“Ông nhận nhầm người rồi.” Hà Nghiên lạnh giọng nói.
Cô nghiêng người né tránh bàn tay nần nẫn của gã đàn ông, len qua vách tường lao lên trước hòng thoát thân.
Gã đàn ông không buông tha, đuổi theo bắt lấy cánh tay cô, kéo giật lại. Lão túm vai cô, cười gian tà: “Sao có thể sai được. Tôi luôn nhớ tới cô giáo Hà. Cô giáo Hà đừng trở mặt như thế chứ.”
Hà Nghiên biến sắc, cố gắng giãy dụa, nghiêm nghị quát: “Ông mau buông ra. Nếu không tôi gọi người tới đấy.”
Động tĩnh này quả không nhỏ, dễ làm kinh động đến người khác. Cửa phòng bao gần nhất bật mở, hai ba tên đàn ông từ bên trong đi ra, không ngờ mấy tên này lại cùng phe với gã đàn ông đang quấy rối Hà Nghiên. Bọn chúng vây Hà Nghiên vào giữa, cười hỏi: “Ông chủ Trương đang chơi đùa với ai vậy?”
Gã đàn ông họ Trương nắm chặt tay Hà Nghiên, cười hì hì: “Gặp lại người tình cũ, định dẫn tới làm quen với mọi người.” Mấy tên kia chẳng phải loại tử tế gì, nghe vậy liền nhao nhao, thậm chí còn có kẻ tiến lên giúp gã họ Trương kéo người: “Nếu đã là bạn của ông chủ Trương, vậy chúng ta cùng vui vẻ đi nào.”
Hà Nghiên vừa sợ vừa giận, đương nhiên không chịu theo bọn chúng vào trong phòng bao. Thấy chúng người đông thế mạnh, cô vội hét to kêu cứu. Nhân viên hội sở nhanh chóng chạy đến, hỏi thăm tình hình. Lão Trương phất tay đuổi người: “Đều là người quen cả, đùa giỡn chút thôi, khỏi cần mấy người quản.”
Hà Nghiên sợ nhân viên phục vụ bỏ mặc, vội vã la to: “Tôi không biết bọn họ, bọn họ quấy rối tôi, xin hãy gọi cảnh sát.”
Hội sở này tương đối sang trọng và sạch sẽ, nếu không Điền Điềm sẽ không hẹn Hà Nghiên ở đây. Quản lý nhận ra lão Trương. Anh ta không muốn chuyện phiền toái xảy ra trên địa bàn của mình, cũng không muốn đắc tội với ông chủ Trương. Vì vậy, anh ta chỉ khẽ cười bảo: “Có gì thì xin các vị cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng náo loạn gây hiểu lầm.”
Mấy tên kia nghe vậy liền nhìn lão Trương, chờ ý. Lão Trương tuy ngang ngược nhưng là kẻ có tâm kế, biết ông chủ sau lưng hội sở là người có bối cảnh, không muốn gây rắc rối ở đây. Lão nể mặt quản lý, ra hiệu cho đám thuộc hạ buông Hà Nghiên ra: “Hiểu lầm, hiểu lầm ấy mà. Nếu cô giáo Hà bận việc vậy cô cứ về trước đi, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Hà Nghiên nhanh chân trốn sau lưng quản lý, lạnh nhạt nói: “Tôi không biết bọn họ.”
Quản lý thấy đám lão Trương chịu nhượng bộ, đương nhiên không muốn tiếp tục đứng mũi chịu sào thay Hà Nghiên, anh ta xoay người, cười giảng hòa: “Cô à, nếu đã là hiểu nhầm, tốt hơn hết là bỏ qua đi.”
Hà Nghiên hiểu, chuyện hôm nay chỉ có thể bỏ qua, cho dù gọi cảnh sát cũng sẽ không mang lại kết quả gì. Cô cười mỉa, ngẩng đầu liếc xéo bọn chúng, không nhiều lời cầm túi bước nhanh ra ngoài. Cô lái xe của Phó Thận Hành tới đây, do không quen địa hình của bãi đỗ nên tìm cả buổi mới thấy chiếc xe. Hà Nghiên lôi chìa khóa trong túi, trong lúc vừa đi vòng sang bên cạnh, vừa vươn tay kéo cửa xe, cô đột nhiên bị ai đó bịt kín miệng mũi từ phía sau.
Trong lòng kinh hãi, cô dùng gót giày đạp mạnh gã đàn ông sau lưng. Gã đàn ông khẽ rên rỉ, giơ tay đập một nhát trúng vào gáy cô. Hà Nghiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong phòng ngủ không cửa sổ. Căn phòng được trang trí sang trọng, vách tường đều là da mềm, ngay cả cánh cửa phía đối diện cũng được bao bọc bởi một lớp da dày dặn.
Hà Nghiên hơi chóng mặt, cô cố gắng chịu đựng lết xuống giường đi tới kéo cánh cửa kia. Không ngờ, cánh cửa đã bị khóa kín từ bên ngoài. Nhất định là tên họ Trương! Ngoài lão ra, tại thời điểm này, không ai dám bắt cóc cô. Trong lòng hoảng loạn, cơ thể run rẩy mất kiểm soát. Cô nhớ rất rõ, gã đàn ông họ Trương là một kẻ bạo dâm điên cuồng. Lần ấy, cô đã phải dựa vào trí thông minh và bỏ qua liêm sỉ mới có thể thoát khỏi tay lão. Nhưng lần này, cô không biết mình sẽ có kết quả gì đây.
Cùng lúc đó, Phó Thận Hành cảm thấy nôn nóng một cách khó hiểu. Hắn nhìn thời gian, kim giờ đã chỉ số chín, vậy mà Hà Nghiên vẫn chưa về. Hắn muốn gọi điện cho Hà Nghiên, điện thoại cầm lên rồi lại hạ xuống. Đợi đến mười giờ, rốt cuộc, hắn không thể nhẫn nại, sầm mặt nhấn số di động của cô. Đây là chiếc điện thoại dự phòng của Phó Thận Hành, lúc ra ngoài cô mới nhận từ hắn để tiện liên lạc với Điền Điềm.
Điện thoại tắt nguồn. Trong lòng Phó Thận Hành nảy sinh dự cảm xấu. Sau khi suy nghĩ, hắn bèn gọi cho Điền Điềm. Chuông reo hồi lâu nhưng Điền Điềm không nhấc máy, một lúc lâu sau chuyển sang hộp thư thoại. Bấy giờ, Phó Thận Hành mới nhận ra điều bất thường, hắn liền lái xe chạy thẳng đến nhà Điền Điềm.
Điền Điềm đã cho số di động của Phó Thận Hành vào danh sách đen. Thấy hắn tìm đến tận cửa, cô vừa bất ngờ vừa tức giận, đẩy Phó Thận Hành ra ngoài, tới chỗ không người mới dừng lại, lạnh giọng hỏi hắn; “Phó Thận Hành, anh còn muốn gì nữa?”
“Hà Nghiên đâu?” Hắn hỏi thẳng: “Cô ấy đang ở đâu?”
Điền Điềm sửng sốt, cơn giận bùng lên, mắng: “Phó Thận Hành, anh bị bệnh à? Chân trên người cô ấy, không phải trên người tôi, làm sao tôi biết cô ấy đi đâu? Sao anh không gọi điện cho cô ấy, tìm tới tôi làm gì?”
Phó Thận Hành kìm nén cơn giận, trả lời: “Điện thoại cô ấy không gọi được.”
“Không gọi được?” Điền Điềm cười nhạo, cố ý chọc giận hắn: “Ái chà, hay lại chạy trốn mất rồi? Chẳng phải các người vẫn hay chơi trò đuổi bắt sao? Còn không mau tìm đi, kẻo phải chạy ra nước ngoài đấy.”
Mấy câu nói này quả thực đã đâm thẳng vào phổi Phó Thận Hành, hắn thực sự sợ Hà Nghiên lại thừa cơ đào tẩu, sợ mọi hành động trước đây của mình biến thành dã tràng xe cát. Giọng hắn lạnh như băng, không quan tâm tới vẻ mỉa mai của Điền Điềm, hỏi: “Hai người chia tay lúc nào? Ở đâu?”
Trong bóng tối, Điền Điềm không thấy rõ sắc mặt hung ác nham hiểm của hắn. Cô hất cằm, khiêu khích: “Việc gì tôi phải nói cho anh biết? Phó Thận Hành, anh...”
Phó Thận Hành bất ngờ túm lấy cổ cô, nhấc người cô rời khỏi mặt đất. Hắn phớt lờ màn đánh đấm giãy dụa của cô, nghiến răng nhấn từng chữ một: “Tôi hỏi lại lần nữa, Hà Nghiên đâu?”
Đây là lần đầu tiên Điền Điềm chứng kiến vẻ âm tàn đáng sợ của hắn. Bàn tay hắn như gọng kìm, ánh mắt khát máu tựa dã thú. Cô nhất thời bị dọa đến ngớ ngẩn, vô thức bật khóc. Khi Phó Thận Hành khẽ buông tay, cô thoáng ngã lăn ra đất. Phó Thận Hành vừa khom lưng, cô đã sợ hãi co rúm, vội vàng đáp: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, chúng tôi chỉ ở trong hội sở trong chốc lát, tôi giận quá bỏ về trước.”
Điền Điềm vừa dứt lời, điện thoại Phó Thận Hành liền vang lên, là thuộc hạ Nhãn Kính của hắn gọi tới: “Anh Hành, chiếc xe đang ở bãi đỗ của hội sở Nam Chiêu, xe không khóa, túi của cô Hà ném trong xe.”
Sắc mặt Phó Thận Hành sa sầm, không liếc nhìn Điền Điềm lấy một cái, xoay người lên xe lái đến hội sở Nam Chiêu. Lúc hắn tới nơi, ông chủ hội sở cũng đã nghe tin vội vã chạy lại: “Phó tiên sinh, tôi đã cho người kiểm tra camera ở bãi đỗ, có vấn đề gì nhất định sẽ phát hiện ra ngay.”
Ông ta dẫn Phó Thận Hành đến phòng điều khiển, ở đó đã có mấy người đang kiểm tra video giám sát của bãi đỗ. Vì là buổi tối nên video không được rõ nét và có một số điểm rơi vào góc chết. Bọn chúng chăm chú quan sát hồi lâu mới thấy bóng dáng Hà Nghiên lướt qua màn hình. Quản lý bên cạnh nhận ngay ra cô, mặt thoáng biến sắc.
Phó Thận Hành mải nhìn màn hình, không chú ý tới phản ứng của quản lý. Ngược lại, ông chủ của anh ta đã nhận ra, âm thầm đánh mắt với quản lý, cả hai lén lút ra ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quản lý trán vã mồ hôi, lôi chuyện cãi cọ giữa ông chủ Trương với Hà Nghiên ra kể.
Tên thật của ông chủ Trương là Trương Thọ. Sau khi phát tài, thấy tên mình không dễ nghe, liền đổi thành Trương Thủ, tiếng xấu nổi khắp Nam Chiêu. Ông chủ hội sở nghe xong lạnh gáy, thấp giọng hỏi quản lý: “Anh nghi họ Trương động tay động chân à?”
Lời vừa dứt, chợt nghe giọng nói hung tàn của Phó Thận Hành từ trong truyền ra: “Điều tra! Điều tra biển số xe này cho tôi.”
Hai người nhanh chóng lui vào, quản lý lướt biển số xe, hai chân mềm nhũn, mặt mũi tái nhợt nhìn về phía ông chủ. Sắc mặt ông chủ cũng hết sức khó coi. Ông ta nghiến răng, sáp lại gần Phó Thận Hành, thì thầm: “Đây là xe của Trương Thủ.”
Phó Thận Hành thoáng cứng đờ, chậm rãi xoay đầu nhìn ông ta. Ông ta đã mụ mẫm, giờ lại bị ánh mắt của hắn dọa đến run người, miệng mấp máy không thốt nên lời. Quản lý đứng bên thấy thế, lấy hết can đảm giải thích thay ông chủ: “Buổi tối, lúc cô Hà đến đây đã gặp ông chủ Trương, ông chủ Trương nói có biết cô ấy, còn gọi cô ấy là cô giáo Hà, muốn lôi kéo cô Hà ăn cơm nhưng cô Hà không muốn, suýt chút nữa thì cãi vã, bảo không biết lão T...”
Quản lý chưa nói hết câu ‘lão Trương’ đã bị Phó Thận Hành đạp một cước bay ra ngoài, đập vào vách tường trong phòng giám sát rơi xuống, đau không thể thốt thành lời, chỉ biết cắm mặt rên rỉ.
“Đi tìm Trương Thủ, mau tìm hắn cho tôi!” Ông chủ câu lạc bộ quay sang nhìn đám thuộc hạ, vội phân phó đám người bên cạnh.
Sắc mặt Phó Thận Hành xanh mét, đứng đó từ từ nhắm mắt, bất ngờ quay phắt người ra ngoài. Không cần hắn căn dặn, Nhãn Kính cùng đám người Đầu Trọc nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Trương Thủ. Chẳng mấy chốc đã có hồi âm, Trương Thủ sau khi uống rượu ở hội sở đã quay về biệt thự của hắn ở bên sông.
“Trợ lý của lão cũng đang liên lạc với lão nhưng vẫn không ai nghe máy.” Nhãn Kính ngồi xoay người, dè dặt báo cáo với Phó Thận Hành, không đủ can đảm nhìn vào mặt hắn.
Phó Thận Hành như đeo chiếc mặt nạ bằng băng, cơ hàm nghiến chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường. Hắn hơi buông rủ tầm mắt, ngồi im lặng ở phía sau.
Nhãn Kính thoáng ngập ngừng, quyết định nói: “Việc này e là quá ầm ĩ, tên súc sinh Trương Thủ kia cũng đang đánh đuổi bên mình. Anh Hành, dù thế nào, anh hãy cố nhẫn nhịn qua đêm nay, muốn lấy mạng tên chó ấy, chúng ta có nhiều cách.”
Phó Thận Hành mím môi không đáp, nhưng nắm đấm bên người thoáng run run.
Nam Chiêu có một con sông lớn chảy qua thành phố. Vì người dân thích sinh sống ở những nơi gần sống nước nên có rất nhiều khu nhà cao cấp dành cho những kẻ lắm tiền được xây dựng bên bờ sông.
Xe của Phó Thận Hành và xe của trợ lý Trương Thủ kẻ trước người sau đỗ trước biệt thự của Trương Thủ. Trợ lý của Trương Thủ gần như lao khỏi xe, hốt hoảng ngăn Phó Thận Hành lại. Anh ta năn nỉ: "Phó tiên sinh, xin ngài hãy bình tĩnh, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi ạ!"
Đầu Trọc túm cổ áo trợ lý xách sang bên như gà con. Hắn hung hăng giơ nắm đấm, quát: "Biến!"
Phó Thận Hành bước nhanh, dẫn người xông thẳng vào trong. Sau khi đi vào, hắn hét to gọi: "Hà Nghiên!", ánh mắt khát máu quét xung quanh, lập tức chạy ngay lên lầu. Sâu bên trong là một căn phòng kín, cánh cửa hoàn toàn khác biệt. Phó Thận Hành không do dự, nhấc chân đạp mạnh. Một cú đạp dùng toàn bộ sức lực có thể làm đá rơi núi lở, khiến cửa phòng bật mở, phát ra âm thanh lớn. Bên trong, Trương Thủ giật mình, chiếc roi da trên tay rơi "tạch" xuống đất. Lão ngạc nhiên quay đầu, chưa kịp nhìn rõ dáng dấp người tới, bụng đã trúng mấy cú đấm liên tiếp, cơ thể to mọng lập tức bay ra sau.
Hà Nghiên đang trong phòng, toàn thân dang rộng hình chữ "đại" cột trước giường, mắt bịt kín, quần áo tơi tả, thảm hại nhất là eo và ngực, khó có thể che đậy thân thể. Phó Thận Hành nhìn thoáng qua, ánh mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa. Hắn tiến lên, xé đứt sợi dây da trói buộc Hà Nghiên, run rẩy ôm chặt cô vào lòng: "Không sao, A Nghiên, không sao."
Mọi người đuổi theo phía sau, Nhãn Kính chỉ nhìn lướt qua rồi vội di dời tầm mắt, cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh đưa cho Phó Thận Hành. Không ngờ, Phó Thận Hành giơ tay ngăn lại, miệng thì thầm an ủi Hà Nghiên, một tay ôm cô, một tay cởi chiếc áo âu phục, sau đó dùng áo khoác của mình quấn kín người cô, bế cô lên.
"Về nhà, chúng ta về nhà thôi." Hắn nói.
Hà Nghiên im lặng, cắn chặt răng run rẩy không ngừng. Phó Thận Hành ôm cô ra ngoài, thi thoảng cúi xuống hôn tóc, hôn trán, hôn má cô, trầm giọng dỗ dành: "Không sao, đừng sợ."
Nhãn Kính ra hiệu cho Đầu Trọc, để hắn và hai tên thuộc hạ ở lại đánh cho Trương Thủ một trận tơi bời, còn mình thì đuổi theo Phó Thận Hành, tiến lên trước mở cửa giúp hắn. Anh ta dè dặt hỏi: "Có phải đưa tới bệnh viện kiểm tra không ạ?"
Phó Thận Hành cảm thấy cơ thể Hà Nghiên thoáng cứng đờ, hắn một lần nữa cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, kìm nén nỗi đau đang như muốn vỡ òa, nhẹ nhàng an ủi: "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra có được không? Tới phòng khám của bác sĩ Vạn, tìm một bác sĩ nữ giúp em."
Cô vẫn đeo chiếc bịt mắt, đôi môi tái nhợt hằn sâu vết cắn, rỉ máu. "Không đi" Cô từ từ nhả ra hai chữ, giọng nói khản đặc gần như không rõ tiếng. Ngừng một lúc lâu, cô đột nhiên gọi tên hắn: "Thẩm Tri Tiết."
"Hả?" Hắn vội cúi đầu ghé sát vào cô: "Tôi đây."
"Anh hài lòng chưa?" Cô hỏi một câu không đầu không đuôi, giọng điệu lạnh nhạt vô tình, cánh môi khép mở như lưỡi dao: "Xin lỗi, muộn mất một năm rưỡi mới cho anh thấy được cảnh này."
Phó Thận Hành chết sững, đầu óc như bị chiếc búa tạ đánh trúng, đôi mắt cay xè đau nhức chỉ thấy từng mảng tối đen hiện lên.
Hắn không dám thở, vì dường như đấy không phải là không khí mà là hàng vạn mũi kim thép, đâm vào lồng ngực, máu chảy đầm đìa, đau đớn không thôi. Hắn không thể không từ từ nhắm mắt, đôi môi mỏng tái nhợt giống cô, bất động tại chỗ, hai cánh tay ôm cô không kiểm soát nổi cơn run, đôi chân dài không còn lực để tiếp tục di chuyển lên trước.
Nhãn Kính đang đứng giữ cửa xe, thấy Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên không bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn, khẽ nhắc nhở: "Anh Hành?"
Lúc này, Phó Thận Hành mới như người tỉnh mộng. Hắn cắn răng, ôm Hà Nghiên bước nhanh lại chiếc xe, cẩn thận đặt cô vào ghế sau, thận trọng sửa sang quần áo cho cô, dùng áo khoác bọc cô thật kỹ lưỡng, khàn giọng nói: "Hà Nghiên, tôi nợ em, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả hết cho em, từng chút một, em hãy chờ đấy."
Nói xong, hắn đóng cửa xe, định quay trở lại biệt thự của Trương Thủ. Nhãn Kính hoảng hốt ôm chặt lấy hắn, cố gắng thuyết phục: "Anh Hành, hãy bình tĩnh, có chuyện gì để sau hẵng nói. Đầu Trọc đang dạy dỗ hắn. Anh yên tâm, cậu ta sẽ không tha cho hắn đâu."
"Buông tay." Phó Thận Hành lạnh lùng quát.
Nhãn Kính biết lần này Phó Thận Hành quyết lấy mạng của tên mập họ Trương, nào dám buông tay. Nghe vậy, anh ta càng ôm Phó Thận Hành chặt hơn: "Anh, anh nên nghĩ cho chị Hà. Điều quan trọng nhất lúc này là chăm sóc cho chị ấy. Chị ấy không chịu nổi kích động nữa đâu. Anh không thể để chị ấy một mình trong xe rồi đi làm việc khác."
Câu nói khiến Phó Thận Hành mềm lòng, vẻ giương cung bạt kiếm cũng giảm đi rất nhiều. Nhãn Kính vội vàng nói thêm: "Đưa chị Hà tới gặp bác sĩ trước, chuyện khác tính sau."
Với sắc mặt vô cùng đáng sợ, Phó Thận Hành quay người chui vào trong xe, ngồi bên cạnh Hà Nghiên. Hắn ôm cô vào lòng, nghiêng đầu không ngừng hôn tóc cô, càng không ngừng gọi tên cô: "A Nghiên, chúng ta về thôi."
Nhãn Kính ngồi trên ghế lái, sợ Phó Thận Hành đổi ý, vội lái xe rời đi. Bọn hắn không tới bệnh viện mà về thẳng biệt thự. Phó Thận Hành bế Hà Nghiên lên lầu, vừa đặt cô vào phòng ngủ, bác sĩ Vạn đã dẫn theo bác sĩ nữ chạy tới.
Nữ bác sĩ kia là đàn em khóa dưới của bác sĩ Vạn. Thấy Hà Nghiên nằm như người chết trên giường, cô liền đưa mắt nhìn bác sĩ Vạn, ý bảo ông dẫn Phó Thận Hành ra. Bác sĩ Vạn hiểu ý, hạ giọng bảo Phó Thận Hành: "Chúng ta đợi ở bên ngoài."
Phó Thận Hành đứng ngây như khúc gỗ, không có phản ứng.
Bác sĩ Vạn lấy can đảm kéo hắn, ra tới tận ghế sô pha bên ngoài mới dừng lại. Ông liếc mắt nhìn sắc mặt hắn, không dám nói thêm nửa chữ. Phó Thận Hành ngồi xuống ghế, vươn tay lấy điếu thuốc trên bàn trà, tốn bao sức lực mới châm được lửa. Vừa rít một hơi, hắn liền ho sặc sụa, ho tới nỗi đầu óc mê muội, nước mắt giàn dụa, đổ người từ trên sô pha xuống, co quắp nằm lăn dưới đất.
Bác sĩ Vạn chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, ông ta sợ đến mức ngớ ngẩn, nhất thời không dám lại gần, chỉ ngơ ngác ngồi bên xem. Không biết qua bao lâu, Phó Thận Hành dần ngừng ho. Hắn cúi thấp đầu, ngồi dưới đất một lúc, vịn tay vào bàn trà chật vật đứng dậy. Hắn ngồi trở lại trên ghế, ngửa người ra sau, nhắm mắt, im lặng.
Căn phòng tĩnh mịch, bầu không khí áp lực đến độ làm cho người ta hít thở không thông. Sau một thời gian rất dài, sắc trời bên ngoài dần sáng, cửa phòng ngủ khẽ bật mở, đàn em khóa dưới của bác sĩ Vạn từ trong đi ra. Phó Thận Hành ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt gắt gao khóa trên người nữ bác sĩ, đôi môi mỏng mấp máy, muốn hỏi lại thôi.
Nữ bác sĩ lau sạch vết máu dính trên tay, trao đổi ánh mắt với đàn anh khóa trên, sau đó quay sang Phó Thận Hành, nhẹ nhàng nói: "Các vết thương bên ngoài trên người bệnh nhân đều đã tạm thời xử lý xong, tâm trạng cũng đã ổn định." Cô dừng một chút, nhíu mày, tiếp tục: "Tuy nhiên, bệnh nhân đã yêu cầu tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, cô ấy nói muốn ngủ một giấc."
Phó Thận Hành sau một hồi im lặng, liền cất tiếng hỏi: "Cô ấy đã ngủ chưa?"
"Vừa mới ngủ." Nữ bác sĩ trả lời, ngập ngừng dặn thêm: "Tuy bệnh nhân tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tôi cảm thấy biểu hiện khác thường này rất đáng lo. Tốt nhất nên mời bác sĩ tâm lý can thiệp càng sớm càng tốt."
Phó Thận Hành trầm ngâm, đáp: "Được."
Hắn không để tâm tới hai bác sĩ, đứng dậy vào phòng thăm Hà Nghiên. Cô đã ngủ, khuôn mặt trắng bệch bình thản. Hắn từ từ quỳ bên giường, chậm rãi đưa tay vén tấm chăn mỏng trên người cô. Hắn đã trông thấy mấy vết thương đó, nhưng giờ xem lại, hắn không khỏi cảm thấy giật mình. Vết roi dày đặc chằng chịt, từ bả vai cho tới bắp chân, vằn vệt như rắn phủ kín toàn thân. Chỗ nhẹ thì sưng đỏ, chỗ nặng thì boc tróc lở loét.
Bàn tay Phó Thận Hành run rẩy, không giữ nổi chiếc chăn mỏng. Câu nói của Hà Nghiên không ngừng vang bên tai hắn. Cô hỏi hắn: "Hài lòng chưa?". Cô nói: "Xin lỗi, muộn mất một năm rưỡi mới cho anh thấy được cảnh này."
Hàng vạn mũi tên đâm trúng tim, đau đớn vô cùng. Thực ra, chính hắn mới là tên đầu sỏ làm hại cô.