Trong hoa viên không có người ngoài, giữa những lùm cây cao hơn nửa thân người, trong ánh chiều tà, bóng cảnh vệ đi tới đi lui. Hà Nghiên không quan tâm tới mấy lời tâng bốc của Tiểu Ngũ, cô chậm rãi đi đến ngồi xuống một chiếc xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: "Tôi từng điều tra về gia tộc họ Phó, mấy đời nhà họ chẳng phải đều sống ở Nam Chiêu ư? Cớ sao lại từ nơi này trở về?"
"Chính xác là mấy đời đều sinh sống ở Nam Chiêu, hơn nữa còn là một gia tộc lớn." Tiểu Ngũ mỉm cười, đứng bên Hà Nghiên, lôi thuốc ra châm, điềm tĩnh nói tiếp: "Nếu không phải gia tộc lớn, sẽ không có quan quân của Quốc Dân đảng. Gia tộc đời đầu của Phó Thị vàng thau lẫn lộn. Trước khi đầu quân vào quân đội quốc gia, họ có tất cả. Tóm lại, ngày xưa Phó Thị ở Nam Chiêu được xem là đứng đầu thiên hạ."
Hà Nghiên không phải người gốc Nam Chiêu, trước kia vì Lương Viễn Trạch, vì học ở Nam Chiêu nên mới làm việc tại đây, đương nhiên không biết nguồn gốc lịch sử từ nhiều năm trước. Cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Phó Thị vẫn luôn thịnh vượng như vậy sao?”
Tiểu Ngũ gật đầu, cười: "Vẫn luôn thịnh vượng cho đến khi đất nước giải phóng. Qua nhiều phen biến đổi, cộng thêm mười năm rối ren, sinh lực của Phó Thị bị tổn thất nặng nề. Mãi tới khi ông cụ Phó mang tiền trở về, Phó Thị mới dần được khôi phục. Cũng bởi vậy mà ông cụ Phó trở thành chủ nhân của Phó Thị. Sau này..." Anh ta cố ý ngừng lại, thủng thẳng tiếp lời: "Việc kinh doanh của Phó Thị ngày càng lớn mạnh, chuyện trước kia cũng dần dần bị giấu nhẹm."
Hà Nghiên khẽ gật đầu, làm như đã tỏ. Một lúc sau, cô bỗng hỏi: "Sao anh biết rõ ràng như vậy"
Tiểu Ngũ bật cười, đáp: "Vì tôi là tâm phúc của anh Hành."
Khóe môi Hà Nghiên giật nhẹ một cách kín đáo: "Vậy sao anh lại kể cho tôi nghe?"
Tiểu Ngũ vẫn cười, chỉ là ý cười càng thêm sâu: "Bởi vì, chị Hà là người phụ nữ của anh Hành. Anh ấy có thể đưa chị tới đây, nghĩa là đời này không có ý định thả chị ra. Nếu sống, chị là người của anh ấy. Nếu chết, chị cũng phải làm ma bên cạnh anh ấy."
Hà Nghiên nhận ra ẩn ý trong câu nói của anh ta, hất cằm hỏi: "Ừm, vậy thì sao?"
"Vậy thì sao à? Dù sống hay chết đều không thể thoát. Chị Hà là người tốt sẽ sống chứ sao." Tiểu Ngũ vất tàn thuốc xuống đất, di nát bằng mũi giày, cười nói: "Bảo sao anh Hành cưng chiều chị, chị muốn gì được nấy. Kể cả mạng của anh ấy, e là cũng không phải việc khó khăn.”
Hà Nghiên cười nhạt, điềm nhiên trả lời: "Anh nói quá rồi. Thứ tôi muốn nhất là mạng của Phó Thận Hành nhưng anh ta sẽ tuyệt đối không bao giờ cho."
"Là do chị chọn sai phương pháp thôi, đốn cây thì phải đốn từ gốc, ai lại đốn từ ngọn." Tiểu Ngũ cười nhâng nháo, nháy mắt với Hà Nghiên: "Chị Hà là người thông minh, chỉ cần có bản lĩnh thì không gì là không thể."
Câu chuyện tạm dừng, một hầu gái từ xa đi tới, mời họ qua ăn cơm tối. Hà Nghiên im lặng, rời xích đu nhìn Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ mỉm cười, cúi người vươn tay làm động tác "mời": "Đi thôi chị Hà, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Thực ra, em cũng không quen ở đây lắm, chỉ là nghe người khác kể lại, không biết thật hay giả."
Hà Nghiên phản ứng không hề chậm, cô bình thản nói: "Dù thật hay giả, chung quy vẫn tốt hơn nhắm mắt tìm mò. Nếu anh không kể, tôi không biết mình đã đến khu Tam Giác Vàng nổi tiếng gần xa.”
Cả hai vừa đi vừa tám, lúc ăn cơm, chủ đề chuyển sang phong tục tập quán nơi đây. Tiểu Ngũ cố ý chọn mấy chuyện thú vị chọc Hà Nghiên, khiến người hầu gái đứng bên cũng phải bật cười khúc khích. Anh ta nghiêm trang nói: "Chị Hà, không lừa chị đâu, tướng quân Đan Ước thật sự rất sợ vợ, việc này nhiều người biết, không tin chị cứ hỏi cô ấy."
Nói xong, anh ta chỉ tay vào người hầu gái đứng bên: "Cô nói đi, có phải tướng quân Đan Ước rất sợ vợ?"
Cô hầu nào dám nói gì, chỉ che miệng cười.
Tiểu Ngũ cũng nhếch miệng cười theo: "Chị Hà, em bảo này, chị nên gặp phu nhân tướng quân để học hỏi người ta lấy thêm kinh nghiệm đi. Học được cách quản đàn ông rồi, sẽ dễ dàng quản được anh Hành nhà chúng ta. Chị bảo đi hướng đông, anh ấy đố dám đi hướng tây. Vậy cũng coi như có bản lĩnh?"
Đúng lúc ấy, Phó Thận Hành từ bên ngoài về, vừa hay nghe thấy nửa câu sau, hắn liền lên tiếng hỏi: "Bản lĩnh gì?"
Tiểu Ngũ quay phắt lại, nhìn Phó Thận Hành cười hì hì: "Em kể mấy chuyện linh tinh của phu nhân tướng quân cho chị Hà nghe ấy mà. Em nói tướng quân Đan Ước sợ vợ nhưng chị Hà không tin. Anh tới nói một câu công bằng đi, rằng em không gạt chị Hà, tướng quân Đan Ước thật sự rất sợ vợ, đúng không?”
Phó Thận Hành không muốn Tiểu Ngũ nói với Hà Nghiên chuyện này. Hắn liếc nhìn Hà Nghiên, thấy cô tuy cụp mắt nhưng sắc mặt không còn nguội lạnh như trước, trong lòng vui mừng, trả lời: “Tình cảm giữa tướng quân Đan Ước và vợ đúng là rất tốt. Vợ của ông ấy vốn là tiểu thư của một thị tộc vùng này. Năm đó, gia tộc họ Cố không phản đối gả bà ấy cho chàng trai nghèo Đan Ước. Vì vậy, Đan Ước đã thề, suốt đời này sẽ không phụ bà ấy.”
Hà Nghiên không thể hiện cảm xúc, lặng lẽ ngồi ăn. Ngược lại, là Tiểu Ngũ vỗ bàn khen: “Thế mới nói, trên đời có hai loại người hiếm gặp nhất. Một là, kiểu phụ nữ chấp nhận sống một cuộc sống khó khăn cùng người đàn ông của mình. Hai là, mẫu người phụ nữ có thể giữ được người đàn ông của mình khi đã trở nên giàu sang.’
Anh ta chỉ thuận miệng nói chơi nhưng không ngờ, lại khiến mọi người trong phòng trầm mặc. Tiểu Ngũ thấy bọn họ nhìn mình, anh ta cười ngượng ngùng, vội vã giải thích: “Đừng nhìn em, câu này không phải em nói, là em xem trên mạng đấy.”
Phó Thận Hành khẽ cười, hỏi hắn: “Cậu ăn cơm xong chưa?”
Lúc nãy, Tiểu Ngũ mải nói chuyện, ăn không được mấy, nghe Phó Thận Hành hỏi vậy, lập tức đẩy bát đứng dậy: “Em no lâu rồi, đang định ra ngoài ngắm cảnh đây.” Nói xong, anh ta kéo A Giang đứng canh ngoài cửa, bảo: “Nào, tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo nhé.”
A Giang nhìn Phó Thận Hành, thấy hắn không tỏ thái độ, bấy giờ mới bám càng theo Tiểu Ngũ. Phó Thận Hành phất tay về phía hầu gái, cô ta cũng lập tức lặng lẽ rời đi. Trong nhà ăn chỉ còn Phó Thận Hành và Hà Nghiên. Hắn ngồi đối diện cô, nhìn cô chăm chú, nói: “Ăn đồ ở đây có quen không?”
Hà Nghiên dừng đũa, đáp: “Không quen.”
Hắn không ngờ cô trả lời mình như vậy, bất giác bật cười: “Chịu đựng mấy hôm, đợi tôi xử lý xong việc ở đây, chúng ta sẽ rời đi.”
Cô không nói không rằng, cũng không hỏi hắn xử lý việc gì, chỉ im lặng và nốt miếng cơm rồi buông bát xuống.
Phó Thận Hành nhìn cô, hỏi dò: “Có muốn đi dạo một vòng với tôi không? Cảnh trong thành đẹp lắm.”
“Không.” Cô thẳng thừng từ chối: “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Hà Nghiên đứng dậy, lên phòng ở tầng hai để nghỉ ngơi. Sau khi cô rời phòng tắm, lên giường, Phó Thận Hành mới từ bên ngoài về. Không biết hắn tắm rửa xong xuôi ở đâu, trên người mang theo hơi ẩm, tỏa hơi lạnh nằm xuống cạnh cô, không có hành động nào khác. Cả hai yên ổn suốt một đêm, cho tới sáng hôm sau tỉnh dậy, Hà Nghiên bỗng phát hiện mình ngủ ngon lành trong lòng Phó Thận Hành không biết từ bao giờ.
Cánh tay hắn khoác hờ trên hông cô. Cô khẽ cử động, hắn lập tức mở choàng mắt, vô thức siết chặt cánh tay hơn. Cả hai đều vừa thức dậy, ánh mắt còn ngái ngủ, cứ thế sửng sốt nhìn nhau. Sắc mặt cô ửng đỏ, vươn tay đẩy hắn. Hắn ngẩn người, buông lỏng cô ra.
Hắn cong môi, trở mình xuống giường, vào phòng tắm vọc nước lạnh trước, sau đó xuống lầu ăn cơm. A Giang và Tiểu Ngũ dậy từ sớm, đang ngồi an vị dưới phòng khách, thấy Phó Thận Hành bước khẽ khàng như gió lượn mây bay xuống dưới lầu, Tiểu Ngũ liền lộ ý cười xấu xa, lén lút đưa mắt nhìn A Giang, thì thầm: “Xem kìa, kia gọi là thỏa mãn dục vọng.”
Một lát sau, Hà Nghiên ăn mặc chỉnh tề đi xuống, cùng ngồi ăn với họ. Sau bữa sáng, Phó Thận Hành phải ra ngoài, không chỉ dẫn theo A Giang mà cả Tiểu Ngũ, để Hà Nghiên lại một mình trong phòng. Đi một mạch từ lúc trời sáng cho đến sẩm tối, Phó Thận Hành mới lái xe trở về, đón Hà Nghiên đi tham gia buổi tiệc tối của tướng quân Đan Ước.
Hà Nghiên đeo trang sức và mặc trang phục địa phương, theo hắn lên xe. Xe qua thị trấn nhỏ, dừng bên ngoài một tòa trạch viện. Phó Thận Hành xuống xe trước, sau đó quay lại chìa tay về phía Hà Nghiên. Hà Nghiên thoáng do dự, nắm lấy tay hắn, để hắn đỡ xuống xe, dẫn mình vào bên trong.
Quy mô bữa tiệc không lớn, tổ chức ngay trong vườn hoa. Đích thân tướng quân Đan Ước tiếng tăm lừng lẫy dắt tay phu nhân ra nghênh đón Phó Thận Hành cùng Hà Nghiên. Phu nhân tướng quân diện mạo bình thường, mỉm cười dịu dàng, dùng Hán ngữ với âm điệu kỳ quái chào Hà Nghiên: “A Nghiên, chào cô.”
Hà Nghiên cúi đầu chào theo nghi thức địa phương, lịch sự đáp lời: “Xin chào phu nhân.”
Nụ cười trên khuôn mặt phu nhân Tướng quân càng thêm đậm, bà ra hiệu ý bảo Hà Nghiên đi theo mình, xem chừng muốn giới thiệu cô với các vị khách nữ khác. Hà Nghiên hơi chần chừ, quay sang nhìn Phó Thận Hành, thấy hắn khẽ mỉm cười, cô mới rời gót theo phu nhân Tướng quân. Trên đường đi, có một số người cất lời chào hỏi, phu nhân Tướng quân đều mỉm cười gật đầu đáp lễ. Thi thoảng dừng lại giới thiệu Hà Nghiên với ai đó.
Hà Nghiên nhìn ra, các nhân vật mà phu nhân Tướng quân giới thiệu cho mình đều tương đối quan trọng. Hầu hết những người này không hiểu tiếng Trung, một số khác thì mang nặng khẩu âm địa phương, Hà Nghiên đoán không phải tiếng nước ngoài. Do không hiểu nên cô chỉ mỉm cười lắng nghe, hoặc phối hợp thay đổi cảm xúc qua nét mặt để đáp lời những người xung quanh.
Trong lúc vô tình, Hà Nghiên phát hiện Phó Thận Hành đang đứng từ xa nhìn cô qua đám đông, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn thoáng ngẩn người, khẽ khàng nhếch môi. Hà Nghiên giật mình, vô cảm quay đầu, đánh mất vẻ thong dong trước đấy. Tuy không nhìn lại nhưng cô biết, nhất định hắn vẫn đang âm thầm theo dõi mình.
Cảm giác này khiến Hà Nghiên không thoải mái, cô mượn cớ đi vệ sinh rời đám đông, một mình vào trong nhà. Có một toilet nhỏ trên tầng hai, cô trốn vào, khóa cửa từ bên trong, dựa bồn rửa tay thất thần suy nghĩ. Ngày hôm qua, Tiểu Ngũ đã gợi ý cho cô rất nhiều, mọi thứ gần như phải suy nghĩ lại từ đầu. Trước kia, cô đã gắng dùng mọi cách để chứng minh "Phó Thận Hành" là "Thẩm Tri Tiết", coi "Phó Thận Hành" là sợi dây kết nối pháp luật, mà không nghĩ tới một yếu tố quan trọng, dù là "Phó Thận Hành" hay là "Thẩm Tri Tiết", chỉ cần bắt được chứng cứ phạm pháp của hắn là có thể đưa hắn ra trước công lý.
Thì ra, trước nay, cô luôn chui trong ngõ cụt, chính Tiểu Ngũ đã cảnh tỉnh cô. Anh ta nói: "Đốn cây thì phải đốn từ gốc, ai lại đốn từ ngọn"
Gốc rễ của Phó Thận Hành nằm ở đâu? Gốc rễ của Phó Thận Hành nằm ở Phó Thị, còn gốc rễ của Phó Thị lại nằm ở đây, một vùng đất như chốn bồng lai tiên cảnh. "Dùng độc dưỡng quân, dùng quân bảo vệ độc." Tuy Hà Nghiên không hiểu nhiều lắm về vùng đất này nhưng cô nghe nói năm đó, có nhiều sĩ quan quân binh đã tháo chạy tới đây gây dựng sự nghiệp. Tiền nhà họ Phó không sạch sẽ, dù là trước đây hay hiện tại.
*Dùng độc dưỡng quân, dùng quân bảo vệ độc: Ý chỉ dùng ma túy để điều quân, dùng chính lực lượng quân nhân để bảo vệ ma túy.
Tiểu Ngũ là ai, tại sao lại nhắc nhở cô những chuyện ấy? Là Phó Thận Hành thăm dò cô hay Tiểu Ngũ thật sự có mục đích đen tối khác? Trong một thời gian ngắn, Hà Nghiên không dám khẳng định. Vì mải mê suy nghĩ quá mức nhập thần mà cô không nghe thấy tiếng súng bên ngoài. Cho tới khi một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo tiếng la hét, cô mới bừng tỉnh.
Hà Nghiên hoảng hốt, định chạy ra xem xét tình hình. Lúc vừa chạm vào tay nắm cửa, cô bỗng khựng lại. Phán đoán dựa theo âm thanh ngoài cửa truyền vào, có lẽ bên ngoài đang rất hỗn loạn, lúc này náu mình trong nhà vệ sinh xem ra an toàn hơn. Cô định thần, buông lỏng tay nắm cửa. Ngẫm nghĩ một hồi, cô liền lùi về sau hai bước, cuộn tròn người trong góc bồn rửa tay.
Bên ngoài, cuộc giao tranh diễn ra kịch liệt, tiếng súng rền rĩ không ngớt, kèm theo những tiếng nổ lớn, cả căn nhà rung chuyển dữ dội, mái nhà đổ xuống rầm rầm. Hà Nghiên không hiểu về khí giới nhưng cô biết đây là loại vũ khí có uy lực vô cùng lớn. Cô vô cùng sợ hãi, bắt đầu phân vân giữa việc tiếp tục trốn ở đây hay tháo chạy ra ngoài. Trong lúc do dự, cô chợt nghe loáng thoáng có người gọi tên mình, xen giữa tiếng súng nổ ngày một ác liệt, lộ vẻ lo lắng tột cùng.
Cô nhận ra, đó là giọng của Phó Thận Hành. Tiếng hét dội lại lúc gần lúc xa. Đoán hắn chạy lên tầng hai không tìm thấy mình liền chạy tiếp lên lầu ba. Hà Nghiên thoáng chần chừ, vụt đứng dậy mở cửa lao bổ ra ngoài. Cô vừa chạy tới phòng khách nhỏ, đúng lúc gặp Phó Thận Hành từ lầu ba xuống. Trông thấy cô, hắn ngạc nhiên vui mừng, sau đó nổi giận, xông tới túm lấy cô, quát: "Em chạy đi đâu vậy hả?"
Hắn kéo cô xuống dưới lầu, cô loạng choạng chạy theo, lớn tiếng hỏi: "Đi đâu đây?"
"Hầm trú ẩn." Hắn lạnh giọng đáp: "Đối phương có vũ khí hạng nặng."
Hai người chưa chạy tới cầu thang, cả tòa nhà đã bị một quả hỏa tiễn phóng trúng. Hà Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì đã được Phó Thận Hành lao tới ôm vào trong lòng bảo vệ. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang bên tai, cả tòa nhà ầm ầm sụp đổ. Giữa lúc trời đất nghiêng ngả, hắn ôm cô thật chặt, cùng ngã xuống cầu thang.
Chân Hà Nghiên không biết bị trúng phải gì, đau tới tê dại, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê. Cô không biết mình tỉnh dậy từ khi nào, xung quanh tối đen, bên ngoài tiếng súng vẫn không hề ngớt. Phó Thận Hành không ngừng vỗ nhẹ mặt cô, lo lắng gọi tên: "A Nghiên? A Nghiên?"
Cô đau đớn rên thành tiếng, Phó Thận Hành mừng rỡ, lấy tay đỡ khuôn mặt cô, hỏi: "Em đau ở đâu?"
Đầu óc Hà Nghiên vẫn còn quay cuồng, lỗ tai như bịt đầy bông, nhất thời không nghe rõ Phó Thận Hành hỏi. Đến khi hắn hỏi liên tiếp mấy câu, lúc này cô mới hiểu ra, chật vật trả lời: "Chân, đùi đau, hình như bị bắn phải."
"Ở đâu?" Hắn hỏi, giọng điệu hơi căng thẳng. Vì cơ thể bị mắc kẹt, hắn chỉ có thể đưa tay sờ chân cô. Không ngờ, vừa chạm xuống dưới, tay đã dấp dính ướt, xem ra vết thương của cô chảy không ít máu. Phó Thận Hành giật mình, thu tay xé mạnh chiếc áo sơ mi trên người, định băng bó vết thương cho cô.
Hai người bị phiến đá vỡ nhốt trong một khe hẹp, cử động hết sức khó khăn. Cánh tay kia của hắn đặt dưới cơ thể cô, không thể rút về. Chỉ bằng một tay không thể băng bó cho cô. Hắn sờ cánh tay cô, hỏi: "A Nghiên, tay này của em có bị thương không, có thể cử động được không?"
"Không sao." Cô trả lời.
Hắn nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: "Vậy em nghe đây, hãy phối hợp với tôi, hai người chúng ta hợp lực, trước mắt nẹp vết thương của em lại đã."
Sau một thời gian, Hà Nghiên đã dần tỉnh táo, cô biết trên đùi có nhiều động tĩnh mạch. Một khi bị thương, sẽ gây mất máu dẫn đến tử vong. Cô không muốn chết, nhất là không muốn chết ở đây: "Là bị thương động mạch hay tĩnh mạch?" Cô bình tĩnh hỏi.
Phó Thận Hành không nghĩ giây phút này Hà Nghiên vẫn có thể tỉnh táo như vậy, ngoài bất ngờ hắn còn nể phục cô. Đây chính là A Nghiên của hắn, người phụ nữ hắn yêu. Trong bóng tối, hắn cầm nửa chiếc áo sơ mi rách, đưa lên miệng xé thành từng tấm vải rộng chừng vài cm, đưa một tấm đặt vào tay Hà Nghiên, làm bộ thoải mái trả lời cô: "Chắc không phải động mạch, nếu không đã nghe thấy tiếng máu òng ọc trào ra."
"Vậy có cần phải garo cầm máu không?"
"Không, trực tiếp băng bó miệng vết thương là được." Hắn đưa tay tìm kiếm, ước lượng thương thế, dùng miếng vải chặn miệng vết thương, quấn mấy vòng quanh đùi, sau đó hướng dẫn, hai người đồng lòng phối hợp, lúc này mới có thể buộc miếng vải lại. Băng bó xong xuôi, Phó Thận Hành không khỏi toát mồ hôi đầy người. Hắn lặng lẽ lau sạch vết máu trên thân rồi đưa tay sờ mặt cô, an ủi: "Đừng sợ."
Bên ngoài, tiếng súng dần thưa thớt, xa xa có tiếng người hô to. Phó Thận Hành dỏng tai nghe ngóng, nói: "Địch đã bị đánh lùi."
Không biết do đau đầu, hay do chân mất cảm giác mà Hà Nghiên nhất thời không còn thấy vết thương đau nhức nữa. Nghe Phó Thận Hành nói vậy, cô hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, sẽ có người tới cứu." Hắn đáp.
Nhưng họ không biết mình đã bị chôn sâu tới mức nào. Cả tòa nhà gần như nổ tung, chôn bọn họ xuống dưới. Phó Thận Hành hét lớn nhưng không nhận được phản hồi từ bên ngoài, không biết có ai nghe thấy không, hay họ tạm thời chưa tìm ra chỗ. Hà Nghiên một mực im lặng, cho tới khi Phó Thận Hành mất kiên nhẫn, đẩy mạnh phiến đá bên trên, cô mới lên tiếng ngăn lại: "Đừng vội, cứ kiên nhẫn chờ xem, cẩn thận không sụp một lần nữa, đến lúc ấy không gian hẹp cũng chẳng có."
Hắn không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chân của cô bị thương, mất khá nhiều máu, nếu không kịp thời cứu chữa, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Cổ họng hắn khàn đặc, gõ nhẹ phiến đá trên đỉnh đầu, cố gắng phát tín hiệu ra bên ngoài. Chẳng ngờ, vẫn không có hồi âm.
"A Giang đâu?" Cô khẽ hỏi.
Phó Thận Hành trầm mặc giây lát mới trả lời: "Khả năng cũng bị vùi ở đâu đấy rồi."
Vụ đột kích diễn ra quá bất ngờ, sau khi hỏa tiễn rơi vào trong sân, khách mời tử thương nghiêm trọng, những người còn sống thì hoảng sợ, chạy trốn khắp nơi. A Giang định che chắn cho Phó Thận Hành đến hầm trú ẩn nhưng Phó Thận Hành mặc kệ A Giang, xông vào trong nhà tìm kiếm Hà Nghiên. A Giang đành nối gót đuổi theo. Bọn chúng tách ra đi tìm A Nghiên, hắn lên thẳng lầu hai, còn A Giang ở dưới tầng một.
Không tìm thấy hắn, A Giang sẽ không trốn chạy một mình. Có lẽ, gã cũng đang ở nơi nào đấy trong tòa nhà, sống chết không rõ.
Phó Thận Hành im lặng, một lúc lâu sau mới phát hiện Hà Nghiên nằm trong lòng mình không hề nhúc nhích. Hắn hoảng hốt, vội gõ nhẹ hai má cô, gọi: "A Nghiên? A Nghiên?"
Cô dường như mệt mỏi và buồn ngủ, cất giọng yếu ớt, hỏi: "Hả?"
Hắn không nhìn rõ mặt cô, chỉ có thể vươn tay sờ vết thương ở chân cô. Quả nhiên, máu đã thấm ra bên ngoài, ướt đẫm miếng vải sơ mi. Phó Thận Hành sợ hãi, bưng mặt Hà Nghiên, dịu dàng dỗ dành: "Kiên trì thêm chút nữa, A Nghiên, sẽ sớm có người đến cứu chúng ta thôi."
Hắn nói không sai, bên ngoài thật sự có tiếng người, cao giọng hỏi có ai phía dưới không. Phó Thận Hành lớn tiếng đáp lại. Trong khi đợi bên trên hồi âm, hắn vội vàng vỗ má Hà Nghiên: "Đừng ngủ, nói chuyện với tôi đi."
Hà Nghiên mơ màng "ừm" một tiếng. Ngừng một lúc lâu, cô bỗng thì thầm: "Tôi muốn gọi điện cho Lương Viễn Trạch, muốn được nghe giọng của anh ấy."