Phó Thận Hành đưa Hà Nghiên về nhà, sau đó đổi xe quay lại khu nhà tổ của họ Phó. Đó là ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố Nam Chiêu, mái ngói màu xanh sẫm, tường quét vôi trắng rộng rãi, cao thấp đan xen, nằm sâu trong đình viện, nhìn dáng vẻ hết sức mộc mạc. Phó Tùy Chi đã tắm rửa thay quần áo, ngồi trong sảnh đường tiếp chuyện Phó lão gia. Thấy Phó Thận Hành từ bên ngoài đi vào, mặc dù ánh mắt có vẻ khinh thường nhưng hắn vẫn lập tức đứng dậy, cung kính gọi: “Anh.”
Phó Thận Hành phớt lờ, đến trước mặt Phó lão gia chào một tiếng “Ông nội.” Phó lão gia thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, thể cốt nhìn vẫn cực kỳ cường tráng. Nghe vậy, ông cụ thoáng gật đầu, đáp: “Ngồi xuống đi.”
Hai anh em mỗi người một bên, kẻ bên trái người bên phải. Phó Thận Hành vừa ngồi xuống, Phó Tùy Chi đã liếc nhìn, khẽ cười, hỏi: “Anh đưa cô Hà về rồi à?”
Phó Thận Hành không trả lời, ngước ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt tàn nhẫn khiến Phó Tùy Chi thoáng cảm thấy sợ hãi nhưng hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước ông nội liền cường ngạnh đối mặt. Chứng kiến cảnh này, Phó lão gia tức giận gõ cây gậy trống nặng nề xuống nền đá xanh: “Chọi gà đấy phỏng? Chúng bay muốn ta tức chết phải không?”
Phó Thận Hành khẽ nhướng môi, cười khinh, tựa lưng vào thành ghế, nâng chén trà lên thong dong uống một ngụm. Bấy giờ mới đáp: “Ông nội hiểu lầm rồi, cháu nhớ trên người Tùy Chi có vết thương nên xem chú ấy đã khỏi chưa thôi.”
Phó Tùy Chi biến sắc, đứng phắt dậy, giọng điệu hung hãn: “Thẩm Tri Tiết.”
Phó Thận Hành đưa mắt nhìn, cười như không, hỏi: “Chú vừa gọi ai vậy?”
“Đủ rồi.” Phó lão gia quát, nện mạnh cây gậy xuống đất mấy cái, lạnh lùng nói: “Ta biết chúng bay đều đã đủ lông đủ cánh, không coi lão già này ra gì. Nhưng ta nói trước, anh em đánh đấm nhau trong nhà thế nào cũng được, nhưng khi ra ngoài thì nhất mực phải hòa thuận. Nếu ai làm quá, đừng trách ta tàn nhẫn.”
Mấy năm trước, Phó lão gia từng được xem như bá chủ một phương, thời điểm mạnh nhất, thế lực gần như trải rộng toàn bộ khu vực Đông Nam Á. Mấy năm gần đây, ông cụ bắt đầu tu nhân dưỡng tính nhưng một khi tức giận, khí thế vẫn cực kỳ bức người. Phó Thận Hành và Phó Tùy Chi đều đứng dậy, khoanh tay nghe ông cụ răn dạy.
Phó lão gia ngồi im mặt mũi tối sầm, mãi mới lên tiếng: “Dã tâm của các người, ta không tính toán. Ăn cơm xong xéo hết đi, đến ngày tế tổ quay về đây.”
Người làm tới dè dặt bẩm báo cơm tối đã xong, ba ông cháu liền chuyển vào nhà ăn. Phó Tùy Chi vừa từ nước ngoài trở về, trong lòng Phó lão gia ít nhiều có chút vui mừng, cố ý sai người lấy rượu trong hầm, bảo hai anh em uống một ít. Được nửa tuần rượu, ông cụ nói: “Hai đứa chúng bay đều đã trưởng thành, cũng sớm đến lúc nối dõi tông đường. Ở bên ngoài chơi bời thế nào cũng xong nhưng tới lúc cưới thì phải lấy con cái nhà đoan trang hiền thục, loại con gái phóng túng nhất quyết không được phép vào cửa.”
Phó Thận Hành nghe vậy cụp mắt không đáp, Phó Tùy Chi cười cười, trả lời: “Ông à, câu này ông đừng nói với cháu. Anh cả còn chưa kết hôn, thanh niên như cháu nào dám. Đợi anh cả lấy vợ xong, cháu nhất định sẽ thỏa mãn ý ông.”
Phó lão gia liếc Phó Thận Hành, nhìn hắn không biểu hiện gì, ông cụ không nói thêm nữa.
Sau khi ăn xong, Phó Tùy Chi chuẩn bị đi luôn, nói đám bạn đang chờ hắn từ phương xa về tụ tập. Phó lão gia không cản, phất tay ý bảo hắn xéo nhanh, quay sang bảo Phó Thận Hành: “Anh cả, anh vào đây với tôi.”
Phó Thận Hành theo ông nội vào thư phòng, hơn một tiếng sau mới ra, cũng không ngủ lại, dẫn A Giang ra thẳng cổng chính. A Giang nhìn sắc mặt hắn không tốt, không dám cất lời, lái một mạch về căn hộ rồi ngập ngừng nói: “Lúc ở sân bay về, Tùy thiếu có hỏi chuyện của cô Hà.”
Phó Thận Hành ngước nhìn gã, ánh mắt nghiêm nghị.
A Giang vội vàng giải thích: “Em không nói gì hết nhưng với thái độ ấy có lẽ Tùy thiếu cảm thấy có hứng, e là sẽ nghe ngóng từ phía người khác.”
Chuyện giữa Phó Thận Hành và Hà Nghiên xem như đã công khai một nửa, nếu Phó Tùy Chi đến Túy Kim Triêu dò hỏi, không ít người biết rõ. Phó Thận Hành sầm mặt, im lặng giây lát tiếp tục căn dặn: “Dặn Hòa Kính, bảo thuộc hạ của hắn kín miệng, nhất là đám chị Hoa, không được nói linh tinh.”
A Giang tuân lệnh: “Rõ ạ.”
Phó Thận Hành suy nghĩ, nói thêm: “Cả chỗ Tiểu Ngũ và Đầu Trọc nữa, dặn cả hai đứa nó, nếu để lộ chuyện nhà họ Trần, tôi sẽ tìm chúng tính sổ.”
Nói hắn sợ Phó Tùy Chi biết sự tồn tại của Hà Nghiên, chi bằng nói hắn sợ Hà Nghiên biết rõ màn trả thù của hắn đối với nhà họ Trần hơn. Tuy Hà Nghiên đã từng nói, sự sống chết của hai bà cháu nhà họ Trần không còn liên quan đến cô. Nhưng Phó Thận Hành hiểu, những thủ đoạn hắn áp dụng với nhà họ Trần chắc chắn sẽ làm cô ghê tởm.
Hắn không muốn cô biết chuyện này, mặc dù cô đã sớm nhận định hắn là một kẻ ti tiện vô sỉ.
Quay trở lại căn hộ, Hà Nghiên tự mình vào bếp nấu canh. Thấy hắn về, cô thản nhiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Có muốn uống ít canh không?”
Hắn nhìn cổ tay cô, hỏi: “Bác sĩ Vạn đã đến chưa?”
Hà Nghiên lắc cổ tay, cười nói: “Tới rồi, không sao đâu, không được cử động nhiều, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.”
Hắn yên tâm, đi dến dựa khung cửa bếp nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, khóe môi hơi giương lên: “Tay chưa lành tự làm làm gì? Sau muốn uống canh, cứ bảo giúp việc làm cho.”
Căn hộ tuy lớn, nhưng hắn không cho giúp việc ngủ lại. Hàng ngày, giúp việc chỉ đến quét dọn, thi thoảng nấu mấy bữa cơm vì trước kia Phó Thận Hành ít khi ăn cơm ở nhà. Sau khi Hà Nghiên đến ở, mới sáng tối làm hai bữa cơm canh.
“Dù sao tôi cũng nhàn rỗi, muốn tìm việc để làm giết thời gian.” Hà Nghiên mặc hắn, dùng thìa múc canh ra, đưa về phía hắn: “Nào, nếm thử xem sao.”
Phó Thận Hành thoáng ngạc nhiên, vươn tay nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, không nếm ra mùi vị, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Hắn mỉm cười, nói: “Ngon.”
“Thật à?” Hà Nghiên nghi ngờ nhướng mày, múc một ít ra, cúi đầu cẩn thận nếm thử. Cô không khỏi le lưỡi, vội tìm nước xúc miệng, sau đó quay sang nhìn hắn, mắng: “Phó Thận Hành, anh ăn cám lợn mà lớn đấy à?”
Phó Thận Hành cười cười, lơ đễnh đáp: “Gần như vậy.”
Hà Nghiên nhất thời ngẩn người, mãi mới nhẹ giọng hỏi: “Cuộc sống trước kia vất vả lắm sao?”
Ngày trước, Phó Thận Hành xuất thân con nhà giàu có, tuy cha mẹ mất sớm, ông nội quản giáo nghiêm khắc nhưng cuộc sống dù thế nào cũng không thể miêu tả bằng hai chữ ‘vất vả’.
Rõ ràng, lời này của cô là hỏi kẻ bên trong vỏ bọc, kẻ đã từng vật lộn dưới đáy xã hội, từng liếm máu trên đao, Thẩm Tri Tiết.
Không hiểu sao, Phó Thận Hành không muốn cô biết cuộc sống trước kia của hắn, không muốn cô biết mẹ đẻ của hắn là hạng người gì, những chuyện hắn trải qua thời thơ ấu, những kẻ hắn từng kết giao, những chuyện hắn đã từng làm. Không phải hắn không muốn thổ lộ, mà sợ nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt cô, hơn thế nữa là sợ bắt gặp sự thương hại của cô.
Càng quan tâm đến người ấy, lại càng hận mình không thể hoàn hảo trong mắt người ấy.
Hắn cười cười, đi tới ôm cô từ phía sau, bình thản nói: “Coi như không tệ.”
Hà Nghiên thức thời, không truy vấn thêm, tiếc nuối nhìn nồi canh lẩm bẩm: “Tiếc quá, lãng phí bao nhiêu nguyên liệu.”
Phó Thận Hành lại thấy mùi vị nước canh khá ngon, múc thêm để nếm: “Ngon mà, uống được.”
Hà Nghiên quay đầu nhìn, thấy vẻ thành thực của hắn, cô vô thức nheo mắt nghi ngờ. Dáng vẻ này của cô khiến hắn bật cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Cơ thể hắn bắt đầu có phản ứng, cô cảm nhận được, bất lực cảnh cáo: “Phó Thận Hành, đang ở dưới lầu, A Giang sẽ trông thấy đấy.”
“Chúng ta lên đi.” Hắn cười xấu xa, kéo cô lên lầu. Đi đến bậc thang cuối cùng, hắn kiên quyết bế thốc cô lên, ôm thẳng vào phòng ngủ. Trên người cô vẫn buộc tạp dề, cuống quýt nói: “Tắm, tắm trước đã. Người toàn mùi khói.”
Hắn đâu chịu, cúi đầu chặn miệng cô. Cuối cùng, miếng ăn cũng được nuốt vào bụng. Bấy giờ, hắn mới cảm thấy mỹ mãn đưa cô đi tắm. Lúc trở lại giường, hắn ôm cô ngủ, trước khi vào giấc, hắn bỗng thì thầm: “Chúng ta tiếp tục như thế này được không? A Nghiên, hai chúng ta, cứ tiếp tục như vậy được không?”
Cô uể oải không buồn nhúc nhích, nói giọng mũi trả lời hắn: “Ừ.”
Sáng hôm sau, Hà Nghiên nằm ỳ không chịu dậy, tới khi hắn rửa mặt xong từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô vẫn trùm chăn ngủ mê man. Nhìn dáng vẻ ấy, hắn bật cười, đi tới vỗ mông cô, nói: “Dậy gọi điện cho ba mẹ đi, giờ này chắc họ xuống máy bay rồi đấy.”
Trạm dừng chân đầu tiên của ông bà Hà là Hawai, hai người chơi ở đó mấy ngày rồi mới chuyển đi NewYork. Hà Nghiên nằm lỳ trên giường, biết thời gian bên kia nhưng vẫn giả vờ đếm đầu ngón tay tính chênh lệch. Một lúc sau, cô ngẩng lên nhìn hắn, mơ màng hỏi: “Bên kia giờ mấy giờ rồi?”
Phó Thận Hành liếc đồng hồ, trả lời không cần suy nghĩ: “Hai giờ chiều.”
Hắn nắm rõ thời gian như vậy, chứng tỏ đã có sự chuẩn bị trước. Chỉ bằng câu trả lời này, Hà Nghiên lập tức hiểu ngay. Sự phòng bị của Phó Thận Hành đối với cô không vì biểu hiện của cô hai ngày qua mà buông lỏng.
Cô thầm tính toán, thò đầu lấy điện thoại gọi cho mẹ. Quả nhiên, bên kia ba mẹ cô đã tới khách sạn, mọi thứ đều đã được thu xếp ổn thỏa. Giờ giấc chuẩn xác, khiến cô không khỏi hoài nghi Phó Thận Hành đã lén cử người theo dõi ba mẹ mình. Nếu thật sự như vậy, chớ nói đến cô, ngay ba mẹ cô muốn trốn cũng khó thoát.
Hà Nghiên bỗng cảm thấy khó chịu, sợ Phó Thận Hành nhìn ra đầu mối, bèn nhắm mắt giả vờ mải mê nói chuyện điện thoại với mẹ. Ngược lại với bà Hà đang tỏ ra hào hứng, lúc này cô đâu còn tâm trạng để nói chuyện phiếm. Trả lời qua quýt mấy câu, cô liền cúp điện thoại, kéo chăn lên đầu, bảo với Phó Thận Hành: “Tôi muốn ngủ một lát, anh nhớ sắp xếp người lái xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài dạo phố.”
Phó Thận Hành đồng ý, vén chăn hôn cô rồi xuống lầu. A Giang đã đứng chờ dưới phòng khách. Phó Thận Hành ăn sáng qua loa xong ra ngoài. Trợ lý Nghiêm tới từ sớm, tranh thủ thời gian nhắc nhở Phó Thận Hành lịch trình của ngày hôm nay. Chương trình sắp xếp trong ngày, gần như kín lịch họp, hết họp với chính phủ đến họp nội bộ Phó Thị, thực sự không cho hắn chút thời gian rảnh rỗi.
Hắn ngắt lời trợ lý Nghiêm, hờ hững hòi: “Có thể cho tôi chút thời gian buổi tối được không?”
Theo lịch thì buổi tối Phó Thận Hành phải tham gia một buổi tiệc thương vụ. Trợ lý Nghiêm lộ vẻ khó xử, giải thích: “Vì cuộc họp do thành phố tổ chức nên sẽ có các phóng viên tài chính và kinh tế đến dự. Nếu doanh nghiệp Phó Thị vắng mặt, e là mọi người sẽ nghi ngờ, gây bất lợi cho chúng ta.”
Phó Thận Hành định dành thời gian rảnh rỗi ở cùng Hà Nghiên, nghe vậy đành thôi: “Thế thì thôi.”
Xe chạy thẳng tới cao ốc Phó Thị, Phó Thận Hành sau khi đi lên không hề có thời gian nhàn tản, mãi đến trưa mới được xả hơi đôi chút. Hắn định gọi điện cho Hà Nghiên, không ngờ A Giang gõ cửa bước vào, cầm một túi giấy niêm phong đưa cho hắn: “Là của con bé nhà họ Trần gửi cho cảnh sát Trương.”
Phó Thận Hành mở ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ tờ giấy trắng in dấu vân tay của hắn, còn có một tờ thiệp chúc mừng năm mới, lời chúc viết tay, chữ viết có phần ngây thơ nhưng nét vẽ lại vô cùng cẩn thận.
Hắn không khỏi mỉm cười, cầm bật lửa đốt trụi tờ giấy in dấu vân tay, còn phong bì và thiệp chúc mừng thì giữ lại, hỏi A Giang: “Không để lộ sơ hở gì chứ?”
A Giang lắc đầu: “Em phái người ăn trộm nhân lúc nhân viên chuyển phát không chú ý, không có ai chứng kiến đâu ạ.”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, trả phong bì và thiệp chúc mừng cho A Giang, căn dặn: “Lấy dấu vân tay người khác nhét vào, bắt chước chữ Trần Hòa, gửi phong bì này cho tên cảnh sát kia, sau đó theo dõi hắn, xem hắn lưu phong bì chứa vân tay ở đâu.”
A Giang hiểu rõ ý đồ của hắn, gật đầu đáp: “Thế còn nhà họ Trần?”
Phó Thận Hành cười nhạt: “Con bé ấy không đáng lo, quan trọng là…Quan trọng là bà cụ Trần. Còn nữa, theo dõi xem ai đến nhà họ Trần, ghi nhớ kẻ khả nghi. Tập tài liệu của bà cụ Trần, có lẽ đang được cất giấu ở nhà người khác.”
A Giang thoáng chần chừ, vốn định hỏi Hà Nghiên thì sao nhưng nghĩ đến dáng vẻ bám dính lấy nhau của hai người họ mấy ngày qua, gã liền ngậm miệng. Không ngờ Phó Thận Hành chủ động nhắc tới, nói rất rõ ràng: “Phía cha mẹ Hà Nghiên, bảo người theo dõi giữ khoảng cách xa một chút, không được phép để ông bà ấy phát hiện ra.”
A Giang nghe xong, lập tức hiểu Phó Thận Hành coi trọng Hà Nghiên như thế nào. Gã thầm mừng vì trước nay mình chưa từng trêu chọc Hà Nghiên. Gã vội lên tiếng, thấy Phó Thận Hành không tiếp lời, lúc này mới quay người rời đi. Phó Thận Hành nhìn giờ, lấy điện thoại gọi cho Hà Nghiên. Ai ngờ, điện thoại vừa chuyển, bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa, không đợi hắn trả lời, trợ lý Nghiêm vội vàng tiến vào, hình như có chuyện quan trọng cần xin chỉ thị của hắn.
Hà Nghiên hỏi hắn qua điện thoại: “Tôi đang ăn cơm với bạn, anh có chuyện gì à?”
Phó Thận Hành đưa tay ý bảo trợ lý Nghiêm chờ một lát, trả lời Hà Nghiên: “Không có gì, chỉ gọi điện dặn dò em, cổ tay không được làm việc nặng.”
Hắn nói ngắn gọn mấy câu rồi cúp máy. Hà Nghiên hơi ngạc nhiên, nhìn điện thoại thất thần. Bạn hocj ngồi đối diện hiểu lầm, còn tưởng Lương Viễn Trạch gọi tới. Thấy dáng vẻ ấy của cô, không nhịn được cười, nói: “Này này, mới một cú điện thoại của Lương Viễn Trạch đã lấy mất hồn của cậu rồi. Xem ra không phải cậu hẹn mình dạo phố mà là có ý khoe khoang tình cảm, hành hạ kẻ độc thân như mình đây.”