Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 47: Ai cho anh cái quyền đó ?




Giọng bác sĩ khiến họ thở phào.

Út Linh ngồi bên cạnh, thấy Lan tỉnh mới nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, thổi thổi thìa cháo, đưa lên miệng chị dâu. Lan lờ đi, nàng câm lặng không nói gì cả.

-”Chị, chị phải nghĩ tới đứa bé trong bụng chứ?”

Ánh mắt nàng có phần khác lạ, nhìn về phía bụng mình.

-”Em bé khỏe, được ba tuần rồi chị ạ, may mà bọn nó tới kịp…”

Nàng vẫn trầm mặc, hất mạnh bát cháo, nhanh nhẹn xuống giường cầm lấy mảnh vỡ, toan cứa vào vết thương hôm qua…

Út Linh tái mặt, cố trấn tĩnh:

-”Được, chị chết đi, chết ngay đi, chết rồi xem anh Việt có tha thứ cho chị không? Chị dám giết chết con của anh ấy à?”

-”Chị là loại mẹ độc ác…”

Hai từ đâu xông vào, khẽ mắng Út Linh, từ tốn nói:

-”Nếu biết có đứa trẻ này, anh Việt sẽ rất vui, anh ấy sẽ rất mong…”

-”Anh ấy mong nó ư?”

-”Đúng vậy…anh ấy yêu quý chị, và nhất định là cả con mình nữa, vì vậy chỉ cần phải sống thật mạnh khỏe, để anh ấy vui…”

-”Anh sẽ vui sao?”

-”Có chứ, anh ấy sẽ yên lòng…”

Khẽ xoa phần bụng, nơi có sinh linh bé nhỏ, một dòng nước mắt chảy, nàng gật gù:

-”Ừ, đúng vậy, Việt sẽ vui lắm phải không? Sắp có tiểu ngan vịt ra đời rồi…”

-”Đúng thế, chị ăn đi…”

-”Ừ, tôi ăn, ăn rồi còn sinh tiểu ngan vịt, đợi lúc Việt trở về, anh ấy bế con sẽ vui lắm đây…”

Thấy chị dâu lấy lại tinh thần, hắn cố động viên thêm:

-”Điện thoại của anh cả hỏng, chỉ còn cái này, chiếc ví này giờ giao cho chị, đợi anh ấy trở về rồi trả lại cho anh ấy…”

-”Được, tôi sẽ giữ cẩn thận!”

Linh thấy vậy sững sờ:

-”Hai, điên à, làm gì vậy?…”

Hai quắc mắt, sau khi Lan ngủ, hắn mới kéo Út Linh ra ngoài, thủ thỉ:

-”Vốn định không đưa, vì sợ Lan nhớ đại ca, không vượt qua được…nhưng giờ cứ để thế còn hơn là để chị ấy nghỉ quẩn, còn đứa bé nữa…”

Út nghe mà không khỏi chạnh lòng, nước mắt từng hàng chảy không ngừng.

……….

Một tháng, một tháng dài lẽo đẽo.

Người ta nói, thời gian, có thể là liều thuốc hữu hiệu nhất, nhưng có những nỗi đau, chẳng thể nhạt nhòa…

-”Hai!”

-”Chị cả…”

-”Có thể nói cho tôi, anh ấy đã ra đi như thế nào được không?”

Giọng nàng không cao không thấp, vẻ mặt vẫn trầm mặc như vậy. Hai ngạc nhiên không kém, rốt cuộc thì nàng bắt đầu nhận thức được…

-”Chị…chị…chị giữ sức khỏe đi, dù sao thì giờ anh ấy chắc đang trên thiên đường dõi theo chị…”

-”Cầu xin chú, tôi thực sự muốn nghe…”

-”Anh Việt…anh ấy không cẩn thận bị ngã từ cao xuống…”

-”Cao? Là bao nhiêu?”

-”Chị…ĐỪNG….”

-”Chú yên tâm, tôi còn có tiểu ngan vịt, tôi là…”, nàng khẽ thở dài… “chỉ muốn biết chồng mình đã đau đớn như nào?”

-”Từ tầng tám…nhưng lúc ấy vắng quá, em cho điều tra mà không được…”

-”Tôi biết rồi.”

Nàng khẽ đứng dậy.

-”Chị, chị không sao chứ?”

-”Tôi không sao!”

-”Chị cố gắng lên, anh em chúng em lúc nào cũng bên chị!”

-”Tôi biết, cảm ơn.”

-”Em định để sau nhưng bây giờ chị đã tỉnh táo, chị có thể kí giúp em một số giấy tờ không?”

-”Giấy tờ?”

-”Có rất nhiều giấy tờ liên quan tới cổ phần, đất đai, các tài sản ngầm của đại ca, …chị chỉ cần kí thôi, việc chuyển nhượng em sẽ đi làm …”

-”Không cần, chú cứ quản hết đi…”

-”Cái này không được…em nghĩ anh ấy cũng muốn chị tiếp nhận mọi thứ, với cả về mặt pháp lý, chị là vợ đại ca, việc này là hiển nhiên…”

Vợ? Đúng, nàng là vợ anh, nhưng giữa hai người cũng chỉ là một chiếc nhẫn, pháp lý? Nàng nhớ không nhầm họ chưa bao giờ đăng kí kết hôn?

Hai cất tiếng, chậm rãi kể, hắn quỳ xuống van xin nàng tha thứ thay cho Út Linh, nhưng nàng cái gì cũng không để ý, chỉ vang vọng những chữ cuối: “…chị đừng giận anh cả, căn bản do anh ấy quá yêu chị, lúc đó nghĩ chị không qua khỏi, nên muốn kết duyên cùng chị…”

Kí xong đống giấy tờ, nàng lao về nhà, tâm trạng rối bời…bực tức lục lọi mọi thứ.

Cuối cùng người con gái ấy cũng tìm được thứ nàng cần. Trong hộc tủ là một chiếc hộp gỗ rất đẹp, người nào đó nhét vào đó những thứ đầy yêu thương, trân trọng…

Cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn, tay nàng run rẩy, không biết nàng đang khóc hay cười, chỉ nghe thấy tiếng quát rất to, giọng nói ai oán tới xe lòng…

-”Việt! Anh là thằng khốn nạn…Anh lấy tôi à? Ai cho phép anh làm thế? Ai cho phép anh ràng buộc tôi…”

-”Anh là chó …anh không đáng mặt quân tử? Anh nói cả đời cũng không bỏ tôi, vậy mà…anh ở đâu, mau ra đây…”

-”Anh nhẫn tâm lắm, anh bảo tôi đợi, nhất định anh sẽ về tìm…vậy mà anh ở đâu? Tôi vẫn đợi ở đây đây? Đồ khốn khiếp nhà anh…”

….

Thứ tiếp theo nàng nhìn thấy là một chiếc lọ thủy tinh, đựng đầy hạc giấy? Là ai gấp? Tại sao nàng chưa thấy bao giờ?

Khẽ khàng lấy ra một con hạc, nhận thấy trên cánh của nó có một dòng chữ nắn nót, nàng cẩn thận giở ra:’Xin trời cho cô ấy bình an, con nguyện đổi mạng mình!’, nàng tiếp tục mở con hạc thứ hai, ‘Xin trời cho cô ấy bình an, con nguyện đổi mạng mình!’, con thứ ba, thứ tư….tất cả đều chỉ có câu ấy, nàng tức, giận tới thấu xương…

-”Vịt kia, thằng điên nhà anh? Ai cần anh đổi mạng? Ai cho anh cái quyền đó?”

-”Cả ông trời nữa…tại sao nghe lời của một thằng ngu như thế?”

Lòng nàng chưa bao giờ thấy ghét anh tới vậy, tay xé tờ giấy đăng kí kết hôn một cách quả quyết.

-”Tôi tuyên bố ly hôn với anh, tôi không lấy một thằng tồi như anh, anh là tên khốn nhất trên đời…”

Chiếc lọ đựng hạc cũng bị đập tả tơi, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, nàng cứ thế lịm đi, trong máu và nước mắt.

……

Nàng tỉnh, đã bao lần trong mộng mơ thấy anh, mỗi lần nàng đều muốn ngủ thật lâu, thật lâu, nhưng rốt cuộc, mọi thứ đều quá phũ phàng…

Cẩn thận đặt đĩa vào đầu DVD, thứ cuối cùng trong chiếc hộp gỗ…

Đó chẳng phải nàng nằm ấy sao? Anh thật bảnh, anh cầu hôn nàng…họ còn uống rượu giao môi nữa…

-”Việt, anh thật xấu…anh nói em đi đâu, anh theo đấy? Vậy mà anh đâu có giữ lời?”

-”Anh nói nếu lạc mất nhau anh sẽ tìm em? Vậy sao em đợi lâu thế mà chưa thấy anh tới đón em đi?”

-”Việt…Việt ơi…em nhớ anh lắm…”

-”Việt ơi, em vẫn đợi mà…về đi, về cho em đi với…”

Nàng bất lực gục vào gối, cầu xin, nhưng chẳng ai nghe thấy…

Bỗng, một giọng nói vang lên…

Một giọng nói rất quen…

Là anh?

Là anh sao?

Nàng sung sướng, ngó xung quanh…rồi lại nhìn vào tivi…

-”Bà xã, thật là hạnh phúc em không sao rồi, sẽ có một ngày em phát hiện ra anh giấu em…tha thứ cho sự ích kỉ của anh nhé, em muốn phạt anh như nào cũng được. E hèm…bây giờ em đã là vợ anh rồi, thật không biết nói gì nữa, chúng ta sẽ cùng xây dựng một đại gia đình nhé. ANH YÊU EM!!!”

Đại gia đình? Mắt nàng nhòe đi…Anh bỏ đi rồi, nàng biết xây dựng đại gia đình thế nào đây? Bỗng nhiên, nàng như sực nhớ một điều gì rất quan trọng, khẽ sờ tay xuống dưới, lòng nàng nặng trĩu, vội vàng lấy băng dính, cẩn thận dán lại tờ hôn thú; môi khẽ mấp máy…’Được, Việt…em sẽ thay anh hoàn thành ước nguyện, kiếp này trời chỉ cho ta có một đứa con, nhưng sau này, em nhất định nói với con, gia đình nó sẽ đẻ thật nhiều, ta sẽ có cháu chắt đầy đàn, đại gia đình ta sẽ thật vui vẻ…’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.