Vậy Thì Hãy Quên Đi

Chương 4




Sang ngày hôm sau, buổi sáng thì Lăng Vân đi thăm đám nhóc ở nhà trẻ tình thương rồi còn buổi tối thì bị Giang Tiểu Như lôi đi bar chơi

"Này tôi đang cai rượu đấy". Lăng Vân còn đang trách móc thì Giang Tiểu Như đã gọi một chai Vodka rồi rót ra ly ngửa cổ uống:

"Đừng có vớ vẩn, xõa. Xõa đi!"

Lăng Vân đành gọi một ly Espresso Martini yêu thích rồi uống. Khi trở về Bắc Kinh, cô là chính mình. Không phải Trưởng Phòng Lăng nghiêm túc chuyên tâm vào công việc mà là một Lăng Vân bình thường thích thoải mái chơi bời.

"Này uống ít thôi, lát nữa bà mà say mèm là tôi quẳng bà ở đây luôn đấy tiểu Như". Lăng Vân nhíu mày nhìn cô nàng đang hào hứng nhún nhảy theo nhạc.

"Biết rồi biết rồi". Lăng Vân đang định tiếp tục nhắc nhở thì nhận được cuộc gọi của giám đốc

"Ngoan ngoãn ngồi im ở đây, tôi đi nghe điện thoại đã"

"Ok"

Lăng Vân vừa đi thì có một đám công tử thiếu gia nhà giàu tiến về phía Giang Tiểu Như, ánh mắt của tên ở giữa nhìn gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của nhỏ đầy thèm khát:

"Em gái nhỏ, chỗ này của em có ai ngồi chưa?"

"Rồi, không nhìn thấy bạn tôi vừa mới đi à?". Giang Tiểu Như khó chịu, nhỏ nhớ không nhầm thì quán bar này uy tín lắm cơ mà? Sao lại để lọt mấy cái thành phần trêu hoa ghẹo nguyệt vào đây thế này? À phải rồi, quán bar nào mà chẳng thế. Tên kia thấy vậy thì càng thích thú, nhìn nhỏ từ trên xuống dưới với ánh mắt thèm thuồng:

"Em gái, ra một cái giá đi. Đêm nay em là của anh"

Phó Dịch Huân vừa từ trên tầng đi xuống, hôm nay gặp quản lý để trao đổi một số vấn đề nên hắn về hơi muộn. Nhìn thấy cảnh này thì bất giác nhíu mày, nhưng cô gái nhỏ kia thì lại khiến hắn có chút hứng thú. Phó Dịch Huân quyết định nán lại xem, gọi một ly Vodka rồi nhàn nhã ngồi xuống, nhìn Giang Tiểu Như mỉm cười.

"Trông tôi giống đĩ lắm à?". Giang Tiểu Như nghe thấy lời tên công tử đó nói thì tức giận, ly rượu trong tay nhỏ hận không thể hất thẳng vào mặt hắn. Đặt mạnh ly rượu xuống, khoanh tay lại giương mắt lên nhìn hắn rồi nhàn nhạt đáp

"Phụt..."

Phó Dịch Huân nhìn gương mặt trẻ con hết sức của Giang Tiểu Như rồi nghe cô nói vậy thì rượu trong mồm hắn đã phụt hết cả ra ngoài. Không ngờ tưởng là mèo nhỏ nhưng hoá ra lại là mèo rừng, cô gái này mồm miệng chỉ kém Lăng Vân một chút thôi còn từ trước tới nay hắn chưa thấy người con gái nào như cô cả.

"Sao em lại nói mình như thế? Anh đây nhìn em rất xinh đẹp nên muốn chiếm lấy em thôi mà". Tên kia cười cười đung giọng dỗ dành, hắn càng lúc càng thích cô gái này

"Oẹ...nếu thế thì số cô gái xinh đẹp mà anh muốn chiếm lấy chắc cũng phải đủ xếp một vòng quanh Bắc Kinh này rồi nhỉ?"

Giang Tiểu Như chả sợ gì cứ thế vả bôm bốp vào mặt hắn như vậy, dù sao thì cô cũng là một tiểu thư của Giang gia cao quý. Sợ hãi gì mấy tên tép này chứ

"Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à. Em gái, có biết anh là ai không?"

"Anh có mời rượu tôi hả? Thế anh có biết tôi là ai không?". Tên kia tức giận, hắn nói một câu thì lại bị nhỏ vả lại một câu. Bạn bè xung quanh đã cười ngặt nghẽo khiến hắn mất hết cả mặt mũi rồi.

'Em gái..."

"Em gái cái bà già nhà anh, tôi quen biết gì anh à? Mời rượu hay là tán tỉnh cũng không phân biệt được, có bị thiểu năng không đấy?"

Tên kia tức giận nhưng hắn vốn thương hoa tiếc ngọc, nay lại quyết tâm lôi được cô nàng trước mặt này lên giường nên gọi một chai Whisky, rót ra ly rượu đã bị hắn kêu người bỏ thuốc rồi mỉm cười mời Giang Tiểu Như:

"Em...khụ...cô gái, mời em một ly. Nếu em uống ly rượu tôi mời này thì 500 vạn thuộc về em"

"Ây chơi lớn thế". Bạn bè xung quanh hắn cười đùa. Giang Tiểu Như đi bar cũng nhiều rồi, mất cái trò mèo này làm sao nhỏ không biết được. Bèn khinh bỉ lên tiếng:

"Tôi mời lại anh ly rượu này, uống xong tôi cho anh 50 000 vạn". Hừ, Giang Tiểu Như cô thiếu gì tiền chứ

"Uầy 50 000 vạn đấy "

"Đủ để cho nhà mày đầu tư làm cho công ty lột xác đấy"

"Cô gái này con nhà ai không biết"

Đám bạn hắn trầm trồ, 50 000 vạn...thực sự là con số không nhỏ!

"Ha"

Phó Dịch Huân cười thích thú, mèo rừng nhỏ này thật gan dạ!

"Mày...mày chán sống rồi à? Có biết tao là ai không?". Tên kia nổi giận thực sự, hắn gào lên. Giang Tiểu Như ngoáy ngoáy tai:

"Có ai đi bar uống rượu chơi bời vui vẻ yêu đời như tôi mà chán sống không? Thứ cặn bã như anh sao tôi phải biết chứ?"

Phó Dịch Huân xem chán rồi cũng đứng dậy, tiến về phía đang thu hút sự chú ý của mấy tên thiếu gia công tử ăn chơi kia rồi mỉm cười:

"Ai chà hôm nay quán của tôi náo nhiệt thật đấy"

Lăng Vân cũng nghe điện thoại xong trở vào, thấy chỗ Giang Tiểu Như bị vây quanh thì lo lắng. Cái con nhỏ này, mồm mép vẫn tép nhảy như thế. Ít nhất thì khi không có vệ sĩ riêng ở cạnh thì nhỏ đừng gây sự lung tung chứ. Đang định chạy lại thì chiếc khuyên tai dài được tặng bởi mẹ mình của cô bị móc vào áo rồi rơi mất, đành nán lại cúi xuống tìm.

"Phó...Phó thiếu". Tên kia trợn tròn mắt, người xung quanh cũng đã tản ra. Chẳng ai dại dột mà dám đụng vào ông chủ của quán bar Devils này

"Tiểu Tư đang chơi trò gì vui thế? Cho anh đây chơi với nào". Phó Dịch Huân cười không mấy thân thiện

"Phó thiếu em có chuyện nên xin phép đi trước, hôm nào hẹn gặp anh bàn chuyện hợp tác nhé". Tư Luân sợ hãi lấy cớ chuồn rồi nhanh chóng mất hút. Phó Dịch Huân cười cười quay lại nhìn cô gái trước mặt, Giang Tiểu Như cũng nhìn lại hắn:

"Anh bị điên à, cười cái gì?"

"Tôi cười em cấm được à?". Phó Dịch Huân nghiêng đầu hỏi cô, tay đút vào túi quần dáng vẻ vô cùng thoải mái

"Đồ điên, lại muốn nhục mặt giống tên kia à? Nói đi tôi đáp lại đầy đủ cho ba má anh nghe luôn này". Giang Tiểu Như hất cằm

"Vậy em về làm con dâu của ba má tôi đi". Phó Dịch Huân nhướn mày nhìn cô. Giang Tiểu Như mặt cứng đờ, tên điên này không phải trốn từ trong trại tâm thần ra đấy chứ

"Anh...có cần gọi xe để về trại thương điên không?". Lăng Vân bị rơi khuyên tai tìm nhặt xong cũng nhanh chóng đi về phía nhỏ:

"Cái con nhỏ này, tôi mới đi một tí mà bà đã gây chuyện rồi"

"Ai bảo tên đó làm phiền tôi chứ". Giang Tiểu Như lèm bèm ấm ức gắt lên, Lăng Vân quay sang nhìn người đàn ông đối diện nhỏ thì kinh ngạc:

"Phó Dịch Huân?"

"CÁI GÌ CƠ?!!!!!!!". Giang Tiểu Như nghe cô nói xong thì hét toáng lên

"Lăng Vân...?". Phó Dịch Huân cũng đáp lại cô rồi khó hiểu nhìn Giang Tiểu Như

"Bà...bà....vừa nói người này...là là...ai cơ?"

"Đại thần của bà đó, Dihan- Phó Dịch Huân". Lăng Vân mỉm cười nói nhưng sắc mặt của Giang Tiểu Như đã trở nên trắng bệch

"Đỡ...đỡ tôi...". Chân nhỏ mềm nhũn cả ra vì người trước mặt. Lăng Vân vội đỡ lấy cái con người đang làm lố này rồi nói nhỏ với Phó Dịch Huân:

"Bạn thân em, fan não tàn của anh...à không fan trung thành của anh"

"À thế hả, thật vinh dự khi có một cô gái cá tính như vậy làm fan". Phó Dịch Huân mỉm cười thích thú với mèo rừng nhỏ đang ngả người ra ghế vì sốc tâm lý.

"Lăng Vân...tôi không còn thiết sống trên đời này nữa...đại thần nhìn thấy bộ dạng này của tôi rồi...hình tượng dịu dàng thục nữ tôi gày dựng chỉ để gặp được anh chưa kịp thể hiện đã bay màu rồi huhu..."

Nhỏ lầm bầm, tay cầm cả chai rượu lên tu ừng ực. Phó Dịch Huân phì cười, con mèo rừng nhỏ này đúng là dễ thương! Hắn bắt đầu cảm thấy thích rồi đấy.

"Này người ta vẫn còn đang ở trước mặt bà đấy". Lăng Vân lôi chai rượu ra khỏi tay Giang Tiểu Như

"Hình tượng...đã mất rồi thì mất nữa cũng thế thôi! Bà là bạn của Dihan, làm thế nào đuổi khéo anh ấy đi đi nếu không tôi chết mất...". Giang Tiểu Như tửu lượng cũng không tốt lắm, vừa nãy lại tu nguyên chai vodka bây giờ đã say mèm.

"Khổ quá đây quán bar nhà người ta bà kêu tôi đuổi kiểu gì?"

"Lại còn là quán bar của anh ấy nữa hả?!Oa...". Giang Tiểu Như khóc oà lên như một đứa trẻ. Lăng Vân mệt mỏi nhìn Phó Dịch Huân:

"Anh thông cảm, cứ mỗi khi tiểu Như gây chuyện xong say rượu là lại thế này nhưng mà vì thích anh quá nên mới khóc như vậy đấy..."

"À à anh hiểu, để anh đưa hai đứa về. Dù sao con gái về một mình buổi đêm không tốt". Phó Dịch Huân cười nói rồi nhìn mèo rừng nhỏ đã ngủ gục vì say, gương mặt trắng trẻo đã ửng hồng vì rượu khiến hắn thấy có chút muốn hôn lên đó vài cái. Lăng Vân nhìn hắn rồi lại nhìn nhỏ bạn thân:

"Này ngài Dihan tự cấm dục. Không phải anh có hứng thú với bạn em rồi đấy chứ? "

"Chuẩn rồi đấy"

Phó Dịch Huân nháy mắt một cái rồi tiến đến ôm ngang lấy Giang Tiểu Như lên rồi mang ra xe. Trên đường về nhà, Lăng Vân đỡ Giang Tiểu Như rồi trừng mắt nhìn hắn:

"Này, lần cuối em đồng ý thôi đó. Anh mà làm tiểu Như tổn thương là em sẽ xử lý anh đấy"

"Biết rồi thưa cô nương, bạn em rồi sẽ là của anh"

Phó Dịch Huân cười mãn nguyện. Hắn đưa cô và tiểu Như về tận nhà, giúp cô đưa nhỏ vào trong rồi mới rời đi. Lăng Vân thở dài mệt mỏi nhìn con nhỏ đang ngủ say mèm trên giường mệt mỏi nói:

"Ha...chẳng qua tôi nhìn ra Đại thần Dihan của bà không chỉ hứng thú nhất thời mà bà còn là fan não tàn của anh ấy nữa nên là mới tạo cơ hội cho hai người đó. Sau này tìm nhau mà tiêu tiền, đừng có làm phiền tôi nữa nhé"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.