Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 85




Truyền thông Long Dực là một phần của Ưng tập đoàn, không những là công ty giải trí đa nguyên hóa lớn nhất Thành Long, hơn nữa còn chiếm một phần thị trường rất lớn ở châu Á. Minh tinh chỉ cần qua tay bọn họ, tất cả đều lóe sáng như ánh sao trên võ đài thế giới. Mà Thanh Long người lãnh đạo của truyền thông Long Dực luôn mang đến cho người ta một phần cảm giác thần bí, đôi con ngươi ẩn dưới cái mắt kính gọng vàng kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó lường, nụ cười ưu nhã lại khiến cho đối thủ mất đi phòng vệ, dẫn đến dễ dàng bị đáng bại trong tay anh ta. Vì vậy Thanh Long bị người ta đặt cho một cái tước hiệu là "Sát tinh mặt cười". Ở trên thế giới này, chỉ có anh không muốn làm, không có anh không làm được.

Ngắn ngủn mười năm, vòi bạch tuộc của Long Dực đã vươn ra toàn thế giới, thậm chí bao gồm điện ảnh và truyền hình Hollywood thần kì khiến người ta mê hoặc nhất. Còn lần này, vì để biến Thang Dật Thần thành siêu sao thần tượng Thế Giới, Thanh Long chẳng những tìm về một đám chuyên gia thế giới chuyên về đào tạo nhóm, hơn nữa còn cho anh làm vai chính của bộ phim “Hạn chế cấp boss”, mà còn muốn mời đạo diễn nổi tiếng Hollywood Hawkins - Moere làm đạo diễn.

Lăng Khắc Cốt đi vào phòng làm việc tràn ngập hơi thở văn hóa của Thanh Long, anh đầy khí phách ngồi vào trên ghế sa lon đối diện Thanh Long, tròng mắt đen tinh xảo lạnh lùng bắn về phía đối phương: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chuyện của truyền thông Long Dực anh không tự giải quyết được sao? Còn kéo lên tôi làm cái gì?"

"Ai bảo tôi không phải người mà đạo diễn lớn người ta thầm mến." mắt sáng ẩn sau cặp mắt kính gọng vàng của Thanh Long mang theo nụ cười nhạo báng. Hawkins – Moere đó từ lần hợp tác trước sau khi gặp qua Lăng Khắc Cốt một cái xong, liền giật nảy mình, đem một khối lớn "Phương" tâm (tình cảm) đặt ở trên người lão đại. Mỗi lần tới Thành Long đều không quên đề cập yêu cầu với anh muốn gặp gỡ Lăng Khắc Cốt, chỉ là đều bị anh gạt đi. Thế nhưng lần này, vì xin Hawkins - Moere làm đạo diễn cho bộ phim này, anh không thể không hy sinh một chút sắc đẹp của ông chủ.

Lăng Khắc Cốt lạnh lùng trừng Thanh Long một cái: "Tôi không phải GAY!"

Thanh Long bị lời Lăng Khắc Cốt nói chọc cho cười to tới mất hết hình tượng, anh lấy mắt kính gọng vàng dùng để làm đồ trang sức xuống, vừa cầm Tống Đại quân sứ dùng để chặn giấy ở trên bàn lên chơi, vừa thâm trầm nói: "Ai dám nói lão đại là GAY? Chỉ là Moere lần này quá khó chơi, cậu cũng biết “Hạn chế cấp boss” tôi đầu tư vào đó bao nhiêu, cho nên buổi tối cậu đành hi sinh một chút vậy, bắn cho anh ta mấy ánh mắt giết người đi."

Thanh Long nói xong liền nhìn nét mặt Lăng Khắc Cốt, đang hướng về phía anh bắn ra ánh mắt giết người, vừa thấy Lăng Khắc Cốt không vui nhíu mày thì anh lần nữa không có hình tượng cười lên. Tên Moere kia thật có điểm biến thái, thế nhưng đối với lão đại lãnh khốc giống như Hàn Băng ngàn năm này lại mang một vẻ mặt mê muội không dứt. Lão đại càng lạnh lùng với anh ta, tâm anh ta lại càng bị khuynh đảo.

"Tôi sẽ giết anh trước!" Lăng Khắc Cốt hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long một cái, cái tên tiểu tử máu lạnh này, lại dám dùng anh để làm giao dịch.

"Giết chết tôi rồi, ai giúp cậu làm ra tiền?" Thanh Long nho nhã cười, lần nữa mang mắt kính gọng vàng kia vào.

“Anh nghĩ tôi không bỏ được sao?" trên gương mặt tuấn mỹ kia của Lăng Khắc Cốt đầy khí lạnh.

"Moere thèm thuồng sắc đẹp của cậu quá lâu, cậu phải an ủi cái quả tim bằng thủy tinh kia một chút thôi." Thanh Long cười như xác định, nhe ra hai hàm răng trắng nhởn với Lăng Khắc Cốt. Anh nắm đúng tính tình thích mềm không thích cứng của Lăng Khắc Cốt, cho nên cười đến vô cùng vô hại, vẻ mặt còn mang theo chút ý cầu xin. Nhìn đến cái bộ dáng này của anh, Lăng Khắc Cốt quả thật không có nói ra lời cự tuyệt nữa.

"Tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta dứt bỏ ý niệm này."

Vừa nghĩ tới Moere, toàn thân Lăng Khắc Cốt lập tức lông măng dựng ngược. Năm ngoái tham gia triển lãm ảnh ở Mỹ thì Moere - một người đàn ông uy vũ cao lớn như vậy, lại có thể chạy đến trên giường anh. Vừa nghĩ tới một màn kia, anh liền muốn nôn.

"Ai bảo lão đại đẹp trai như vậy? Nam nữ đều muốn xơi." Thanh Long nhạo báng cười nói, "Nếu như là tôi, ngã vào, Moere cũng không thèm nhìn một cái."

Một đôi tròng mắt đen như dao của Lăng Khắc Cốt lãnh khốc ngưng tụ lại, hung ác bắn về phía Thanh Long. Trong mắt phượng hẹp dài có loại ý lạnh muốn cắn người.

"Lão đại" Thanh Long đột nhiên đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, nghiêm nghị nhìn anh, "Không nên dùng ánh mắt đầy sức quyến rũ như vậy nhìn tôi, sẽ hại chết người."

Nghe anh nghiêm trang nói ra lời như vậy, Lăng Khắc Cốt nghiêm mặt đứng dậy: "Muốn chơi thì đi tìm người khác."

Trong năm người bọn họ bản lĩnh ngụy trang của Thanh Long là lợi hại nhất. Một người đàn ông so với một con báo còn sắc bén hơn lại nhất định giấu mình sau cặp mắt kính gọng vàng kia, dùng lịch sự để che giấu sự bén nhọn ngoan tuyệt của anh ta, ngay cả nhạo báng người cũng rất khác biệt.

Lăng Khắc Cốt đang muốn rời đi, liền bị Thanh Long gọi lại: "Lão đại, bảy giờ tối, khách sạn Hilton, chúng tôi chờ cậu."

. . . . . .

Tuyết rơi sau sân trường, giống như một vương quốc băng tuyết, đẹp tựa như ảo mộng. Tuyết đọng che lấp hết những cây ngô đồng hai bên đường chính, khiến cho cảnh vật nhiễm đậm chất đông giá lạnh.

Hi Nguyên bưng cằm nhìn cây đại thụ vương đầy tuyết trắng ngoài cửa sổ, lòng đang vì chuyện Thang Mang Lâm mà phiền não lo lắng. Ngày đó thật là mình sai lầm hại Thang Mang Lâm sanh non, cô cũng có một chút trách nhiệm, Lăng Khắc Cốt nhất định rất hận cô.

Đột nhiên trên cánh tay truyền đến một hồi đau nhói, Hi Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn gương mặt tròn vô tà của Doãn Nhạc, đau đến nhíu mày. Doãn Nhạc bấm ngay phải chỗ miệng vết thương.

"Hi Nguyên, hai cái tên ôn thần ở cửa tới chừng nào thì biến mất?" miệng Doãn Nhạc lải nhải, cười hỏi.

Hi Nguyên liếc nhìn hai hộ vệ mặc áo đen ở cửa, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Chờ Ngày Tận Thế thôi. Theo bảo vệ mình là trách nhiệm của bọn họ, không có ba ra lệnh bọn họ sẽ không biến mất."

"Ba cậu cũng quá khẩn trương cậu rồi. Giao du cùng khóa cũng không yên tâm." Doãn Nhạc không hiểu nói. Mấy ngày nay, bên người Hi Nguyên luôn là vây quanh một đám hộ vệ, ngay khi cô ấy vào lớp học, cũng canh giữ ở cửa phòng học, giống như e sợ Hi Nguyên sẽ gặp chuyện không may. Bảo vệ như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác bị giam hãm, giống như bọn họ không phải đang bảo vệ Hi Nguyên, mà là đang giám thị Hi Nguyên.

Doãn Nhạc cảm thấy rất không thoải mái, không biết cái người được bảo hộ là Hi Nguyên có cảm giác thế nào.

"Nhạc Nhạc, giáo viên đang nhìn cậu." Hi Nguyên đột nhiên nghịch ngợm ghé sát lỗ tai Doãn Nhạc, len lén nhắc nhở. Doãn Nhạc vội vàng ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.

Hi Nguyên nghiêng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, cũng là vào tai trái ra tai phải, căn bản nghe không vô lời của giáo viên. Cô không muốn nghe Doãn Nhạc nói đến chuyện hộ vệ nữa, vì vậy liền dời lực chú ý của cô ấy đi. Doãn Nhạc nói không sai, Lăng Khắc Cốt xác thực quá "Khẩn trương" cô, liền phái không dưới một hộ vệ tới theo dõi cô. Mặc dù lần này anh cũng không có hành động giam cầm cô, để cho cô tiếp tục đi học, cùng bạn tốt đi dạo phố, thế nhưng dạng cuộc sống dưới sự giám sát của mười mấy đôi mắt, cô cảm thấy mình giống như là phạm nhân mất đi tự do, không có một chút riêng tư. Có lẽ đây chính là kết quả Lăng Khắc Cốt muốn.

Tiếng chuông tan học vang lên thì Doãn Nhạc níu cánh tay Hi Nguyên lại, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi dạo phố đi, thuận tiện quăng bỏ hai cái tên ôn thần kia đi."

Bỏ rơi được sao? Hi Nguyên liếc về phía cửa.

Lần trước, bởi vì để mất dấu cô, mấy hộ vệ bị Lăng Khắc Cốt hung ác mắng một trận, khiến cho hai người bọn họ tới bây giờ còn kinh hãi.

Doãn Nhạc vừa lôi cô chạy ra ngoài, không để ý tí nào tới hai hộ vệ. Bọn cận vệ thấy thế, lập tức sải bước đuổi theo.

Vừa chạy ra khỏi sân trường, cái chân mập mạp của Doãn Nhạc một bước cũng thành như hai bước chạy đến trung tâm đường cái ngoắc một chiếc taxi, thừa dịp bọn cận vệ chưa có đuổi kịp tới, lôi kéo Hi Nguyên ngồi và trong.

"Xem bọn họ còn đuổi không kịp." Doãn Nhạc mắt ngó ra ngoài cửa sổ, tay thì khoát khoát tài xế.

Hi Nguyên thờ ơ cười cười, đặc điểm lớn nhất của Nhạc Nhạc chính là chân thật, cô ấy cho là một chiếc taxi có thể bỏ rơi được đám hộ vệ kia.

Quả nhiên, không bao lâu phía sau xuất hiện ba chiếc xe hơi màu đen đuổi theo bọn họ.

Xe taxi dừng ở phố tài chính náo nhiệt nhất, nơi này những cửa hàng mua bán mọc như nấm, thường có tác giả hoặc minh tinh nổi tiếng ở chỗ này tiến hành hoạt động ký tên. Doãn Nhạc nhảy xuống xe xong, liền lôi Hi Nguyên vẫn đang chậm rì rì dựa vào tường đi vào trong: "Lăng Hi Nguyên, làm sao cậu càng ngày càng đần? Đi chậm như vậy!"

Nghe được Doãn Nhạc oán trách, Hi Nguyên theo bản năng sờ một cái bụng. Cũng đã bốn tháng rồi? Mới vừa rồi cô giống như cảm thấy bên trong có bàn chân nhỏ đá cô.

"Hôm nay Giáo viên không có cho bài tập, cứ chầm chậm đi dạo thôi." Hi Nguyên ngẩng đầu lên, dí dỏm mà cười nói.

"Giáo viên hôm nay quá nhân từ, lại không có cho bài tập." Doãn Nhạc ngây thơ nói.

"Bên kia có bán mứt quả đấy!" Hi Nguyên đột nhiên giật nhẹ Doãn Nhạc, cười nhắc nhở cô.

"Mứt quả? Ở đâu?" Doãn Nhạc vừa nghe đến ăn, lập tức hưng phấn mở lớn mắt.

Hi Nguyên dẫn Doãn Nhạc hướng quầy ăn vặt đi tới. Họ chọn hai chuỗi Hồ Lô Băng Đường vừa lớn vừa tròn, trả tiền xong, liền vừa ăn mứt quả, vừa đi dạo dọc theo cửa hàng. Hai người cũng không có mua cái gì, cũng chỉ là loại hưởng thụ niềm vui thú đi dạo phố này.

Đột nhiên Doãn Nhạc nhỏ giọng nói bên tai Hi Nguyên: "Lăng Hi Nguyên, Cậu nói xem có phải hôm nay cực kỳ nhiều người ngoại quốc hay không? Hơn nữa còn đều là siêu cấp đẹp trai."

Hi Nguyên bồn chồn xoay người lại nhìn bốn phía, quả nhiên thấy rất nhiều người đàn ông mặc trang phục ngoại quốc, số tuổi đều không vượt qua hai mươi lăm, vóc người tiêu chuẩn so người mẫu trên bìa tạp chí còn chuẩn hơn. Cô cũng có chút không hiểu, nhưng không có suy nghĩ sâu xa.

"Doãn Nhạc Nhạc, cái người háu sắc này! Ngày mai tớ sẽ nói cho Trình Hạo, nói cậu ngắm đàn ông ngoại quốc đẹp trai." Hi Nguyên siết chặt gương mặt của Doãn Nhạc, cười uy hiếp.

"Cậu dám nói mình sẽ ghét chết cậu !" Doãn Nhạc cố ý chống nạnh chen vào, làm bộ dạng hung ác. Nhưng ánh mắt giả hung ác xuất hiện trên gương mặt tròn đến phúng phính của cô ấy, lại buồn cười như vậy, một chút khí thế căn bản nhất cũng không có, ngược lại chọc cho Hi Nguyên cười càng vui vẻ hơn.

Lúc này, mấy cô bé chạy qua bên cạnh các cô, lập tức đụng vào vai Doãn Nhạc. Doãn Nhạc đau đến muốn xông lên bắt người, liền nghe thấy đối phương đang hưng phấn nói: "Nhanh lên một chút! Nếu không sẽ lỡ mất cơ hội để xin chữ ký của Tiểu thiên vương Thang Dật Thần rồi !"

"Thang Dật Thần?" Hi Nguyên nhớ lại là tiểu thiên vương mà chú Thanh Long mới ký hợp đồng.

"Ồ! Thang Dật Thần! Lăng Hi Nguyên, cậu đi nhanh chút!" Lần này đổi lại là Doãn Nhạc hưng phấn muốn té xỉu. Cô kéo Hi Nguyên chạy nhanh về phía trước.

Khu vực ký tên của Thang Dật Thần được đặt tại lầu một của toà nhà thương mại bảy tầng. Thời điểm khi bọn Hi Nguyên chạy đến, đã tấp nập người, ngay cả trên cầu thang của toà nhà thương mại cũng đứng chật ních người. Doãn Nhạc dùng thân thể mượt mà của cô liều mạng chen tới trước, Hi Nguyên bị buộc phải đi theo cô, chen vào trong hội trường. Lúc này, họ đang nghe người chủ trì giới thiệu Thang Dật Thần.

Thang Dật Thần cười lễ độ lại không mất ngạo khí, một túm tóc quăn khẽ rủ xuống che đi một bên tròng mắt đen trên gương mặt tuấn mỹ của anh ta, tăng thêm cho anh ta một chút cảm giác thần bí.

"Cám ơn Long Dực đã cho tôi cơ hội này, cũng cám ơn tất cả FANS đã ủng hộ." Lời nói đầy thành ý của Thang Dật Thần lập tức đưa tới tiếng hoan hô cũng tiếng thét chói tai của mọi người dưới đài. Doãn Nhạc chen ở phía trước nhất vui mừng gào thét thật lực. Cô huy động cả hai cánh tuy phì nộm, kích động thét chói tai, dường như hận không được nhảy lên đài để ôm thần tượng.

"Tiếp theo mời mọi người cũng lắng nghe ca khúc trong anbum mới của tôi mang tên “rung động”..." Thang Dật Thần nhiệt tình đứng ở trên đài, cười nhìn đám người ái mộ điên cuồng dưới đài, tròng mắt của anh đột nhiên bị một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn.

Lại là cô ta! Hung thủ ác độc hại Mang Lâm sanh non!

Đáy lòng Thang Dật Thần hừ lạnh, nhưng phần tức giận này cũng không có xuất hiện trên gương mặt của anh, anh vẫn như cũ cười đến vô cùng rực rỡ.

Theo tiếng nhọc kim loại vang lên, Thang Dật Thần ở đó trên vũ đài không tính là quá lớn bắt đầu vũ động. Kỹ thuật nhảy của anh rất tự nhiên, giai điệu sôi động, âm thanh động lòng người, lập tức khiến cho người ái mộ điên cuồng lâm vào cuồng nhiệt chưa từng có, cùng nhau hát lên theo anh.

Dưới đài người duy nhất tỉnh táo chỉ có Hi Nguyên. Cô bình tĩnh đứng ở một chỗ, dùng ánh mắt tinh khiết tán thưởng nhìn Thang Dật Thần, cũng không có giống như Doãn Nhạc lâm vào điên cuồng. Thang Dật Thần xác thực có đủ tư cách, không chỉ là tính tình anh cuồng ngạo, gương mặt tuấn mỹ, giọng nói từ tính, còn có loại hơi thở đầy nghệ thuật không tự chủ được mà toát lên kia nữa. Chỉ là Hi Nguyên chơi ở Long Dực nhiều năm như vậy, dạng minh tinh gì chưa từng thấy qua? Cho nên đối với ca sĩ đẹp trai như Thang Dật Thần vậy, cô đã sớm miễn dịch.

Sau một hồi minh tinh cùng FANS cuồng nhiệt sôi trào, người chủ trì đột nhiên nói ra một câu khiến cho nữ sinh tại hiện trường liên tiếp thét chói tai: "Tiếp theo chính là thứ khiến cho người ta kích động nhất ngày hôm nay, cao trào nhất, dữ dội nhất, chúng tôi muốn chọn ra một nữ sinh may mắn để lên đài!"

"Tôi lên!" Người chủ trì còn chưa nói chọn thế nào, Doãn Nhạc nâng tay giơ lên thật cao.

Hi Nguyên đối với sự điên cuồng của Doãn Nhạc lắc lắc đầu, tiểu tử đần này nhà cô vừa gặp phải Thang Dật Thần liền cái gì cũng không nhìn đến nữa.

Người chủ trì đưa cho Thang Dật Thần một bó hoa hồng đỏ, cười nhạo báng: "Tiểu thiên vương Thang hôm nay muốn ném tú cầu chọn rể, để cho chúng ta xem một chút ai là người may mắn nhất hôm nay!"

Lông mi Thang Dật Thần từ từ rủ xuống nhàn nhạt quét Hi Nguyên một cái, sau đó xoay người, đưa lưng về phía người xem, đem bó hoa cầm trong tay ném về dưới đài.

Hi Nguyên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bó hoa kia liền thẳng tắp hướng cô ném tới. Cô bị sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, hai tay trong vô thức tiếp được bó hoa hồng đỏ rơi vào trong ngực cô.

"Thế nào không phải là của mình?" Doãn Nhạc thất vọng nhìn Hi Nguyên, mới vừa rồi cô liều mạng nhảy dựng lên nghĩ nhận bó hoa này, không thể nghĩ đến lại khiến cho Hi Nguyên vẫn núp ở cạnh cô đón được.

"Cho cậu!" Hi Nguyên không chút cần thiết mà đưa hoa hồng đỏ cho Doãn Nhạc, lại bị cô ấy cự tuyệt.

"Hoa là vứt cho cậu, còn không mau đi lên!" Doãn Nhạc đẩy Hi Nguyên, mạnh mẽ đẩy cô đến trên đài.

Hi Nguyên giống như ngớ ngẩn đứng ở trên đài, không biết làm sao nhìn Thang Dật Thần. Cô không phải người ái mộ của anh ta, cũng chỉ biết loáng thoáng mấy câu trong bài hát của anh ta, nếu như người chủ trì yêu cầu cô cùng anh ta hát chung, cô biết phải làm sao bây giờ.

Nhưng lời của người chủ trì so với tượng tượng hát chung của cô còn chấn kinh hơn, dám nói hôm nay người may mắn sẽ được Thang Dật Thần hôn nhẹ một cái. Hi Nguyên lập tức cảm thấy sau lưng bắn tới từng thanh phi đao, giống như là muốn giết cô, lạnh lẽo, âm trầm. Tất cả đều là ánh mắt ghen tỵ của những fans kia. Khóe môi khêu gợi của Thang Dật Thần vừa nhếch lên, cuồng ngạo cúi đầu, từ từ hướng đến gần Hi Nguyên.

"Không cho hôn tôi!" Hi Nguyên lập tức tránh sang bên cạnh. Cô cảm thấy mình bây giờ giống như con khỉ trong đoán xiếc thú, bị người ta đùa giỡn.

"Cô cho rằng tôi nguyện ý?" Thang Dật Thần cười hàm chứa mê hoặc đến gần sát Hi Nguyên, lại nói ra lời vô cùng khinh miệt.

Lời này chỉ có một người là Hi Nguyên nghe được. Cô bất mãn nhìn chằm chằm Thang Dật Thần.

Không muốn phải hôn cô?

Trong giọng nói của Thang Dật Thần có loại rõ ràng khinh thường, giống như có thù oán với cô. Cô kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thang Dật Thần: "Anh mà dám đụng vào tôi, tôi liền đá anh xuống đài!"

"Vậy tôi cũng muốn thử một chút!" tròng mắt đen ẩn sau mái tóc của Thang Dật Thần lạnh lùng cười nhạo, anh bá đạo lấn đến gần Hi Nguyên, Hi Nguyên bị sợ đến không ngừng lùi lại.

Đột nhiên trên võ đài xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc tuấn tú, thân thể anh tay lưu loát kéo lấy Hi Nguyên vào trong ngực, thành công ngăn trở một nụ hôn có thể dẫn tới một hồi xao động.

"Con mèo nhỏ, mấy ngày không thấy liền đến đây quyến rũ người đàn ông khác?" giọng tà mị của Zu Cuella từ sau tai cô vang lên. Hi Nguyên kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt tươi cười như Satan tà ác của anh.

"Sao anh lại tới đây?" Hi Nguyên đang buồn bực , Zu Cuella đã ôm cô rời khỏi võ đài.

"Tới bắt vương phi của tôi." Zu Cuella cười tà.

Lúc này, trong cả đám ký giả vốn là hội tụ vào buổi ký tên của Thang Dật Thần có người nhận ra Zu Cuella chính là hoàng tử Đan Mạch liên tiếp mấy ngày nay xuất hiện trước truyền thông, lập tức đem ống kính chuyển sang anh.

Đèn flash không ngừng lóe lên, đem người mới Zu Điện hạ toàn bộ thu vào trong ông kính, tin tức nổ tung hoàng tử Đan Mạch bá đạo tới đoạt người so với tiểu thiên vương Thang Dật Thần ký tên bán đĩa nhạc mới còn có lực rung động hơn.

"Xem ra nụ hôn hôm nay của tiểu thiên vương của chúng ta nhất định không thể thực hiện được rồi." Người chủ trì cười nhạo báng lên đài giải vây thay Thang Dật Thần đang bị để qua một bên. FANS tại hiện trường lập tức lại đem lực chú ý vùi đầu vào trên người Thang Dật Thần.

Zu Cuella thừa dịp loạn kéo Hi Nguyên nhảy xuống võ đài, ở dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh rời đi.

Doãn Nhạc giống như kẻ ngu nhìn hai người đàn ông, lại nhìn một chút một đám trai đẹp ngoại quốc quen thuộc phía sau bọn Hi Nguyên, trong lòng như có điều ngộ ra. Không trách được hôm nay tất cả đều là người ngoại quốc trai đẹp, thì ra là đều là vì Hi Nguyên mà tới.

Nhóm người Hi Nguyên biến mất ở trong đám người, còn có một nhóm hộ vệ áo đen có chút không dám chậm trễ theo dõi sát phía sau lưng bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.