán, Lý Tu Hằng nhíu mày: "Ta từng nghe hắn nhắc đến, lúc đó cũng không có suy nghĩ nhiều. Tiểu Bảo, ngươi yên tâm, ta đã giành mất mẹ và bà ngoại, sẽ không để cho người khác lại cướp đi người của ngươi. Ta sẽ tận lực uyển chuyển một chút, khuyên hắn từ bỏ Lương lão sư."

Mạch Thế Ninh âm thầm nhéo Hạ Dịch Nặc một cái, làm ra một tư thế chiến thắng.

Đêm nay Lý gia rất náo nhiệt, một bàn đầy người. Tự nhiên, nhắc đến chuyện mừng năm mới.

Lý Thanh Lam hỏi Hạ Dịch Nặc: "Tiểu Bảo, năm nay bà ngoại đón năm mới ở nhà cậu, chúng ta sẽ về nhà nội của ca ca con, khoảng mùng hai sẽ lên đường. Con muốn đi cùng chúng ta, hay là đến nhà của ba con bên kia?"

Hạ Dịch Nặc nghĩ ngợi: "Ba bên kia năm nay đoán chừng sẽ về nhà bà ngoại của Tiểu Ngôn a."

Cậu Lý Thanh Phong nghe vậy liền vỗ ngực: "Này còn phải nói, Tiểu Bảo đến nhà cậu đón năm mới đi!"

Mợ Đỗ Tát Nhĩ nháy mắt mấy cái với Hạ Dịch Nặc: "Đúng vậy a, mợ sẽ làm yaourt sữa hai lớp mà con thích!"

Lý Thanh Lam cười nói: "Cũng tốt. Ngày mai Mộc Mộc về London đi, vậy trước năm mới khi nào lại trở về?"

Lý Mộc: "Khoảng hai mươi bảy âm lịch."

Lý Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình. Lý Thanh Lam lại hỏi: "Tiểu Bảo, Mộc Mộc, sau khi hai đứa tốt nghiệp định sẽ làm gì?"

Hạ Dịch Nặc đang muốn trả lời, lại bị Lý Mộc tranh trước: "Đang định nói chuyện này với bà nội, cô cô và dượng. Con đã quyết định rồi, định về nước làm việc, không tiếp tục học lên tiến sĩ nữa."

Hạ Dịch Nặc nhìn thấy sắc mặt của cậu không phải quá tốt, lập tức mở miệng nói đỡ: "Học tiến sĩ thật sự quá cực khổ, một mình ngươi ở bên ngoài, mọi người trong nhà cũng lo lắng."

Đỗ Tát Nhĩ: "Học đến thạc sĩ đã là làm khó nha đầu kia rồi, không có thông minh như ca ca tỷ tỷ của nàng."

Lý Tu Hằng xoa xoa đầu Lý Mộc, cưng chiều nói: "Mộc Mộc nhà chúng ta thông minh nhất đáng yêu nhất rồi, phải hay không?"

Lý Mộc vươn tay vỗ tay cùng Lý Tu Hằng.

Lý Thanh Phong thở dài một hơi: "Ba cũng không phải là nhất thiết muốn con tiếp tục học tập, chẳng qua là con phải suy nghĩ cho kỹ, vô duyên vô cớ bỗng nhiên nói muốn đi dạy làm gì? Tỷ, tỷ phu, ngươi nói đây có phải là làm bừa hay không?!"

Đi dạy? Lại cái gì nữa đây?

Lão thái thái: "Mộc Mộc, thật hay giả vậy? Tại sao không có nói với bà nội?"

"Bà nội đừng nóng vội, con chỉ mới nói như vậy thôi, chữ bát (八) cũng còn chưa có chổng lên! Ba, ba đừng làm bà nội sợ." Lý Mộc gắt giọng, "Con a, trước sẽ chuẩn bị tốt chuyện tốt nghiệp, sau đó trở về tìm việc làm, còn chuyện đến công ty luật hay là đến các đơn vị khác, đến lúc đó lại tính tiếp. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng sẽ đi dạy..."

Lý Thanh Phong thấp giọng trách mắng: "Hồ đồ!"

Hạ Dịch Nặc vội an ủi: "Cậu, Mộc Mộc cũng còn chưa có quyết định, với lại đi dạy cũng không phải là chuyện gì không tốt a."

Đỗ Tát Nhĩ tiến đến nhéo nhéo gương mặt nữ nhi: "Đúng vậy, Mộc Mộc yên tâm, mẹ ủng hộ con!"

Lý Thanh Phong cười khổ: "Ngươi nha, cẩn thận mẹ nuông chiều thì con hư!"

Lão thái thái: "Thanh Phong, con đây là làm sao vậy, tư tưởng còn không có dân chủ bằng ta. Ta cảm thấy ý tưởng của Mộc Mộc rất tốt!"

Hai mắt Lý Mộc tỏa ánh sáng: "Thật sao? Bà nội?"

Lão thái thái: "Bà nội lừa gạt con khi nào. Ta cảm thấy đi ra ngoài du lịch một chút giống như Mạch Mạch cũng rất tốt."

Mạch Thế Ninh ôm quyền, cám ơn lão thái thái.

Lý Thanh Phong: "Ba cũng không phải là phản đối, ai, thật là, con cháu đều có phúc của con cháu, con trưởng thành, ba cũng không quản con nữa."

Lý Mộc thấy tình hình hết sức tốt đẹp, đứng lên chạy tới ôm lấy cánh tay của Lý Thanh Phong làm nũng: "Con biết ngay mà, ba là tốt nhất!"

Lý Thanh Phong: "Hừ, thôi đi."

Mọi người ngươi một lời ta một câu, bàn ăn trở nên đặc biệt náo nhiệt. Lý Đỗ cười ha hacảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh quá. Chớp mắt các ngươi đều đã lớn rồi, liền phải thành gia lập nghiệp, chúng ta cũng già rồi."

Lý Tu Hằng: "Ba, sao lại nói như vậy được, bà ngoại cũng còn chưa nhận là mình già đâu!"

Lão thái thái: "A Đỗ nói cũng đúng. Các con nha, phải để tâm một chút. Nhìn Quý Khang và Mạch Mạch xem, thật tốt! Tuổi của Tu Hằng cùng Tiểu Bảo cũng không khác biệt mấy, Mộc Mộc con đừng cười, con cũng phải nhanh nhẹn một chút."

Lý Đỗ thuận miệng liền hỏi: "Mạch Mạch và Quý Khang chuẩn bị lúc nào kết hôn?"

Mạch Thế Ninh cười ngây ngô không lên tiếng, Trương Quý Khang cảm thấy buồn cười: "Lam di, vấn đề này đại khái là bắt đầu từ khi con sáu tuổi, vẫn luôn bị hỏi cho đến bây giờ, có phải hay không?"

Lý Thanh Lam mỉm cười: "Còn không phải sao, chớp mắt một cái đã hai mươi năm rồi."

Lý Đỗ khe khẽ vỗ lên tay Lý Thanh Lam, tiếp lời: "Tiểu Bảo nhìn thấy Mạch Mạch và Quý Khang như vậy, cũng không sốt ruột sao?"

Lý Tu Hằng nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc, biểu tình có chút phức tạp: "Ba, định nghĩa của mỗi người về hạnh phúc là không giống nhau. Trái lại con cảm thấy, hôn nhân cũng không phải là con đường duy nhất."

Lý Thanh Lam cả kinh: "Làm sao vậy, Tu Hằng, bỗng nhiên lại cảm thán như vậy?"

"Không sao", Lý Tu Hằng có chút mất tự nhiên nói, "Đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện, có chút cảm xúc."

Hạ Dịch Nặc giống như cười mà không phải cười, nửa thật nửa giả mà hỏi thăm: "Con muốn nghe ý kiến của các vị trưởng bối một chút về chuyện lựa vợ gả chồng của chúng con?"

Này là lần đầu tiên, Hạ Dịch Nặc chủ động đề cập tới vấn đề này.

Lý Đỗ: "Tất nhiên các con sống hạnh phúc là được rồi."

Lý Thanh Lam: "Ta cũng vậy."

Bà ngoại: "Nói thì nói như vậy, tính tình, tướng mạo, học lực của đối phương, tốt nhất là có thể phù hợp."

Lý Thanh Phong: "Mẹ nói cũng đúng."

Đỗ Tát Nhĩ: "Ta luôn luôn rất dân chủ, hoàn toàn không có yêu cầu gì cả!"

Hạ Dịch Nặc cười mỉm, Lương Giác Quân thật đúng là phù hợp, ngoại trừ giới tính.

Đỗ Tát Nhĩ: "Tiểu Bảo cười mỉm cái gì vậy, có phải là đã có đối tượng trong lòng rồi hay không?"

Hạ Dịch Nặc: "Nào có cười mỉm chứ."

Lý Tu Hằng: "Con tất nhiên là muốn tìm một người huệ chất lan tâm như bà ngoại, hiền lương thục đức như mẹ, hài hước dí dỏm giống như mợ vậy a!"

Lý Đỗ: "Xú tiểu tử yêu cầu thật quá cao."

Lão thái thái cười không khép được miệng: "Vừa nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi, ta có thể chờ đợi để được ôm tằng tôn không đây!"

Lý Thanh Lam cười nói: "Mẹ, Mộc Mộc còn nhỏ, trong lòng Tiểu Bảo và Tu Hằng đều có tính toán, cũng chưa đền tuổi cần phải hối thúc kết hôn, thuận theo tự nhiên là được rồi."

Ngày nghỉ tết dương lịch ngắn ngủi đã kết thúc, còn một tháng nữa là đến tết âm lịch, một vòng bận rộn mới liền bắt đầu.

Tháng tư Hạ Dịch Nặc tham gia bảo vệ luận văn tiến sĩ, tháng ba phải hoàn thành bảo thảo luận văn để xem xét, cho nên sau tết dương lịch liền phải bắt tay vào viết luận văn. Ngoài những bài viết mang các yếu tố có tác động nhất định được phát hành trên SCI theo yêu cầu của nhà trường trong quá trình nghiên cứu tiến sĩ, luận văn tốt nghiệp, cũng chính là cái được gọi là "Đại luận văn", cũng cần phải được kiểm soát chặt chẽ. Mỗi tiến sĩ nộp đơn xin cấp bằng, luận văn tốt nghiệp tốt nghiệp phải được đưa ra để các chuyên gia tiến hành đánh giá, chỉ khi qua được phần đánh giá này, mới có thể tham gia bảo vệ luận văn tiến sĩ, sau khi thông qua bảo vệ luận văn, mới có thể lấy được chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị. Đối với các trường đại học trong nước có rất nhiều cánh cửa nghiên cứu thạc sĩ tiến sĩ là 'Khó vào dễ ra', tức là khi muốn vào học thì cấp độ khó hơn khi tốt nghiệp, hiện tượng những nghiên cứu sinh đục nước béo cò, ngồi không chờ đợi tốt nghiệp cũng trở nên khá phổ biến. Những năm qua khi chương trình đào tạo sau đại học không ngừng cải cách, hệ thống văn bằng của các trường đại học đang trở nên ngày càng chuẩn hóa hơn.

Các luận án về y học sinh ngoài trừ nói khái quát, còn bao gồm một loạt các vấn đề, tóm tắt điểm chính, các phương pháp vật liệu, kết quả thử nghiệm và thảo luận về các phần khác nhau. Thời gian năm năm, số liệu thí nghiệm tích lũy được rất nhiều, nhất là các phương pháp vật liệu và kết quả thí nghiệm, đều là vừa làm thí nghiệm, vừa chỉnh sửa lại thành bản thảo. Viết luận văn tốt nghiệp chính là dựa trên cơ sở của những việc thường ngày, xác định phương hướng, mạch suy nghĩ, sắp xếp lại các hệ thống câu chữ. Sau khi thảo luận thêm với Đường Thụ Lương về tiến độ của các khóa đề, thí nghiệm của Hạ Dịch Nặc bắt đầu giảm bớt, các sư đệ sư muội từ từ đuổi kịp, sau đó liền tiếp giao làm việc. Hạ Dịch Nặc thường chỉ có các thí nghiệm linh tinh vào buổi sáng, buổi chiều thì trở lại căn phòng nhỏ của mình, vùi đầu vào phòng sách viết luận văn.

Mà trên đỉnh đầu Lương Giác Quân là các dự án và kỳ sát hạch giữa kỳ đang đến gần. Trong dịp tết âm lịch, Lương Giác Quân phải về San Francisco làm báo cáo và thảo luận. Ngoài ra, năm nay Lương Giác Quân cũng giống như những giảng viên, nghiên cứu viên khác, phải tham gia vào hội thảo thường niên và làm báo cáo nội bộ của Viện y học Đại học C. Mặc dù chỉ là 20 phút báo cáo, nhưng đối mặt với rất nhiều giảng viên, sinh viên trong trường và chuyên gia nước ngoài, tất nhiên cũng không thể lơ là. Mấu chốt còn có một chỗ, đây là lần đầu tiên Lương Giác Quân dùng tiếng Trung để làm báo cáo học thuật. Một vấn đề chung mà các giảng viên học giả về nước giảng dạy nghiên cứu thường gặp phải, chính là không biết thuyết minh các thuật ngữ chuyên ngành bằng tiếng Trung như thế nào.

Buổi tối Lương Giác Quân có lớp, Hạ Dịch Nặc lại âm thầm tiến vào lớp học, ngồi vào hàng ghế cuối cùng.

Là một trong rất nhiều ánh mắt tùy ý nhìn lên bục giảng, nhưng có lẽ là ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, lộ ra mê luyến, một bài giảng này, ánh mắt nghiêm túc của người trên bục giảng lách qua các hàng ghế dừng lại trên người một người. Một người đang âm thầm mỉm cười.

Lúc nghỉ giữa giờ, Lương Giác Quân lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ xuống một hàng chữ gởi cho Hạ Dịch Nặc: "Ngươi làm cho ta phân tâm rồi."

Hạ Dịch Nặc cầm điện thoại trên tay trong lòng tràn đầy vui vẻ, trả lời: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đã khiến cho ta phân tâm."

Vài giây sau, Lương Giác Quân cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, bên môi tràn ra một nụ cười nhạt, lại có chút đỏ mặt, giống như để che giấu mà ho hai tiếng.

Tình cảm của thiếu nữ luôn mang theo chút thi ca. Tâm tình của Hạ Dịch Nặc lập tức trở nên thật tốt, chẳng qua là một bài giảng tiếp theo, thu liễm lại tầm mắt, chăm chú vào nội dung.

Sau khi về nhà hai người mỗi người một máy tính, chiếm lấy một góc bàn. Cảm giác mỗi người đều bận rộn, tốt vô cùng. Lương Giác Quân lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Hạ Dịch Nặc, làn ra sứ trắng, dung mạo thanh tú, trong nháy mắt, Lương Giác Quân lại có chút thất thần, dường như đang nhìn một bức họa:

Thiếu nữ ngồi ở đầu tường, cúi người đến gần đóa bách hợp bên dưới, mà bàn tay của bản thân vươn ra hết sức muốn chạm vào đóa bách hợp kia, ánh mặt trời xuyên kẻ hở các ngón tay, ánh sáng ấm áp rực rỡ kia giống như lúm đồng tiền trên đôi má của người thiếu nữ.

Hạ Dịch Nặc cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lương Giác Quân, dừng ngón tay đang gõ bàn phím lại, cười hỏi: "Nhìn cái gì?"

Lương Giác Quân đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Dịch Nặc, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Hạ Dịch Nặc: "Ta đi lấy một ly sữa tươi nóng cho ngươi."

Mọi người đều nói, đồng hành là lời tỏ tình lâu dài nhất. Ở cạnh nhau một cách im lặng nhưng không lúng túng, cùng thư giãn và tận hưởng, cảm giác an toàn rất chân thật, sự an tâm khi được nắm giữ, tất cả đều xuất phát từ —— ở cùng với ngươi.

Sáng hôm sau, Hạ Dịch Nặc nhận được điện thoại của Cố Nhất Trĩ.

"Xin chào tiểu sư muội!"

"Xin chào Cố sư tỷ."

"Buổi tối có thời gian không? Mời ngươi đi ăn cơm."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ."

"Lần trước đêm hôm khuya khoắt là ngươi giúp ta đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện thú y, còn chưa kịp cám ơn ngươi đâu!"

"Cố sư tỷ thật sự là quá khách khí, chuyện nên làm thôi, không cần phải phiền toái mời cơm a."

"Sao lại phiền toái? Không đồng ý liền coi như không nể mặt ta a!"

"Cái này...Kỳ thật hôm nay ta khá bận rộn."

"Có bận đến mấy cũng không cần ăn cơm sao? Buổi chiều đúng lúc ta muốn đến Đại học C, đến lúc đó sẽ gọi điện cho ngươi."

"Cố sư tỷ, ai..."

"Tút tút tút..." Đối phương đã cúp điện thoại. Bữa cơm này là trốn không thoát rồi, đúng lúc buổi tối nay Lương Giác Quân sẽ có một cuộc họp nhóm trong phòng thí nghiệm, cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Cố Nhất Trĩ đưa Hạ Dịch Nặc đến khu công nghiệp công nghệ cao ở phía Tây thành phố. Xe chạy đến một bãi đậu xe ngầm của một tòa nhà, Cố Nhất Trĩ thành thục quẹt thẻ tiến vào, ở lối vào, Hạ Dịch Nặc liếc nhìn qua sơ đồ tầng lầu của tòa nhà, nghiễm nhiên xuất hiện logo của công ty AM, lập tức liền hiểu ra, muốn cảm thán, Cố sư tỷ a Cố sư tỷ.

Sau khi xuống xe, Cố Nhất Trĩ quen thuộc mà quẹo vào thang máy, nhấn nút tầng 3, mà bên cạnh cái nút tầng 11 rõ ràng là tên của công ty AM. Hạ Dịch Nặc nhếch miệng, Cố Nhất Trĩ nhìn thấy, mỉm cười tươi sáng: "Thế nào, cảm thấy lên phải thuyền của giặc sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Không có, cảm thấy Cố sư tỷ thật sự là nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh."

Đến ngoài cửa nhà hàng, đã có phục vụ viên đứng chờ ở đó, đưa hai người vào một căn phòng nhỏ đã đặt trước.

"Nhà hàng này ta thường đến, thức ăn không tệ, thích ăn gì liền tùy ỳ chọn."

Một bữa cơm, Cố Nhất Trĩ hoàn toàn không có nhắc đến công việc, mà là nói chuyện về chú cún, nói về thời gian còn ở Đại học C, nói về những tai nạn xấu hổ của Tiểu Đường khi còn nhỏ. Sau đó không thể tránh khỏi, chính là nói đến vấn đề tốt nghiệp của Hạ Dịch Nặc.

Hạ Dịch Nặc: "Kỳ thật ta muốn làm một công việc phụ, ví dụ như mở tiệm cafe. Đương nhiên, cũng sẽ không từ bỏ chuyên ngành."

"Vậy sao, ý tưởng thật tốt." Cố Nhất Trĩ cười nói, ngón tay lại theo thói quen mà gõ gõ trên mặt bàn, "Ngươi cảm thấy nhà hàng này thế nào? Xung quanh đây có rất nhiều mặt bằng rất tốt, ta có thể giúp ngươi hỏi thăm một chút."

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Không, ta muốn một nơi ở gần Đại học C."

"Thật sao? Không ngờ ngươi lại lưu luyến sân trường như vậy?"

"Đúng vậy, Đại học C đối với ta mà nói là rất quan trọng."

Cố Nhất Trĩ gật gật đầu, mới cười hỏi: "Ngươi cũng biết, trên lầu chính là công ty của chúng ta, có hứng thú đi lên xem một chút hay không?"

Hạ Dịch Nặc hiểu ý mỉm cười: "Đến cũng đã đến rồi, tất nhiên là phải lên tham quan một chút."

Cố Nhất Trĩ đưa Hạ Dịch Nặc trở lại công ty. Vừa vào cửa chính là một bàn tiếp tân hình tròn, trưng bày mô hình các sản phẩm mà công ty làm đại lý hoặc do công ty phát triển ra, trên tường là poster giới thiệu về công ty và các sản phẩm của công ty. Đi vào trong, là khu vực văn phòng mở, phòng họp, một số văn phòng độc lập, đơn giản rõ ràng. Hai bên hành lang, tất cả đều là phòng thiết bị và phòng nghiên cứu. Trong vòng hai năm đã đưa công ty đạt được quy mô như thế này, xem như là rất giỏi rồi.

Cố Nhất Trĩ đưa một tay lên ra hiệu xin mời: "Tùy ý tham quan."

Đầy đủ thiết bị, bàn điều khiển sạch sẽ gọn gàng trật tự. Những chỗ đôi mắt có thể


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.