Tay phải của Hà Nghiên sưng tê, nóng rát, gần như mất cảm giác. Cô đã trấn tĩnh trở lại, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng. Nếu quả đúng như lời Phó Thận Hành nói, cô khó có thể tưởng tượng mình sẽ như thế nào, sinh hạ đứa con của hắn, chết ngay có lẽ tốt hơn.
Đêm đã khuya, A Giang lái xe vừa nhanh vừa ổn định, dưới ánh đèn đường mờ vàng liên tục nhấp nháy, biến hóa, tâm trí của Hà Nghiên bỗng trở nên hỗn loạn. Cho tới bây giờ, cô đã lao lực quá độ, ý chí bền bỉ không thể chống lại hai tầng tâm sinh lý mệt mỏi, cô dần thiếp đi giữa thấp thỏm lo âu. Trong lúc mơ màng, cảm nhận có người di chuyển mình, cô gắng gượng mở mắt, trông thấy khuôn cằm xanh đen của Phó Thận Hành.
Phó Thận Hành bế Hà Nghiên vào thang máy, thấy cô tỉnh dậy, hắn khẽ bảo: "Không sao, về đến nhà rồi."
Đầu óc Hà Nghiên choáng váng, thế giới trước mắt xoay tròn, chợt gần chợt xa, lúc to lúc nhỏ. Cô kiên quyết nhắm mắt, để mặc Phó Thận Hành ôm mình lên lầu. Hắn bế cô vào thẳng phòng ngủ, giở giọng dỗ dành: "Tôi đưa em đi tắm trước, xong hãy ngủ tiếp."
Trên người cô dính rất nhiều máu, nhất là ở đùi. Ban nãy quỳ bên đường, cô gần như dầm mình trong máu của Trần Hòa, giờ đã khô cứng.
Hà Nghiên vùng vẫy lao xuống đất, đẩy mạnh Phó Thận Hành, tay vịn cửa phòng tắm, nói: "Anh tránh ra, tôi tự đi."
Phó Thận Hành không tranh cãi, buông tay để cô vào. Cô đóng cửa, không sử dụng bồn tắm lớn mà đứng dưới vòi sen trực tiếp xả nước. Nước nóng phun từ đỉnh đầu xuống, cô cảm nhận hơi muộn nên bị bỏng nhẹ. Máu trên người bị dòng nước ấm cuốn trôi, tụ dưới đất thành một vũng màu đỏ, xoáy vào ống cống. Qua một lúc lâu, mùi máu tươi nhạt dần.
Tâm trí càng thêm mê loạn, Hà Nghiên sợ ngất xỉu trong phòng tắm, không dám nán lại lâu, vội vã quấn áo choàng tắm đi ra. Phó Thận Hành vẫn trong phòng ngủ, chưa thay quần áo, ngồi lặng trên ghế sô pha cạnh giường, trông thấy cô, hắn khẽ hỏi: "Thế nào rồi?"
Hà Nghiên mấp máy môi, vén chăn nằm vật xuống giường, uể oải trả lời: "Thẩm Tri Tiết, tối nay tôi muốn ngủ một mình."
Hắn không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm, đứng dậy ra ngoài. Một lúc lâu sau, hắn trở về, trên người mang theo hơi ẩm, có lẽ đã tắm rửa xong xuôi ở chỗ khác. Hắn ngồi xuống mép giường, kéo tay cô qua, dùng túi chườm xoa lên vết sưng. Hà Nghiên vốn đã ngủ thiếp nhưng lại bị cảm giác lạnh lẽo đánh thức, mở mắt thấy Phó Thận Hành, cô định rút tay về.
"Đừng cử động." Hắn nhẹ nhàng bảo.
Cô không trốn tránh, để mặc hắn chơi đùa.
Lúc này, Phó Thận Hành mới phát hiện vết bầm tím trên cổ tay Hà Nghiên. Hắn sửng sốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế này? Em bị ai bóp hay sao?"
Hà Nghiên không trả lời, im lặng giây lát, khẽ hỏi lại hắn: "Thẩm Tri Tiết, cho tới bây giờ anh đã từng gặp ác mộng chưa? Đã bao giờ mơ ác quỷ đến lấy mạng chưa? Anh làm nhiều chuyện thất đức, không lẽ lương tâm chưa bao giờ cảm thấy day dứt sao?"
Cơ mặt hắn thoáng co giật, sau đó cười nhạt: "Ác quỷ cũng sợ người, dù là quỷ cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."
Hà Nghiên không buồn nhìn hắn, cô nhếch môi, từ từ nhắm mắt.
Phó Thận Hành không quan tâm đến vẻ thờ ơ của cô, hắn chỉ im lặng xoa tay giúp cô. Một lúc sau, thấy cô đã ngủ say, hắn rón rén rời đi. Lúc đi ra, đèn dưới phòng khách vẫn sáng, A Giang đang đứng ở cầu thang chờ hắn, ánh mắt lướt qua gò má sưng đỏ vội vã thu về: "Nhãn Kính chờ ở tầng dưới, muốn gặp anh."
Phó Thận Hành không trả lời, A Giang liếc trộm, giải thích thay Nhãn Kính: "Cậu ấy nói vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ. Trần Hòa vô cùng cảnh giác, vừa ra khỏi cửa phát hiện thấy xe của họ, liền chuyển hướng chạy sang con đường nhỏ. Khi bọn họ quay lại đuổi theo, cô ta đã bị đâm trúng."
Việc của Trần Hòa giao cho Nhãn Kính, không ngờ lại thành ra như vậy. Trần Hòa chết một cách bất ngờ, chết ngay trước mắt Hà Nghiên. Phó Thận Hành có chút khó chịu nhưng sự việc đã đến nước này, có đánh mắng Nhãn Kính cũng không giải quyết được gì. Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bảo cậu ta về đi."
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, cơ mặt liền nhói đau. Cô xuống tay mạnh tới nỗi làm tay mình sưng tấy. Với tính cách nhu vậy, dù cho cô biết sự thật, cô cũng sẽ không tin. Phó Thận Hành giơ túi chườm áp lên mặt, giọng có phần mơ hồ: “Bảo Nhãn Kính truy tìm chiếc xe gây tai nạn, bí mật tiết lộ thông tin cho cảnh sát, giúp họ bận rộn một chút.”
A Giang tuân lệnh, quay người đi ra.
Phó Thận Hành vào thư phòng, ngồi đơn độc trên ghế sau chiếc bàn rộng, duỗi hai chân lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ. Khuôn mặt còn đau rát nhưng hắn không tự chườm nữa, ném túi nước đá lên trên bàn, tiện tay tìm bao thuốc trong ngăn kéo. Thực ra, hắn nghiện thuốc rất nặng, nhẫn nhịn không hút một thời gian, sau đấy hút lại rồi không thể bỏ được.
Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói của Hà Nghiên. Hắn không phải là Phó Thận Hành, hắn chỉ là Thẩm Tri Tiết, hắn có thể tẩy trắng dấu vân tay nhưng lá phổi thì đã bị hun đen từ lâu, không thể biến đổi. Cô chính là người hiểu hắn rõ nhất. Hắn vốn là kẻ có tâm địa đen tối. Hắn không quan tâm Trần Hòa còn sống hay đã chết. Hắn chỉ quan tâm đến cô, người duy nhất hắn để ý tới.
Người mà Phó Thận Hành quan tâm lại chưa bao giờ đặt hắn vào trong lòng. Còn hắn, hắn vẫn luôn yêu cô.
Phó Thận Hành ngồi trong thư phòng cho tới hừng đông. Khi trời sáng rõ, hắn vào phòng ngủ thăm Hà Nghiên, thấy cô vẫn ngủ, hắn không dám kinh động, rón rén xuống tầng. A Giang đang ăn sáng, thấy Phó Thận Hành bước xuống liền đứng dậy chào hỏi, ánh mắt vô thức lướt qua mặt hắn. Phó Thận Hành nhận ra, lạnh nhạt hỏi: “Rõ lắm à?”
Một nửa khuôn mặt sưng tấy, hằn dấu tay, khóe miệng hơi bầm tím, không rõ sao được. A Giang không dám nói dối, khẽ gật đầu.
Phó Thận Hành giơ tay sờ mặt, nhếch môi cuời, dặn dò A Giang: “Hôm nay không đến công ty, cậu lấy laptop trong xe đưa cho tôi.”
Phó Thận Hành ngồi ăn qua quýt rồi lên tầng. Hắn sợ Hà Nghiên gây chuyện nên không dám vào thư phòng, ngồi ngoài phòng ngủ dùng máy tính xử lý công việc. Đến trưa, trong phòng ngủ mới có động tĩnh, hắn đứng dậy nhìn, không thấy Hà Nghiên trên giường nhưng trong phòng tắm bên cạnh thấp thoáng bóng người, theo đó là tiếng nước vang lên.
Hắn khoanh tay, đứng ở cửa phòng tắm đợi cô, sợ cô bị dọa nên khi tiếng nước ngừng chảy, hắn bèn hỏi dò: “Dậy rồi à?”
Trong phòng tắm im lặng như tờ, một lúc sau, Hà Nghiên khoác áo choàng đi ra, đứng đó nhìn hắn, khẽ buông rủ tầm mắt, nói: “Tôi muốn tới nhà họ Trần một chuyến, tôi đã nhận lời Trần Hòa, thay cô ấy chăm sóc bà nội. Hơn nữa, tang lễ của cô ấy cũng cần có người giúp đỡ.”
Phó Thận Hành mấp máy môi, ưng thuận: “Tôi đi cùng em.”
“Thay người khác đi.” Giọng Hà Nghiên băng giá không chút dao động: “Bà Trần còn chưa biết tình hình, anh đừng làm mọi thứ tồi tệ hơn.”
Phó Thận Hành nhìn cô, mỉm cười gật đầu: “Được, em ăn trước đi đã, lát tôi bảo A Giang đi cùng.”
Hà Nghiên không có cảm giác thèm ăn, không biết có phải do tâm hay lý không, vừa cho miếng bánh mì vào miệng, cô đã nôn ọe. Cô cố nén cơn buồn nôn, không dám để lộ, chật vật nuốt xuống, ăn trứng tráng, uống một ly sữa như ngày thường xong dừng lại.
Phó Thận Hành ngồi im bên cạnh trông chừng, thấy cô khịt mũi khó chịu, hỏi: “Em thấy không khỏe à?”
Hà Nghiên dửng dưng trả lời: “Đêm qua tắm nước lạnh nên hơi cảm.”
“Có cần gọi bác sĩ Vạn tới khám không?” Phó Thận Hành lại hỏi.
Hà Nghiên đáp: “Không cần, lát uống hai viên thuốc cảm là được.”
Cô đứng dậy rời bàn ăn, lên tầng thay quần dài áo sơ mi đen rồi mới gọi cho A Giang. Nhà họ Trần nằm trong khu cư xá cũ, xe chỉ có thể đỗ ở đầu ngõ. Cô bước xuống, dặn A Giang ngồi trên xe đợi, một mình vào nhà họ Trần. Đã quá trưa, cô gõ cửa mãi không ai trả lời. Thay vào đấy, căn hộ phía đối diện mở hé cửa, một phụ nữ trung niên ló đầu ra nhìn cô, tốt bụng bảo: "Buổi sáng bà Trần gặp chuyện, được xe cứu thương chở đi rồi."
Hà Nghiên xoay người, chưa kịp hỏi gì, người phụ nữ ấy đã chép miệng thở dài: "Cháu gái bà ấy vừa mất vì bị tai nạn. Thảm quá. Năm ngoái con trai cũng mất vì tai nạn xe hơi, năm nay đến lượt cháu gái, cứ như gặp ma vậy."
Không phải gặp ma, mà là do gặp cô. Sắc mặt Hà Nghiên tái nhợt, đứng đó hồi lâu, hỏi người phụ nữ kia: "Bác có biết bà Trần nằm viện nào không?"
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ, lắc đầu: "Tôi thật sự không biết, chỉ biết là xe cứu thương tới đưa đi, còn tới viện nào thì không rõ."
Hà Nghiên cảm ơn người hàng xóm nhiệt tình, quay người chậm rãi đi về. Bên ngoài tòa nhà, mặt trời giữa trưa gay gắt, nhưng cô cảm thấy từng cơn ớn lạnh trên cơ thể, cái lạnh này toát ra từ bên trong, dù nóng thế nào cũng không thể ấm lên được. Cô đứng vịn tường, hít một hơi thật sâu, tiếp tục bước ra ngoài.
A Giang hoảng hốt nhìn sắc mặt cô, vội vã hỏi thăm: "Cô Hà, cô không sao chứ?"
Hà Nghiên lắc đầu, nhắm mắt ngã ngồi ra ghế sau, khẽ nói: "Đến mấy bệnh viện gần đây tìm trước, xem bà Trần nằm ở đâu."
Tìm người ở bệnh viện không dễ. A Giang thoáng do dự, hỏi: "Hay là gọi điện hỏi?"
Hà Nghiên đáp: "Tôi gọi rồi nhưng không được."
Điện thoại không liên lạc được đúng là hết cách, đành tới bệnh viện tìm thôi. May mà bà cụ được xe cấp cứu chở đi vào buổi sáng, tốt xấu cũng coi như có manh mối. A Giang lái xe đến bệnh viện gần nhất. Bệnh viện chật kín người không thể len vào, A Giang đành đỗ xe ở bên đường. Thấy sắc mặt Hà Nghiên thật sự khó coi, gã ngập ngừng, nói: "Cô ở trong xe nghỉ ngơi một chút đi, tôi vào khoa cấp cứu hỏi tình hình bà Trần trước, được không?"
Hà Nghiên gật đầu: "Anh đi đi, tôi ở trong xe chờ tin."
A Giang không nghi ngờ, xuống xe chạy chậm vào phòng cấp cứu. Hà Nghiên thấy gã đã đi xa, lập tức bước xuống, không khóa cửa xe, tiến nhanh vào hiệu thuốc ven đường, mua que thử thai, không dám chậm trễ, rời tiệm thuốc trở lại xe.
Một lúc sau, A Giang chạy về, báo: "Không có ở đây."
Hà Nghiên gật đầu, thản nhiên bảo: "Đi tìm chỗ khác."
Tới bệnh viện thứ ba, họ mới tìm thấy tung tích của bà Trần. Bà cụ bị đột quỵ. Mấy hôm trước mới bị ốm một trận, giờ đột nhiên nghe tin cháu gái qua đời, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn, mặc dù được sơ cứu tạm thời nhưng tình hình không mấy lạc quan.
Khi Hà Nghiên đến, bà cụ vẫn đang hôn mê, bên giường chỉ có một người họ hàng chăm sóc. Thấy cô, bà ta hỏi: "Cô là...?"
Hà Nghiên nhất thời không biết trả lời thế nào, cô im lặng một lát mới lên tiếng: "Tôi là bạn của cảnh sát Trần, trước kia từng nhận được sự giúp đỡ rất lớn của ông ấy."
Người họ hàng gật đầu buồn bã, không nghi ngờ gì.
Hà Nghiên cẩn thận hỏi thăm tình trạng bệnh của bà Trần, sau đó cũng ngồi xuống bên giường trông chừng.
A Giang không dám đi xa, chờ bên ngoài hành lang, thi thoảng ngó qua cửa nhìn xem. Đợi đến tám giờ, gã nhẹ nhàng đi vào, đưa hộp cơm cho Hà Nghiên, nhỏ giọng bảo: "Cô ăn một chút đi."
Hà Nghiên không muốn ăn, xua tay nói: "Anh ăn đi."
A Giang nhìn cô, ngập ngừng nói: "Phó tiên sinh gọi tới mấy lần. Cô cứ tiếp tục như vậy, tôi đành phải nói thật với anh ấy thôi." Gã đặt hộp cơm trước mặt Hà Nghiên, khuyên nhủ: "Cô ăn đi, thân thể là của mình, không ai bệnh thay được."
Hà Nghiên im lặng, rủ mắt nhìn hộp cơm, đứng dậy ra ngoài hành lang ăn. Hộp cơm rất đơn giản, là loại bệnh viên cung cấp. Cô cắn răng nuốt từng miếng một, ăn nửa chừng, Phó Thận Hành đến. Hắn nhìn thoáng qua hộp cơm, mặt mũi sa sầm, giật hộp cơm trong tay cô ném vào thùng rác, túm tay cô kéo ra ngoài.
Cô giãy không nổi, đành nhỏ giọng quát: "Phó Thận Hành, anh thả tôi ra."
Phó Thận Hành quay lại, nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Hà Nghiên, cái chết của Trần Hòa không liên quan gì tới em. Bà Trần bị bệnh cũng vậy. Đừng chìa lưng ra gánh chịu, em nghĩ em là ai chứ?"
Hà Nghiên không đáp, nhỉ nhìn hắn hờ hững.
Ánh mắt ấy khiến hắn buồn bực, đau đớn: "Yên tâm, ác quỷ có lấy mạng thì cũng tới tìm tôi, không tới phiên em, em định chuộc tội gì hả?"
Cô vẫn im lặng, nhìn thẳng vào hắn, trong đôi đồng tử có thứ ánh sáng kỳ lạ, giống như đốm lửa sắp cháy hết, bị một lớp tro tàn đen kịt đè nặng phía trên, chỉ cần vén một lớp mỏng, chỉ cần một làn gió, là có thể xoáy lên thành ngọn lửa đỏ tươi bất cứ lúc nào.
Đó là hận, nỗi hận thù bị đàn áp bởi lý trí.
Phó Thận Hành bỗng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Hắn từ từ nhắm mắt, sau khi mở mắt ra, con ngươi đã trở nên tĩnh lặng: "Về thôi, ở đây tôi sẽ cho người lo liệu."
Hà Nghiên không kiên trì nữa, ánh mắt đảo qua tay hắn, bình tĩnh nói: "Anh buông ra, tôi tự đi."
Hắn mím môi, từ từ buông tay.
Sau khi quay về phòng ngủ, Hà Nghiên đòi ngủ một mình. Nửa đêm, cô lặng lẽ ngồi dậy, không bật đèn phòng, lẫn chiếc đèn nhỏ đầu giường. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, cô lấy chiếc que thử thai trong túi ra, kinh ngạc nhìn thẫn thờ. Vạch trên que thử thai hiện lên rất rõ ràng. Thậm chí còn rõ hơn khi nhìn trong nhà vệ sinh bệnh viện lúc chiều. Chuyện cô sợ nhất đã xảy ra. Đầu óc ngoài tê dại cũng chỉ có vậy. Không nổi điên, không mất kiểm soát, không thể hiện bất cứ điều gì trước mặt mọi người.
Hà Nghiên tỉnh táo khác thường. Trong một thời gian ngắn, cô đã nghĩ ra vô số cách để loại bỏ phôi thai bé xíu như hạt đậu này. Nhưng sau tất cả, cô lại có một ý tưởng mãnh liệt hơn. Việc cô cần làm là không nên chối bỏ "hạt đậu", mà dùng nó đổi lấy thứ cô cần, sau đó phá hủy nó.
Ý nghĩ này mỗi lúc một mạnh mẽ, thậm chí đè nén toàn bộ nỗi sợ hãi và giận dữ của Hà Nghiên xuống. Cô không thể kiểm soát trí tưởng tượng của mình. Chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh lúc ấy, nghĩ tới biểu hiện của Phó Thận Hành, cô liền thấy giải hận. Nhưng, sau khi giải hận, cô lại thấy mình vô cùng lạ lẫm, không rét mà run.
Cô lén lút gọi vào số điện thoại đã bỏ từ lâu của Lương Viễn Trạch, khẽ khàng nói cho anh biết: "Viễn Trạch, em e là mình là phát điên mất rồi, em không thể đợi anh trở về được nữa."
Hà Nghiên vùi đầu vào giữa hai cánh tay, lặng lẽ rơi lệ. Khóc mệt, cô lấy túi định giấu que thử thai đi, không ngờ, tay chạm phải chiếc điện thoại. Cô giật mình, nhớ ra đây là chiếc di động Trần Hòa nhờ cô trả cho Phó Thận Hành.
Điện thoại đã tắt nguồn, không biết còn pin không, ma xui quỷ khiến, cô nhấn nút khởi động. Một lát sau, màn hình điện thoại bừng sáng. Cô vô thức trượt màn hình, phát hiện điện thoại khóa mã. Hà Nghiên ngẩn người, suy nghĩ một lúc, dựa theo trí nhớ nhập bốn con số 1109, không ngờ mở được.
Hà Nghiên ngây người, trong lòng mơ hồ cảm thấy dãy số này rất quen, như đã thấy ở đâu đó. Cô nhắm mắt, cố gắng ngẫm nghĩ, lọc từng con số mình đã gặp, trong lúc bất chợt, bốn con số ấy bỗng hiện lên từ một nơi không ngờ đến.
Đó là ngày cô nhìn thấy trong tập hồ sơ của Thẩm Tri Tiết, là ngày Thẩm Tri Tiết bị viêm tuyến tụy cấp tính phải vào viện. Không sai, chính là ngày Thẩm Tri Tiết thoát ngục tù hoán đổi cho Phó Thận Hành, trở thành chủ tịch ‘Phó Thận Hành’ của tập đoàn Phó Thị.
Nói một cách khác, có thể xem đây là ngày Thẩm Tri Tiết trùng sinh.
Hà Nghiên không hiểu vì sao Trần Hòa lại dùng mấy con số đó để làm mật khẩu điện thoại. Cô nhớ lại thời điểm Trần Hòa ngượng ngập nói ra bốn con số. Điều này chắc chắn không phải trùng hợp mà có liên quan đến Phó Thận Hành.
Cô hơi căng thẳng, mím môi suy nghĩ, sau đó kiên quyết bò xuống giường, rón rén ra ngoài, xuyên qua phòng khách, dừng bên ngoài thư phòng của Phó Thận Hành. Cô không biết giờ này bên trong có người không. Để an toàn, cô gõ cửa thăm dò, nghe bên trong không có động tĩnh, dưới tầng cũng không có người thức, bấy giờ mới nhập bốn con số kia vào khóa mật mã.
Một tiếng ‘click’ khẽ vang lên, cánh cửa thật sự bật mở. Hà Nghiên nhất thời cứng đờ, chống tay lên tay nắm cửa, bất động một lúc lâu. Cô hít sâu rồi từ từ thở ra. Sau mấy lần lấy lại bình tĩnh, cô không bước vào mà khép cửa lại, quay người trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, cô rời giường như thường lệ, không cần người gọi xuống tầng ăn sáng. Vành mắt Phó Thận Hành hơi đen, từ trong phòng khách đi ra, đứng bên bàn ăn im lặng nhìn cô: “Hôm nay đừng đến bệnh viện nữa, tôi đã cử người đến đấy, có tin tức gì sẽ thông báo cho em biết.”
Hà Nghiên điềm tĩnh ngước nhìn hắn: “Cũng không được phép tới công ty, đúng không?”
“Trước mắt ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chuyện đi làm để sau.” Hắn trả lời, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: “Tôi hỏi qua bác sĩ rồi, ông ấy bảo giai đoạn đầu mang thai có thể xuất hiện triệu chứng cảm mạo, em không được uống thuốc lung tung.”
Hà Nghiên giật mình, cười nhạt đồng ý: “Được.”
Thấy cô bằng lòng, Phó Thận Hành hơi bất ngờ, hắn ngạc nhiên nhìn cô rồi chuẩn bị ra ngoài. Khi ra tới cửa, hắn dừng lại, quay người dò xét, khẽ cảnh cáo: “A Nghiên, em đừng có làm liều.”
Cô mỉm cười, vẫn chỉ đáp một chữ “Được.”
Hắn muốn nói lại thôi, quay người ra cửa. Nhưng khi đến công ty, hắn bỗng bị phân tâm, không đọc nổi tài liệu, mấy dòng chữ đều như bay lên, lúc ẩn lúc hiện trước mắt. Phó Thận Hành bực bội quăng bút, lạnh lùng ngồi nghiêm mặt, dùng điện thoại nội tuyến gọi A Giang vào: “Tìm người tin cẩn, theo dõi Hà Nghiên.”
A Giang giật mình, chần chừ mở miệng: “Anh thấy chị Hoa thế nào? Chị ta là người biết tiến biết lui, hơn nữa lại có quen biết cô Hà từ trước.”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu: “Bảo cô ta đi.”
Chị Hoa nhận được thông báo từ A Giang, hận mình không gãy tay gãy chân, lấy cớ từ chối. Chị ta đành đồng ý, vội vã đến chùa thắp hương bái Phật trước, sau mới đến nhà của Hà Nghiên. Hà Nghiên không phản đối sự xuất hiện của chị ta, thậm chí còn khách khí gọi một tiếng ‘Chị Hoa’. Cô hỏi: “Phó Thận Hành sai chị tới theo dõi tôi đấy à?”
Chị Hoa nào dám nói thật, vừa cười vừa nói: “Là cô nói đấy nhé. Phó tiên sinh sợ cô ở một mình buồn nên gọi tôi đến trò chuyện cùng, theo dõi gì mà theo dõi.”
Hà Nghiên không vạch trần lời nói dối của chị ta: “Nếu vậy, chị không cần phải canh chừng tôi. Tôi muốn đọc sách một mình. Chị yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho chị đâu.”
Lời của Hà Nghiên, chị Hoa không dám tin nhưng vẫn đáp ‘được.’ Chị ta không rời đi mà ngồi xuống sô pha đằng xa, cười nói: “Cô đừng đuổi tôi, tôi sẽ không quấy rầy cô. Cô đọc sách, tôi ngồi đây xem tạp chí.”
Hà Nghiên chỉ cười, để mặc chị ta, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Buổi chiều, A Giang đột nhiên trở về, báo với Hà Nghiên: “Bà Trần tỉnh rồi. Phó tiên sinh bảo tôi tới đón chị qua bệnh viện.”
Hà Nghiên đứng bật dậy, thu dọn qua loa, theo A Giang ra cửa. Lúc lên xe mới phát hiện Phó Thận Hành cũng đang trên xe. Cô hơi giật mình, trái tim trùng xuống: “Bà Trần không ổn, đúng không?”
Phó Thận Hành không trả lời ngay câu hỏi của cô, hắn quan sát nét mặt cô, nhìn con ngươi trầm tĩnh của cô, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an. Hắn mấp máy môi, khẽ nói: “Bà ấy tỉnh rồi nhưng tình trạng không được tốt lắm.”