Ngày họ đi đăng ký kết hôn, nhiệt độ không khí rất cao, Tần Ca đặc biệt mặc một chiếc váy liền màu đỏ, thả tóc, đứng dưới sân chờ Bạch Khải Gia đến đón cô. Trước kia Tần Ca luôn hâm mộ các cặp đôi tay trong tay đi qua, bây giờ cô cũng có được hạnh phúc này.
Con người khi còn sống vừa cảm thấy dài lâu lại vừa cảm thấy như chỉ thoáng qua trong giây lát rồi biến mất, quanh co vô tận, cô có thể có được hôm nay là đã thấy đủ.
Xe chậm rãi dừng lại, người trong xe kéo cửa kính xuống, nhìn thẳng vào cô gái mặc váy đỏ, sự vui vẻ trong mắt không hề che giấu. Tần Ca ngẩng lên cười với anh và hỏi: "Đẹp không? Mẹ nói hôm nay nên mặc màu đỏ."
Bạch Khải Gia xuống xe, cẩn thận đánh giá đôi chân mềm mại của cô và nói: "Đẹp lắm."
Họ đến ủy ban cũng không phải là sớm bởi đã có rất nhiều người đang xếp hàng. Lúc này, Tần Ca kéo tay Bạch Khải Gia nói: "Đừng bắt em chờ trong xe, chúng ta cùng xếp hàng đi."
"Được." Anh đỡ cô xuống, mười ngón tay giao nhau, nhẫn cưới cũng nằm kề nhau, được nhiệt độ của ngón tay làm ấm.
Họ là một cặp đôi rất bắt mắt, Bạch Khải Gia cũng không sợ bị người khác nhìn, thường giúp Tần Ca sửa lại tóc, nếu không thì ôm eo cô, để cô dựa vào người mình trong chốc lát.
Tần Ca chợt nghĩ đến cái gì, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Sẽ không trùng hợp đến mức lại bị chụp ảnh chứ?"
Bạch Khải Gia nói: "Vợ trên mạng của em liệu có gửi dao cho anh không?"
Tần Ca cười, lắc lắc tay anh: "Rất nhiều người chỉ là a dua, chạy đến xem anh, anh nhìn số lượng người follow đi, ngày nào cũng tăng cao."
ID Lực khẩu lực khẩu bị bại lộ là do Bạch Khải Gia dùng nó để cầu hôn.
Bức họa vẽ dở tại phòng học trường Mỹ thuật quốc gia của anh đã được hoàn thiện, đó là hình vẽ nghiêng một bên mặt của một cô gái, cô có mái tóc dài, khi cúi đầu rửa bút, sợi tóc tùy ý rơi xuống, tay cô dính đầy màu nước, cô dùng ngón út vén tóc lên, chính giữa thái dương có một nốt ruồi nhỏ.
Lực khẩu lực khẩu: Bởi vì bạn gái hơi mê tín, cho nên hôm nay tôi nói những lời này. Bức họa này tôi từng vẽ năm 18 tuổi, nhưng không vẽ xong thì thanh xuân đã tàn. Mười năm sau, tôi lại vẽ một lần, may mắn là người trong họa vẫn là em. Việc nhà anh sẽ làm, Vật nhỏ và Báo hồng anh sẽ chăm, tranh thủ hàng năm đưa em đi du lịch, mua dụng cũ vẽ tranh tốt và đồ vật màu hồng phấn, @ Bạch Bạch Bạch Khải gả cho anh được không? Anh cam đoan sẽ luôn là hình mẫu mà em thích. Nếu đồng ý, lập tức xuống lầu.
Tuy là phác họa, chỉ dùng bút máy nhưng đầu bút sắc bén, có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
***
Cùng một ngày, chỉ cách khoảng năm phút đồng hò, đại V* Bạch Bạch Bạch Khải chia sẻ trạng thái weibo này, đây được các fan gọi là ngày kỷ niệm trọng đại, bởi vì nick weibo chỉ quan tâm đến thức ăn và vẽ lần đầu tiên khoe chuyện tình cảm.
(*Nick có chữ V là nick chính thức, đã được xác nhận.)
Bạch Bạch Bạch Khải:Em xuống ngay đây.
Khu bình luận đầy tiếng kêu khóc:
Đại Đại đợi thêm năm phút nữa sao?
Chồng tôi sắp kết hôn, cô dâu không phải là tôi.
Tôi không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết aaaaaa!
Có để lũ FA này sống không?
Kết hôn là gì? Em còn bé lắm, không hiểu.
Cục cưng xin bỏ qua.
Tôi là cửa sắt nhà Đại Đại, ôi khóa hỏng rồi, không mở được, ha ha ha.
Sao lại có tên nào dám giành Bạch Bạch của tôi? Cắn này!
Được rồi được rồi, biết hai người hạnh phúc rồi, tôi còn lâu mới hâm mộ hai người nhé.
Tên này dám sao chép phong cách vẽ của Bạch Bạch nhà tôi? Phá Phong Đao của tôi đâu?
Đương nhiên cũng có người chúc phúc:
Mẹ nó, rốt cuộc Bạch Bạch nhà mình cũng gả đi được, rơi lệ.
Quả nhiên cô gái trong video là Bạch Bạch, rất ấm áp, tôi muốn hít thở một lát.
Lầu trên, cho nên người kia chính là vị bác sĩ nọ? Là giọng nói trong video kia? 18 tuổi quen nhau? Mười năm sau kết hôn? Trời ạ, quay phim thần tượng sao? Cảm động quá!
Báo hồng và Vật nhỏ là gì? Ăn ngon không?
Chụp ảnh, phải chụp ảnh, nếu không chúng tôi sẽ không đồng ý.
Thì ra Đại Đại thích màu hồng... Như thể biết một bí mật lớn.
Chúc phúc chúc phúc, nhưng tôi muốn bình tĩnh, đừng hỏi tôi bình tĩnh là ai.
Thật muốn đi xuống lầu vây xem.
Chào mọi người, tôi là dưới lầu.
Nhưng hai weibo này đồng thời không có động tĩnh, quần chúng chờ rất nhiều ngày.
Thẳng đến ngày hôm nay, nhiệt độ lên cao, Bạch Bạch Bạch Khải phát kẹo, đi kèm là một đôi sổ màu đỏ, cô viết: Mười năm nay tôi luôn vẽ theo phong cách của anh, dùng tên của anh, không vì gì khác, chỉ là muốn nhớ mãi người này, may mắn là tôi và anh sẽ mãi ở bên nhau, cũng chúc mọi người hạnh phúc, trước mặt tình yêu, hãy dũng cảm lên!
Gần như cùng lúc, Lực khẩu lực khẩu chia sẻ: Phí bản quyền thì thôi đi, lại đây cho anh hôn một cái.
Đã có rất nhiều fan vây xem, số follow của Lực khẩu lực khẩu tăng mạnh, lần chia sẻ này đúng là một sự bùng nổ, các fan không theo kịp tiết tấu:
Tôi nhìn thấy cái gì thế này? Bạch Bạch Bạch Khải không phải là tên của Nam thần nhà tôi à? Là tên của chồng cô ấy à? Thì ra Bạch là họ của chồng. Sao lại có cá tính thế này?! Hình như lại yêu cô ấy thêm rồi!
Mẹ nó, khoe ân ái, lực sát thương quá lớn! Có thể nhìn ra người này rất phúc hắc.
Bạch Khải?
Vậy thì rốt cuộc Bạch Bạch tên là gì? Chẳng lẽ tên weibo này chính là tên của Đại Đại? Lực khẩu? Gia? Đại Đại tên là Gia Gia sao?*
(* Lực là 力, khẩu là 口, ghép lại thành chữ Gia 加.)
Gào khóc, tim thiếu nữ tan chảy rồi, sao lại có chuyện cảm động như phim thế này?
Mau hôn đi, hôn lâu một chút!
Anh sẽ đối tối với Bạch Bạch, hãy đối tốt với cô ấy, cô ấy thích ăn chân giò hầm đậu, thích uống sữa, khi chạy bản thảo thì tính tình hơi nóng nảy, nếu offline tức là cô ấy đang trốn biên tập.
Biên tập nhà cô ấy là hạt đậu nành ép, không biết anh là thuộc tính gì?
Ngoài ủy ban, có hai người cúi đầu xem weibo, Tần Ca mặc váy đỏ ngẩng đầu chọc chọc Bạch Khải Gia: "Anh anh anh..."
Bạch Khải Gia nghiêng đầu hôn cô: "Hôn một cái nào, đừng keo kiệt."
"Nhưng em không quen khoe chuyện tình cảm ở Nhị Thứ Nguyên!" Tần Ca hơi không quen.
Bạch Khải Gia cười: "Còn phải chuẩn bị sẵn sàng hả vợ?"
Một tiếng vợ làm Tần Ca đỏ mặt, yên lặng cúi đầu không nói. Bạch Khải Gia mở cửa xe, nói: "Đi thôi, đến bệnh viện."
Anh đưa vợ đi phát kẹo cưới.
Cùng lúc đó, trên mạng có một bức ảnh, đẩy nhiệt độ hôm nay lên cao hơn.
Đó là ảnh Bạch Khải Gia cúi đầu hôn Tần Ca, caption là: Quan sát rất lâu, đúng là Đại Đại! Thì ra Đại Đại và tôi sống cùng thành phố! Quên không nói, hôm nay tôi cũng đi đăng ký kết hôn! Hy vọng Đại Đại không ngại bị tôi chụp ảnh!
Lực khẩu lực khẩu like tấm ảnh này.
***
Bông hoa của khoa chỉnh hình tầng bốn rốt cuộc cũng kết hôn, trưởng khoa Lưu được an ủi, càng thêm tự tin trên con đường làm ông mai bà mối. Nhưng y tá trưởng tịch thu túi kẹo của ông, nói: "Đường huyết của ông cao, không được ăn."
Trưởng khoa Lưu sờ sờ trong túi áo, ở đó còn giấu bánh kẹo cưới của y tá Diệp đưa cho.
Y tá Diệp và bác sĩ Bạch khao chỉnh hình cùng phát kẹo cưới trong một ngày, Bạch Khải Gia nói với Tần Ca: "May là mình đuổi kịp."
"Đuổi kịp cái gì?"
"Hai người họ." Bác sĩ Bạch chỉ y tá Diệp và người kia nhà cô, tố cáo: "Hai người họ ngày nào nửa đêm cũng khoe tình cảm trước mặt anh, anh đã quyết tâm nhất định không để họ vượt mặt, nhưng nếu em còn do dự nữa, có lẽ anh sẽ thua, cho nên nói là đuổi kịp."
Y tá Diệp che miệng cười: "Bác sĩ Bạch ngây thơ thế."
Tần Ca cũng gật đầu, kéo y tá Diệp nói chúc mừng.
Người kia nhà y tá Diệp đứng sau nói: "Hai người chắc chưa chọn ngày nhỉ? Vậy thì chắc chắn là chúng tôi nhanh hơn, tôi và tiểu Diệp đã chọn cả khách sạn rồi, ha ha."
Bạch Khải Gia quay đầu nhìn Tần Ca, Tần Ca cười với anh, anh nắm tay cô, nắm rất chặt.
Từ bệnh viện đi ra, họ lại đi ngoại ô. Bà của Tần Ca được chôn ở đây, cô đưa Bạch Khải Gia đi thăm.
Bà lão trên ảnh có khuôn mặt hiền lành, Tần Ca giơ hai cuốn sổ màu đỏ cho bà xem, lại giới thiệu Bạch Khải Gia cho bà. Là việc vui nên cô không khóc, khi xuống núi, cô nói với Bạch Khải Gia: "Khi bà mất em vừa phẫu thuật xong, cần nằm trên giường nửa năm, xương cốt còn chưa hồi phục tốt, cho nên em không đi đưa tang được. Một năm sau, em có thể đi lại bình thường, bố mới dẫn em đến đây. Em sợ bà sẽ trách em, nhưng tối hôm đó, em mơ thấy bà, bà nói bà rất đau lòng cho em, không yên lòng về em."
Tần Ca hỏi anh: "Bây giờ chắc là bà có thể yên tâm rồi nhỉ?"
"Đương nhiên." Bạch Khải Gia ôm cô vào lòng: "Có anh đây rồi."
Hết chính văn