Vậy Thì Hãy Quên Đi

Chương 3




Sau khi đưa Lăng Vân về nhà, Phó Dịch Huân liền hẹn Trịnh Phong ra quán bar chuyên dành cho những người giàu có trong giới thượng lưu và cũng chính là quán bar thuộc quyền sở hữu của Phó gia. Dưới ánh đèn mập mờ của quán bar, người đàn ông khẽ lắc nhẹ ly rượu Vodka rồi đưa lên uống một ngụm, từng cử chỉ hành động đều vô cùng mê người khiến ánh nhìn của mấy nàng tiểu thư nhà giàu xung quanh đều dán hết lên người anh nhưng không một ai dám tiến lại gần.

Anh là Trịnh Phong-người đứng đầu Trịnh gia thế gia. Sở hữu nền thương nghiệp đứng đầu nước cùng khối tài sản khổng lồ chưa bao giờ phân định được mức và đặc biệt...không gần nữ sắc. Nhưng sau khi tin đồn về Mạnh Cẩn Chi và anh nổi lên thì cũng có khá nhiều cô nàng bạo dạn lên bắt chuyện nhưng bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh làm cho rút lui.

"Ê Phong". Phó Dịch Huân vừa vào đã nhìn thấy anh, căn bản thằng bạn này của hắn quá bắt mắt.

"Ừ"

"Nhiệm vụ hoàn thành rồi". Phó Dịch Huân đem hết lời Lăng Vân nói với hắn ra tuyên bố thẳng với Trịnh Phong, thậm chí còn đem cả chuyện cô gặp lại đám bạn cấp 3 nữa.

"Mà mày cũng biến thái quá đi, có ngon hẹn gặp em ấy mà hỏi thẳng lại còn cho người theo dõi nữa..."

"Ờ". Trịnh Phong chẳng thèm để ý đến lời của Phó Dịch Huân, tâm tư đem đặt toàn bộ vào câu nói của Lăng Vân mà hắn vừa kể. Cô nói cô không quan tâm, mẹ kiếp. Anh không tin là cô không quan tâm. Với cái tính cách của Lăng Vân nếu cô không quan tâm thì đã không đứng dậy nói lại với đám bạn của Mạnh Cẩn Chi rồi. Lăng Vân một khi nói không quan tâm thì chứng tỏ là cô đang quan tâm. Phó Dịch Huân quan sát ánh mắt của Trịnh Phong, chửi thề:

"Mẹ kiếp Trịnh Phong mày đúng là biến thái mà, tao sẽ gọi điện thoại mách em gái bảo bối mày đang âm mưu thu hút sự chú ý của ẻm rồi bẫy"

"Thử xem". Trịnh Phong nhướn mày thách thức. Phó Dịch Huân tức giận mà không làm được gì. Nếu lần này hắn mà đụng chân đụng tay hay mở miệng nói cho Lăng Vân thì Trịnh Phong sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư cho chi nhánh ở trong nước của hắn phá sản mất.

"Mẹ nó không ai lắm mưu kế bằng mày"

"Cô ấy vẫn không đọc tin tức?". Trịnh Phong lơ luôn câu nói của Phó Dịch Huân mà chỉ hỏi về Lăng Vân

"Ờ ờ không thèm đọc tin tức về cái thằng biến thái như mày". Phó Dịch Huân bức xúc đưa ly Vermouth lên uống

"Gỡ bỏ mấy tin tức liên quan đến tao và Mạnh Cẩn Chi xuống đi, có thể cô ấy ghen nên không đọc"

"Phụt!!!". Phó Dịch Huân nghe thế thì rượu chưa kịp nuốt xuống cổ họng đã phụt hết ra

"Mày cũng tự tin quá đấy, chắc gì Lăng Vân đã còn thích mày"

"Lăng Vân không thích Mạnh Cẩn Chi?". Anh vẫn lơ đẹp câu hỏi của Phó Dịch Huân

"Mẹ nó! Không ưa, cô ả này hồi xưa hay dở trò hãm hại em ấy, hại bạn thân em ấy suýt chết nên phải chuyển trường"

"Ừm...". Ánh mắt thâm trầm của Trịnh Phong khiến Phó Dịch Huân khẽ rùng mình một cái, không khí xung quanh cũng giảm xuống âm độ vì sát khí Trịnh Phong toả ra

"Êy êy, người ta là nữ đại minh tinh đấy. Mày định làm gì thế?"

"Chưa biết được, có thể là biết đại thành tiểu"

Trịnh Phong nghiêng đầu một cái, tay gõ gõ vào ly rượu. Đây là dấu hiệu của việc anh đang chuẩn bị lên kế hoạch xử lý một nhân vật nào đó

"Ầy ít ra thì cũng thương hoa tiếc ngọc tí đi chứ người ta dù gì cũng là đại minh tinh, là tài nguyên xã hội đấy"

"Nếu mày thấy em gái bị làm hại mày có ngồi yên mà thương hoa tiếc ngọc không?". Trịnh Phong nhướn mày nhìn hắn. Quả này thì Phó Dịch Huân cứng họng:

"Đúng". Phó Dịch Huân cười cười

"Cho tao số Lăng Vân đi"

"Không!!!!!!! Tao không thể bán đứng em gái bảo bối được, tao sẽ bị tuyệt giao đấy". Phó Dịch Huân làm mặt nghiêm trọng như sắp đến ngày tận thế tới nơi từ chối Trịnh Phong

"Tao tự tìm"

Trịnh Phong hừ lạnh đưa rượu lên uống

__________________________________________

"Lăng Vân!!"

Giang Tiểu Như điên cuồng bấm chuông của kêu gào tên cô. Lăng Vân vội vàng chạy xuống mở cửa rồi xách vali vào giúp nhỏ.

"Này con người bà đúng là chẳng có lương tâm gì hết, không chịu gửi địa chỉ hại tôi phải đi hỏi hết mấy nhà mới tìm được". Giang Tiểu Như vừa hậm hực vừa tháo giày trách móc cô

"Tại tôi tại tôi, tôi đáng trách". Lăng Vân rót một cốc nước đưa cho Giang Tiểu Như

"Đền bù đi, một chầu vịt quay Bắc Kinh!"

"Bà vừa mới gặp tôi đã đòi ăn là sao, thích tiêu tiền của tôi đến thế à?". Lăng Vân cười sầu não treo đồ lên cho nhỏ

"Đúng rồi đấy, tiền lương của tôi làm sao mà bằng của Trưởng phòng Lăng xinh đẹp giỏi giang ưu tú trai theo đuổi xếp thành hàng dài từ ngoài đến tận cửa công ty được". Lăng Vân phì cười quẳng cho nhỏ một túi đồ:

"Quà đền thay đồ ăn ". Giang Tiểu Như trề môi rồi mở túi ra, vừa cầm bộ đồ lên hai mắt đã sáng như sao:

"LĂNG VÂN!"

"Sao, đủ chưa?". Lăng Vân mỉm cười ngồi xuống giường. Ngay lập tức Giang Tiểu Như liền nhảy bổ vào người cô sung sướng ôm chặt:

"Trưởng phòng Lăng, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn ôm đùi anh cho nên thường xuyên mua đồ của Dihan tặng em nhiều vào nhé, em sẽ làm vị cứu tinh cho anh cả đời! Ôi đại gia ơi đến cả đồ của FU do Dihan thiết kế mà bà cũng mua được hả?"

"Giang đại tiểu thư, trong phòng chứa quần áo của bà có bộ nào là không phải của FU đâu. Mới có mỗi một tháng mà đã không chịu được rồi à?"

"Một tháng là cả một vấn đề đấy nhá"

Lăng Vân nhún vai:

"Mà tôi có mua đâu, anh ấy tặng tôi đó"

"CÁI GÌ CƠ?!". Giang Tiểu Như bật dậy trợn tròn mắt gào lên, túm lấy bả vai cô:

"Bà...bà nói cái gì cơ? Ai..ai...ai tặng?"

"Phó Dịch Huân". Lăng Vân bình thản đáp

"Phó Dịch Huân...". Sắc mặc của Giang Tiểu Như đã trở nên kinh hãi đến cực điểm, Lăng Vân thở dài:

"Haiz Dahin là bạn thân của tôi, bà làm gì mà nghiêm trọng thế?"

"Bạn thân? Với bà?". Giang Tiểu Như run rẩy

"Ừ, bà làm sao thế?"

"Lăng Vân tôi nghĩ chúng ta không nên nói chuyện với nhau nữa bây giờ người bà toả ra một vầng hào quang chói lọi khiến tôi mù mắt rồi. Bà làm bạn bè với tôi kiểu gì mà không nói cho tôi biết có bạn thân là Đại thần hả?!"

Giang Tiểu Như thay đổi thần thái từ chán nản tột cùng đến tức giận tột độ. Nghe nhỏ nói vậy cô mới gật gù nhớ ra: à, con nhỏ này là một tín đồ thời trang điên cuồng. Là một fan trung thành của FU mà chả như thế này.

"Bà có hỏi tôi hả?"

"Cái đồ không có lương tâm này, ít ra cũng phải ưỡn ngực tự hào khoe khoang bạn tôi là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Dihan chứ?"

"Phiền phức lắm, với cả bà chỉ bị ba khoá tài khoản một tháng thôi mà, làm gì mà phải nghiêm trọng như thế hả Giang tiểu thư?". Giang Tiểu Như gào lên:

"Đã bảo một tháng là cả một vấn đề lớn đấy!!!". Lăng Vân lắc đầu lấy điện thoại ra nằm xuống bên cạnh Giang Tiểu Như lướt xem mấy tin tức chính trị.

"Èo, mấy cái tin tức chán ngắt này thì có gì đáng xem? Lướt weibo cập nhập tin tức xã hội có phải hơn không". Giang Tiểu Như vừa lục lọi tìm mặt nạ dưỡng gia vừa nói bằng giọng chán nản

"Bà với Phó Dịch Huân có tướng phu thê đấy". Lăng Vân gật gù lên weibo xem

"THẬT Á?!". Giang Tiểu Như hét toáng lên

"Cái con nhỏ này, giật cả mình". Lăng Vân vừa quay ra lườm lườm nhỏ vài cái thì bị đè xuống, đắp mặt nạ dưỡng da. Giang Tiểu Như vừa xoa xoa massage mặt cho cô vừa cười hí hửng nói:

"Hì hì, lời nói như tiên tri của anh Lăng đã như vậy rồi thì hôm nào hẹn gặp Dihan rồi cho em đi theo cùng nha?"

Giang Tiểu Như nịnh nọt, thực sự Lăng Vân là một người nổi tiếng mồm thiêng trong công ty. Khi cả đám con gái thi nhau gán ghép cặp này cặp kia cho các nhân viên không thành thì Lăng Vân chỉ tuỳ tiện quẳng một câu cho cặp cô thấy có khả năng thành đôi mà năm sau cặp đôi đó đã phát thiệp mời đám cưới cho cả công ty.

"Đúng là rất có tướng phu thê"

"Giống chỗ nào vậy Nguyệt Lão?". Giang Tiểu Như hào hứng

"Suốt ngày đòi ăn này, nói lắm này, tín đồ thời trang này, hay làm lố vài trò khùng điên này. Còn nhiều cái lắm liệt kê ra không hết luôn nha"

Giang Tiểu Như xụ mặt, tuy là nghe có hơi...nhưng mà nhỏ thấy thế là được rồi, sung sướng cười hì hì đắp mặt nạ lên nằm xuống cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.