Bệnh viện Báo là một khu bệnh viện sang trọng theo lối quý tộc, bác sĩ làm việc tại đây đều là những tinh anh trên khắp thế giới. Mặc dù tiền viện phí đắt tới hù chết người, nhưng trước cửa người tới người lui chạy chữa bệnh nối liền không dứt, nhất là những bệnh nhân nghe danh tới cầu xin viện trưởng Ngân Báo chữa bệnh xếp hàng có đến tám tháng sau cũng chưa hết lượt.
Cả bênh viện Báo giống như một khách sạn, hoàn toàn khống giống như những bệnh viện khác dơ dáy, bẩn thỉu, đầy mùi thuốc. Khắp nơi là không khí trong lành, mặt đá cẩm thạch sáng ngời khiến cho lòng người thoải mái, thiết bị lắp đặt xa hoa làm cho người ta cảm giác như đi vào khách sạn năm sao. Do hàng trăm tòa nhà được trang hoàng xa hoa tạo nên, mỗi một tòa nhà lớn đều có kiến trúc khác nhau, mỗi tòa một kiểu nhưng hợp lại lại hoàn mỹ khác thường.
Lăng Khắc Cốt cẩn thận từng li từng tí đỡ Thang Mang Lâm đi ra ban công bên trái tầng hai của tòa nhà lớn màu vàng, vừa đi vừa dặn dò cô: "Băng Nhi, cẩn thận một chút."
"Anh, em chỉ là mang thai, không có yếu ớt như vậy." Thang Mang Lâm làm nũng tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thân thể một bộ mềm mại đáng yêu dính vào trước ngực anh.
"Bác sĩ không phải nói, sơ kỳ mang thai dễ dàng sanh non nhất sao. Cẩn thận một chút tốt hơn." Lăng Khắc Cốt đỡ Thang Mang Lâm đi xuống từng bậc thang, mặt nặng nề nói. Bởi vì sơ kỳ tâm tình Thang Mang Lâm không tốt, một lần muốn suýt làm sảy đứa bé, khiến thai nhi phát triển có chút chậm lại, ngày hôm qua thậm chí còn có dấu hiệu sanh non, cho nên anh đặc biệt cẩn thận, e sợ cô gặp chuyện không may. Hiện tại quan trọng nhất là thuận lợi sinh ra đứa nhỏ.
"Ừ." Thang Mang Lâm dịu dàng gật đầu một cái, đầy cảm kích nhìn Lăng Khắc Cốt. Vốn là cô cũng không hoan nghênh đứa bé này đến, thậm chí hận nó xuất hiện, nhưng là bây giờ cô lại thấy may mắn. Bởi vì mang thai, cô mới có cơ hội chiếm được quan tâm của Lăng Khắc Cốt, có lý do gả cho anh. Nhưng vừa nghĩ tới Sơn Miêu, lòng của cô lại bắt đầu đánh trống, Sơn Miêu sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao? Huống chi anh ta vẫn nghi ngờ đứa bé trong bụng cô là con của anh ta. Nhưng nghĩ lại, Sơn Miêu không buông tha cô thì thế nào, người cô muốn gả là Lăng Khắc Cốt, Tổng giám đốc Ưng tập đoàn. Lên xe hoa rồi là mình sẽ trở thành một trong những người phụ nữ giàu có nhất thế giới. Nghĩ tới đây, nụ cười của cô liền thay đổi càng thêm rực rỡ.
Khi Ngân Báo chạy tới Báo bệnh viện, thi thấy Thang Mang Lâm kéo tay Lăng Khắc Cốt đi về phía một chiếc xe BMW đang dừng ở bên canh. Lòng anh gấp nảy lên, một phát túm được cổ áo của Lăng Khắc Cốt, dùng giọng điệu mang theo chất vấn hỏi anh: "Lão đại, cậu thật muốn cưới cô ta sao?"
Ngón tay Ngân Báo không quá khách khí chỉ vào Thang Mang Lâm đang bị kinh sợ ở một bên, vẻ mặt bất mãn giống như là muốn giết chết đối phương.
Lăng Khắc Cốt không vui hất tay Ngân Báo ra, chỉnh sửa y phục một chút, liền ôm Thang Mang Lâm với vẻ mặt uất ức vào trong ngực, mắt lóe ánh sáng bắn về phía Ngân Báo: "Anh có ý kiến?"
Bốn chữ đơn giản lại có lực, mang theo uy hiếp không cho người kháng cự. Nhưng Ngân Báo một lòng nhớ tới Hi Nguyên căn bản không sợ anh, ngược lại bất mãn chất vấn Lăng Khắc Cốt: “Cậu cưới cô ta, bé con làm thế nào?"
"Băng Nhi là chị dâu của anh, bé con là cháu gái của anh. Cái này cũng không có gì xung đột." Mặt Lăng Khắc Cốt không thay đổi nhìn Ngân Báo, tròng mắt đen tinh xảo không có một chút nhiệt độ.
"Cậu khi nào thì coi bé con thành con gái?" Ngân Báo tức giận tới mức giơ chân.
Anh rống to khiến một vài người chú ý, viện trưởng bệnh viện Ngân Báo rất ít mất phong độ gào rống như vậy, hơn nữa đối phương còn là chủ tịch Ưng tập đoàn nổi tiếng. Lão đại nếu như thực đem Hi Nguyên thành con gái, sẽ trèo lên giường Hi Nguyên sao? Lão đại đều đem cô bé ăn sạch sành sanh, nhưng không nghĩ chịu trách nhiệm, còn đi cưới loại đàn bà mặt yêu tình này, thật là muốn chọc anh giận muốn chết. Giờ khắc này anh thật vì Hi Nguyên cảm thấy không đáng giá. Loại đàn ông nào không yêu lại nhất định yêu Lăng Khắc Cốt.
"Với bé con thế nào là việc của tôi! Không cần anh trông nom!" Sắc mặt Lăng Khắc Cốt không vui trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái. Từ xưa tới nay chưa từng có ai hô to gọi nhỏ đối với anh như vậy, lại còn là ở trước công chúng, cho nên giọng điệu của anh có chút cứng rắn, thậm chí mang theo chút trách cứ.
"Chuyện này tôi nhất định trông nom!" Ngân Báo mặc dù vẫn vô cùng kính trọng Lăng Khắc Cốt, nhưng gặp phải vấn đề về Hi Nguyên, anh vô cùng kiên định với lập trường của mình. Đó chính là tuyệt không thể khiến Hi Nguyên bị một chút Tổn thương. "Tôi muốn cậu cho bé con một câu trả lời thỏa đáng! Cậu không thể cưới Thang Mang Lâm! Cô ta không phải “Băng Nhi”, chỉ là một thế thân, cậu tỉnh táo một chút! Bé con mới là người mà cậu thích nhất!"
Nghe được lời Ngân Báo nói, Thang Mang Lâm rất là bị thương. Cô ở trong lòng Lăng Khắc Cốt xác thực chỉ là một thế thân, cô chưa từng có được chân chính chú ý của Lăng Khắc Cốt. Anh chỉ không ngừng dùng tiền bạc, dùng vật chất để thỏa mãn cô, lại chưa từng hỏi cô tâm tình như thế nào, có tốt hay không. Tất cả đều theo ý chí của chính anh. Ngân Báo nói người Lăng Khắc Cốt thích nhất là bé con? Chẳng lẽ là cô gái nhỏ bé tinh khiết như tinh linh đó sao?
Cô bắt đầu lo lắng, vốn tưởng rằng Lăng Khắc Cốt là một người vô tình, không ngờ còn có người phụ nữ có thể đi vào tim của anh. Một loại ý thức mãnh liệt về nguy cơ khiến cho cô lập tức nghĩ muốn bảo vệ mình. Cô đột nhiên giống như người có chút choáng váng, tay vịn vào bụng mảnh mai nói: "Anh, bụng của em không thoải mái."
"Lại không thoải mái? Nhanh ngồi vào trong xe nghỉ ngơi!" Lăng Khắc Cốt vừa nghe lời Thang Mang Lâm nói, lập tức khẩn trương mở cửa xe, đỡ cô đi vào.
Thấy động tác của Thang Mang Lâm, lại nhìn động tác vạn phần che trở này của Lăng Khắc Cốt, Ngân Báo đột nhiên nghĩ tới lời Thanh Long nói, Thang Mang Lâm mang thai. Đây mới là lý do lão đại cưới cô ta. Anh từ phía sau một phát bắt được tay Lăng Khắc Cốt, bất mãn hỏi: "Người phụ nữ này thật mang thai con của cậu sao?"
Lăng Khắc Cốt liếc mắt nhìn Thang Mang Lâm đang khẩn trương một cái, an ủi vỗ vỗ tay của cô, sau đó ngồi thẳng lên, trịnh trọng nhìn Ngân Báo: "Đúng!"
Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, Ngân Báo giận đến một quyền vung lên, hướng về phía gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt đánh đến. Lão đại thế nhưng chân đạp hai thuyền, vừa đoạt lấy bé con, còn vừa cùng Thang Mang Lâm làm chuyện mập mờ. Nếu như lão đại đụng là người phụ nữ khác anh sẽ không có ý kiến, nhưng cậu ta cố tình đụng là bé con. Đây đối với bé con là tổn thương biết bao nhiêu, cậu ta rốt cuộc có biết hay không? Bởi vì tức giận, quả đấm của Ngân Báo đã dùng hết tất cả khí lực, mười phần uy lực.
Lăng Khắc Cốt không kịp đề phòng vừa vặn bị đánh trúng, khóe miệng nứt ra một vết thương. Anh nhổ ra một búng máu, vung quả đấm đánh nhau cùng Ngân Báo. Mặc dù Ngân Báo công phu quyền cước rất cao, nhưng ở trước mặt Lăng Khắc Cốt vẫn là yếu thế. Nhưng anh không chịu thua, giống như con báo nhỏ giận dữ, đánh về phía Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt bị anh ta đánh té nhào xuống đất, bụng bị mấy quyền. Anh đau đến nhíu nhíu mày, không vui một cước đá cho Ngân Báo văng ra, xoay người đè anh ta dưới thân thể mình: "Đủ rồi!"
"Chưa đủ! Tôi thay bé con cảm thấy không đáng giá! Cậu nếu đã làm lớn bụng Thang Mang Lâm, tại sao còn phải phá hủy bé con? Như vậy cậu thật cảm thấy rất vui sao?" Ngân Báo mặc dù bị ép tới không động đậy được, nhưng còn chưa chịu khuất phục nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.
Nếu như sớm biết lão đại sẽ thương Tổn bé con, anh nhất định sẽ ngăn cản tất cả mọi chuyện không để nó xảy ra.
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Anh chỉ cần chuẩn bị xong bao tiền lì xì ngoan ngoãn tham gia hôn lễ của tôi." Lăng Khắc Cốt buông Ngân Báo ra, gương mặt lạnh lẽo lên xe.
Ngân Báo bị ném trên mặt đất bất mãn hướng về phía BWM đã đi xa rống to: "Hôn lễ của cậu tôi không tham gia!"
Lúc này một bàn tay to vỗ vỗ lưng của anh, dọa Ngân Báo giật mình. Sau khi xoay người mới phát hiện lại là Sơn Miêu.
Mặt của Sơn Miêu có chút chán chường, anh nhàn nhạt bồi tiếp một câu: "Thôi! Lão đại muốn kết hôn với ai là tự do của cậu ta. Ngân Báo, chuyện này anh chớ xía vào!"
"Lão đại muốn kết hôn với Thang Mang Lâm! Tôi có thể mặc kệ sao?" Ngân Báo bất mãn kêu la.
"Anh quản được hả?" Sơn Miêu nhíu nhíu mày rậm, mi tâm có chút nặng nề.
"Nhưng bé con làm thế nào?" Ngân Báo hiểu ý tứ Sơn Miêu, lão đại là người cường thế thế kia, đã quyết định sẽ không bởi vì người khác ngăn trở mà thay đổi. Mình dù không đồng ý thế nào cũng vô ích. Anh chỉ có thể nhìn Hi Nguyên đau lòng, nhưng không cách nào khiến cho lão đại hồi tâm chuyển ý.
"Hãy ở bên cạnh cô bé thật nhiều." Sơn Miêu vỗ vỗ bả vai Ngân Báo, thở dài một cái. Anh giờ phút này hoàn toàn không giống như Sơn Miêu thường ngày phong lưu không kềm chế được, ngược lại có chút sa sút, có chút cô đơn.
Ngân Báo kinh ngạc vì thay đổi của anh, nghi ngờ nắm lấy đầu vai: "Này! Có phải cậu thất tình hay không?"
"Nói bậy! Sơn Miêu tôi phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phụ nữ đuổi theo tôi ước chừng có thể chất đầy chục xe tải. Thất tình là cái gì? Đời tôi cũng không thể biết tới nó!" Sơn Miêu lập tức giống như con nhím phản bác.
"Vậy cũng không nhất định. Phụ nữ đuổi theo tôi cũng xếp hàng đến Thái Bình Dương rồi, mà tôi vẫn hiểu được tư vị của thất tình" Ngân Báo mất mác ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn bầu trời dần dần tối.
Sơn Miêu sáng tỏ nhìn Ngân Báo một cái, sau đó khôi phục được bộ dáng bất cần, nắm chắc bờ vai của anh, cười tà nói: "Đi! Đi uống rượu! Hôm nay hai chúng ta uống thật sảng khoái."
"Nhàm chán." Ngân Báo hất tay Sơn Miêu ra, lo âu nhảy lên xe thể thao của mình. Bé con biết hôn sự này chưa? Cô có thể đau lòng mà nghĩ không thông hay không?
"Nhàm chán thì nhàm chán! Uống rượu quan trọng nhất!" đôi tay Sơn Miêu khẽ chống liền nhảy lên xe thể thao của Ngân Báo, ngồi vào chỗ cạnh tài xế, hi hì nói, "Ngân Báo, anh nói xem nếu tôi theo đuổi bé con thì thế nào?"
"Không được!" Ngân Báo hung hăng trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái, "Dùng một mẩu thân thể chạm qua vô số thân thể phụ nữ kia của anh đi làm bẩn bé con!"
"Ha ha ha! Tôi chỉ đùa một chút anh đừng cho là thật!" Sơn Miêu cười xảo trá. Nhưng đáy mắt anh rõ ràng có ưu thương không che giấu được, nhưng Ngân Báo tâm sự nặng nề căn bản không chú ý tới.
Ngồi ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt, Thang Mang Lâm chẳng dám thở mạnh, cô cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt căng thẳng của Lăng Khắc Cốt, không hiểu hỏi "Anh, anh đi lầm đường."
Con đường bọn họ đang đi căn bản không phải đường về nhà cô, cô có chút hoài nghi có phải lòng anh đang có chút rối loạn hay không, cho nên mới đi lầm đường.
"Băng Nhi, tôi không yên lòng một mình em ở đó. Trong lâu đài Tinh Nguyệt có người giúp việc đặc biệt, lúc có biến có thể tận lực giúp tôi, em ở lại đó tôi mới có thể yên tâm." Lăng Khắc Cốt quay đầu, nặng nề nhìn Thang Mang Lâm một cái. Cô bây giờ là thời kỳ dễ dàng sanh non nhất, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.
"Anh nói là. . . . . ." Thang Mang Lâm có chút vui mừng, cô vẫn bị cự tuyệt ở ngoài lâu đài Tinh Nguyệt, không nghĩ tới lần này Lăng Khắc Cốt sẽ đồng ý mang cô về nhà, "Anh để cho em cùng anh trở về lâu đài Tinh Nguyệt?"
"Uh!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái, "Tôi muốn bảo vệ tốt em cùng đứa bé."
"Anh, cám ơn!" Thang Mang Lâm nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, cảm kích nhìn anh.
"Cái này thì có cái gì tốt cảm kích? Đã sớm nên đón em về nhà." Lăng Khắc Cốt xin lỗi vỗ lưng Thang Mang Lâm. Lúc trước, anh vẫn đều đặt cô ở bên ngoài, mặc dù có người giúp việc chăm sóc, nhưng quan tâm của anh đối với cô cũng chỉ dừng lại ở tiền bạc cùng vật chất, cho nên mới để cho cái tên đàn ông không rõ nguôn gốc kia tổn thương cô. Có lẽ sớm đem Băng Nhi về nhà, tất cả những điều này cũng sẽ không xảy ra.
Khi xe chậm rãi lái vào lâu đài Tinh Nguyệt, Lăng Khắc Cốt đột nhiên phát giác có điểm không đúng. Hộ vệ canh giữ ở cửa nhìn thấy anh thì ánh mắt lóe lên, thậm chí không dám tiếp nhận ánh mắt của anh. Anh lập tức nhíu mày rậm, đỡ Thang Mang Lâm đi vào phòng khách.
"Bé con đâu?" Thấy một đám hộ vệ đứng ở trong phòng khách ngẩn người, gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt trầm xuống, lạnh lẽo hỏi.
Một đám đại hán vạm vỡ lập tức phịch một tiếng, đồng loạt quỳ trước mặt anh: "Xin lão đại trừng phạt chúng tôi đi!"
"Bé con đâu? !" Giọng chất vẫn của Lăng Khắc Cốt có chút đề cao, mang theo sát khí làm người tôi sợ.
"Chạy. . . . . . Chạy. . . . . ."
"Còn không đi tìm cho tôi?" ánh mắt Lăng Khắc Cốt bén nhọn quét mọi người một lần, ánh mắt kia giống như mũi tên, khiến một đám hộ vệ bị sợ đến phát run. Bọn họ thấy lão đại không có giận đến giết người, lập tức bò dậy, chạy đi tìm người.
Thang Mang Lâm túm túm ống tay áo Lăng Khắc Cốt, dịu dàng nói: "Anh, đừng nóng giận. Bé con vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi ham chơi. Nói không chừng lập tức trở lại."
"Em biết cái gì? !" Lăng Khắc Cốt căm tức trợn mắt nhìn Thang Mang Lâm một cái, hất tay lên lầu, để mặc Thang Mang Lâm ở trong phòng khách.
Lần đầu bị Lăng Khắc Cốt hung dữ, Thang Mang Lâm đầy lúng túng. Cô có chút luống cuống đứng ở nơi đó, không biết có nên đuổi theo hay không. Không phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao? Thế nào vừa gặp phải bé con, Lăng Khắc Cốt liền đối với mình thay đổi vẻ mặt? Chẳng lẽ anh đối với bé con thật sự có tỉnh cảm vượt qua tình cảm của một người cha?.
Cô nên làm cái gì mới có thể giành được tình yêu của Lăng Khắc Cốt? Cô vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, lông mi rủ thấp xuống.
Quản gia Thẩm đi tới trước mặt cô, cung kính nói: "Tiểu thư, phòng của cô cũng đã chuẩn bị xong, tôi dẫn cô lên lầu."
"Cám ơn!" Thang Mang Lâm cười chua xót.
Lăng Khắc Cốt đứng ở trước cửa sổ sát đất của thư phòng, nhìn vườn hoa ngày thu trống rỗng, lạnh lùng nói vào di động: "Tim kỹ cho tôi! Dù là lật tung cả Thành Long, cũng phải tìm cho ra con bé!"
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, anh tựa như một bức tượng đá đứng ở phía trước cửa sổ, tư thế cũng không có thay đổi, cứ như vậy nhìn trời thu. Trong óc của anh thoáng qua hỉnh ảnh Hi Nguyên ngồi ở trên xích đu cười vui vẻ. Bắt đầu từ lúc nào, nụ cười của cô đã biến mất không thấy?
"Lão đại, tất cả khánh sạn và nhà nghỉ đã tìm khắp một lần, không có ghi chép nào về việc tiểu thư dừng chân."
"Zu Điện hạ ngày hôm này gặp gỡ với thị trưởng, tiểu thư không có đi tìm anh ta."
"Bạn học của tiểu thư đều nói không có thấy cô ấy."
. . . . . .
Tất cả tin tức đều chỉ nói cho Lăng Khắc Cốt biết một điều, không tìm được Hi Nguyên, cô biến mất không thấy, tựa như không khí, bốc hơi ở Thành Long. Mặc cho người của anh đem cả Thành Long lật tung, cũng không có phát hiện một chút tung tích.
Sắc trời từ trắng biến thành đen, lúc sau đen chuyển trắng, Lăng Khắc Cốt cũng không có được một chút tin tức nào của Hi Nguyên.
"Tất cả các người đều ra ngoài tim hết cho tôi!" Lăng Khắc Cốt đứng ở trong phòng khách, ánh mắt sâm lạnh quét qua mặt của đám hộ vệ, bọn họ bị sợ đến không khỏi lui về phía sau một bước. Rất ít thấy ánh mắt Lăng Khắc Cốt như vậy, một đôi mắt phượng hẹp dài ác sát đỏ ngầu, đáng sợ giống như ác ma.
"Anh, ăn một chút gì đi, anh đã hai ngày rồi một giọt nước còn chưa có uống, chớ chịu đựng mà ảnh hưởng tới thân thể." Thang Mang Lâm bưng một chén cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi từ phòng bếp đi ra, quan tâm gọi Lăng Khắc Cốt.
"Ai cho em vào phòng bếp? Mệt rồi thì làm thế nào?" Lăng Khắc Cốt vội vàng nhận lấy chén cháo, trách cứ nhìn Thang Mang Lâm. Thân thể của cô còn rất yếu ớt, thế nhưng xuống phòng bếp nấu cháo cho mình.
"Là em nguyện ý, anh đừng trách Quản gia Thẩm." Thang Mang Lâm lôi kéo Lăng Khắc Cốt ngồi vào trên bàn ăn, cười ấn anh đến trên ghế dựa, sau đó ngồi vào bên cạnh anh, "Hơn nữa em cũng đói bụng. Anh ăn cùng em nha."
Lúc này, Quản gia Thẩm bưng tới một bát cháo, đặt xuống trước mặt Thang Mang Lâm.
"Em là phải ăn nhiều chút." Liếc nhìn bụng Thang Mang Lâm, Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái. Thế nhưng anh lại một miếng cháo cũng không có ăn, chỉ là tâm sự nặng nề ngồi ở chỗ đó, lạnh như khối băng.
"Anh không ăn Mang Lâm cũng không ăn." Thang Mang Lâm làm nũng cong môi lên, kiều mị nhìn Lăng Khắc Cốt. Cô dùng hết tất cả sức quyến rũ phái nữ để hấp dẫn Lăng Khắc Cốt. Cô biết mình so với bé con, yếu thế hơn, cho nên phải đoạt được lòng của Lăng Khắc Cốt, cô phải tăng gấp bội dụng tâm.
"Thiếu gia, bé con không có việc gì. Ngài chớ để thân thể đói chết." Quản gia Thẩm lo lắng nhìn sắc mặt Lăng Khắc Cốt có chút mệt mỏi, cũng khuyên anh ăn cơm.
"Bác Bác Thẩm, bé con có bạn học thân thiết hay không?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhìn về phía Quản gia Thẩm, anh biết Hi Nguyên thân thiết nhất với Bác Thẩm, cơ hồ bí mật gì cũng sẽ nói cho ông ấy biết.
"Cái này. . . . . ." Quản gia Thẩm do dự một chút, sau đó nói với Lăng Khắc Cốt, "Tôi cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là bé con thường gọi điện thoại cho một cô gái, nhủ danh của đối phương là Nhạc Nhạc."
"Nhạc Nhạc? Kêu Thẩm Đan đi thăm dò!" đôi mắt phượng lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt nheo lại, lạnh lùng cười. Dám giấu bé con của anh đi, lá gan đối phương không nhỏ!
"Anh, nếu là bé con ở tại nhà của bạn học cô bé, anh cũng không cần lo lắng. Sau khi hết nổi điên sẽ về nhà, đứa nhỏ này cũng thật đáng yêu, quậy một phát nho nhỏ liền tức khí trốn nhà đi. Đợi về rồi anh giáo huấn con bé một chút là được mà." Thang Mang Lâm một bộ dáng vẻ hiểu chuyện, an ủi Lăng Khắc Cốt.
Nghe được lời Thang Mang Lâm nói, Quản gia Thẩm bất mãn nhìn cô một cái. Vốn là hảo cảm với cô đều biến mất. Người phụ nữ này nói bé con thành một đứa bé không hiểu chuyện, tính khí dỗi hờn mà trốn nhà đi. Cô ta là muốn dùng việc bé con không hiểu chuyện để tôn lên bản thân mình hiểu chuyện hay sao? Thật là một phụ nữ có tâm cơ thâm trầm. Bé con đơn thuần so với cô ta, đáng yêu hơn rất nhiều. Chẳng trách Thẩm Đan đối với con bé si tình như vậy.
Ai!
Thứ cảm tình này thật là không nói được.
"Là nên giáo huấn cho tốt một chút!" Lăng Khắc Cốt hừ lạnh, con mắt tối tăm lóe lên ánh sáng quỷ dị. Nói đến hai chữ dạy dỗ này thì nét mặt Lăng Khắc Cốt có chút cao thâm khó lường, loại cảm giác đó có chút lạnh buốt, Thang Mang Lâm ngồi cạnh bên anh cũng cảm giác bị một cỗ khí đông lạnh lạnh thấu.
. . . . . .
"Thiếu gia, trong đám bạn học của bé con xác thực có một bạn học tên Nhạc Nhạc, tên thật là Doãn Nhạc, ở tại chung cư Hạo Dương, khu B3, lâu số 5, phòng số 201." Chỉ không tới một canh giờ, Thẩm Đan cũng đã tra ra tin tức Lăng Khắc Cốt muốn. Anh cung kính báo cáo với Lăng Khắc Cốt. Thật ra thì Hi Nguyên mất tích, anh so với bất luận kẻ nào cũng nóng nảy. Thế nhưng anh lại không dám đem lo âu trong lòng biểu lộ ra.
"Doãn Nhạc? Cha mẹ của cô ta làm gì?" Lăng Khắc Cốt bưng ly trà, vừa ưu nhã nhấp một ngụm trà, vừa nhìn Thẩm Đan trước mặt dáng dấp càng ngày càng tuấn tú. Cậu nhóc thanh thuần ngày đó đã trở thành một chàng trai vô cùng tuấn tú, anh có chút hoài nghi quyết định năm đó của mình có phải sai lầm rồi hay không, anh có loại cảm giác nuôi hổ. Tiểu tử này năng lực so với năm huynh đệ bọn họ không hề kém, có thiếu cũng chỉ là lịch lãm. Đợi một thời gian, Thẩm Đan nói không chừng sẽ trở thành một nhân vật vô cùng lợi hại. Nếu như lợi dụng tốt, cậu ta có thể mang đến cho Ưng tập đoàn tài phú không tưởng tượng nổi, nhưng dùng không được, hậu quả cũng không có thể tưởng tượng được.
"Ba cô bé là nhân viên bảo vệ cục công nghiệp, mẹ dạy ngữ văn ở trường tiểu học, gia đình rất đơn giản trong sáng, tôi tra xét tư liệu của bọn họ, không có gì uy hiếp."
Thẩm Đan chỉ muốn nhắc nhở Lăng Khắc Cốt, người một nhà này rất đơn giản thiện lương, để cho anh ta không nên thương tổn đối phương.Coi như thật là một nhà Doãn Nhạc che giấu Hi Nguyên, cũng không cần sử dụng thủ đoạn sắc bén đối phó kẻ địch của anh ta để đối phó nhà họ Doãn. Anh thật đã điều tra thấu đáo từng người một trong gia đình này, bọn họ đơn thuần đến một con kiến cũng không nỡ tổn thương. Nếu như Hi Nguyên thật ở Nhà họ Doãn, anh ngược lại sẽ rất yên tâm, bởi vì anh hiểu biết rõ người nhà họ Doãn nhất định sẽ chăm sóc Hi Nguyên thật tốt.
"Tôi chỉ muốn bé con về nhà!" Lăng Khắc Cốt nhếch môi mỏng vô tình lên, lạnh lùng cười.
"Thuộc hạ sẽ đi tra ngay, chỉ là thiếu gia, có lẽ bé con không hẳn có ở đó." Thẩm Đan không dám khẳng định nói.
"Mặc kệ con bé có ở đó hay không, tôi chỉ muốn con bé về nhà!" Lăng Khắc Cốt không vui mím môi mỏng lại, lạnh lùng trừng mắt với Thẩm Đan. Đây mới là mục đích của anh! Cái anh muốn chỉ có bé con! Mặc kệ dùng thủ đoạn gì dẫn cô trở về, anh chỉ muốn nhìn thấy bé con trở lại.
"Thuộc hạ hiểu." Thẩm Đan gật đầu một cái, cung kính lui ra ngoài.