Nóng quá!
Hi Nguyên cảm giác mình giống như ngâm mình ở trong một vạc nước nóng, toàn thân đều ướt đẫm. Lục phủ ngũ tạng hình như bị lửa nóng thiêu cháy, sốt nóng khó nhịn.
Tay của cô khó chịu kéo kéo ngực áo, hai chân theo bản năng đá tung chăn ra, lộ ra áo ngủ bằng bông màu trắng tinh. Cô cũng không biết giờ phút này bộ dáng mình mê người đến cỡ nào, bầu ngực đầy đặn như hai viên ngọc nhảy ra khỏi ngực áo, nửa lộ nửa che, càng thêm hấp dẫn, mà hấp dẫn cùng vẻ tinh khiết trên mặt cô tạo thành đối lập mãnh liệt, khiến cho cô càng trở nên mê người. Người đàn ông ngồi ở bên người cô thiếu chút nữa mất khống chế, một đôi tròng mắt đen như đầm nước sâu thẳm nóng bỏng ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, hình như muốn một hớp nuốt trọn cô. Nhưng cô tái nhợt cùng suy nhược lại khiến cho người đàn ông sinh ra cảm giác đau lòng.
Anh đột nhiên đưa bàn tay thô mà vẫn không mất đi sự dịu dàng giúp cô đổi một cái chăn sạch sẽ khác, sau đó đem góc chăn cẩn thận chỉnh lại, mặt đen anh tuấn đem toàn bộ sự nhếch nhác cùng tâm tình che giấu hết, chỉ thâm trầm nhìn gò má của Hi Nguyên bởi vì phát sốt mà ửng hồng, dùng khăn lông nóng tỉ mỉ lau mồ hôi cho cô.
Thời điểm Thẩm Đan mở cửa phòng Hi Nguyên ra, liền thấy Lăng Khắc Cốt giống như đang lau một khối ngọc bảo bối thượng đẳng, lau khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của Hi Nguyên. Thương yêu trong mắt kia khiến lòng của Thẩm Đan như bị kim châm.
Đối với Hi Nguyên, thiếu gia rốt cuộc là có loại tâm tình gì? Anh hoàn toàn xem không hiểu anh ta. Nếu như anh ta yêu Hi Nguyên, thì không nên tổn thương cô ấy, nếu như anh ta hận Hi Nguyên, như thế nào lại dùng ánh mắt sâu thẳm, nóng rực như vậy nhìn cô? Một Lăng Khắc Cốt muốn kết hôn với người khác, rốt cuộc đem Hi Nguyên đặt ở vị trí nào? Con gái? Người tình? Hay là Con Rối?
"Liên lạc được với Ngân Báo rồi hả?" động tác tay của Lăng Khắc Cốt không có dừng lại, chỉ lạnh lùng hỏi Thẩm Đan sau lưng. Thân thể Hi Nguyên vẫn do Ngân Báo tỉ mỉ chăm sóc, đổi lại bác sĩ khác anh không yên lòng. Nhưng Ngân Báo vừa đi châu Âu chừng mấy ngày, anh điện thoại gọi hơn một giờ cũng không liên lạc được với anh ta.
"Chỉ liên hệ được với trợ lý của anh ấy, nói anh ấy đang làm giải phẫu cho vương phi Louise, phải mười giờ mới có thể kết thúc cuộc phẫu thuật." Thẩm Đan nhìn bóng lưng cứng ngắc của Lăng Khắc Cốt, cẩn thận từng li từng tí trả lời.
Tính khí Lăng Khắc Cốt mấy ngày nay bạo ngược đến mức khiến tất cả mọi người sợ, e sợ anh ta mà mất hứng sẽ giận chó đánh mèo với mọi người.
"Đưa điện thoại cho tôi!" gương mặt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt xoay lại, điện thoại được đem đến, anh trầm giọng, dùng giọng điệu không chút nhiệt độ đủ để đông chết người nói với trợ lý ở đầu dây bên kia, "Thay đổi người làm giải phẫu! Kêu chủ của anh lập tức cút trở lại đây cho tôi!"
"Lão. . . . . . Lão đại. . . . . . Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Trợ lý vừa sợ hãi, vừa như bị làm khó. Làm gì có ca phẫu thuật nào giữa chừng đổi người làm phẫu thuật? Chưa kể tới người ta là người trong vương thất nước Anh, cũng là dùng tới tiền tấn mới mời được Ngân Báo động tay làm giải phẫu, sao có thể thất tín mà đem bệnh nhân nhét lên bàn mổ rồi bỏ mặc ở đó.
Ngân Báo thiếu gia cũng không thể nói với nữ hoàng Elizabeth: "Thật xin lỗi, bệ hạ, ca phẫu thuật này tìm người khác tới thực hiện đi, ông chủ nhà tôi đang nóng lòng kêu tôi về."
Lời như vậy, Ngân Báo thiếu gia về sau làm sao còn có chỗ đứng trong giới y khoa đây?
"Trong vòng hai canh giờ không thấy được anh ta, hai người các người không cần trở về nữa!" Lăng Khắc Cốt nói xong, liền cúp điện thoại, hoàn toàn không để cho người ta suy tính đường sống.
Hai giờ, coi như Ngân Báo thiếu gia lập tức dừng cuộc giải phẫu lại, chạy về tới được đã là một điều hết sức khó khăn rồi, chưa kể đến anh còn đang làm giải phẫu.
Nhưng lời nói của lão đại anh ta nào dám không nghe? Nếu là thiếu gia thật không để cho bọn họ trở về, Ngân Báo thiếu gia nhất định sẽ hận chết mình. Triệu Kiệt vội vàng cầm điện thoại di động vọt vào phòng giải phẫu, đi về hướng Ngân Báo ăn mặc chỉnh tề, đang giơ dao phẫu thuật lên muốn cùng mấy bác sĩ bắt đầu làm phẫu thuật mà rống to: "Dừng tay!"
Thấy con dao giải phẫu còn cách trái tim bệnh nhân chỉ còn không đến một tấc, Triệu Kiệt bị sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Hoàn hảo anh xông tới kịp lúc chưa khai đao, chỉ chậm một giây đồng hồ nữa là không cách nào ngăn lại cuộc phẫu thuật.
"Không thấy tôi đang bận sao?" Ngân Báo ngẩng đầu lên, không vui trừng mắt nhìn anh ta, tựa hồ đang trách anh ta đột nhiên xuất hiện.
Triệu Kiệt vội vàng giơ điện thoại lo lắng nói: "Lão đại điện khẩn!"
"Chuyện gì sau giải phẫu hãy nói!" Ngân Báo nghiêm nghị nói. Theo nghề thuốc nhiều năm như vậy, anh chưa từng bị người ta quấy nhiễu khi đang làm phẫu thuật. Vứt bỏ tất cả vầng sáng vây lượn trên người của anh, anh chỉ là một bác sĩ, đang giải phẫu bản thân anh không thể để bị yếu tố nào quấy rầy, cho dù trời sập xuống, anh cũng sẽ phải hoàn tất cuộc giải phẫu. Triệu Kiệt đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, lần này thế nhưng lại không hiểu nặng nhẹ như thế. Anh không để ý Triệu Kiệt nóng nảy, giơ tay cầm dao phẫu thuật lên nói với mấy trợ thủ nói, "Bắt đầu!"
"Đừng! Lão đại nóng nảy! Lăng tiểu thư ngã bệnh, muốn hai người chúng ta nhanh chóng trở về! Nếu không thì vĩnh viễn không cần trở về nữa!" Triệu Kiệt bị sợ đến gào lên với Ngân Báo. Nếu anh không có khuyên được Ngân Báo thiếu gia, lão đại muốn giận chó đánh mèo, anh chịu không nổi.
"Bé con?" Nghe được lời Triệu Kiệt nói, Ngân Báo hai bước liền vượt đến bên cạnh Triệu Kiệt, anh nhanh chóng cởi bỏ găng tay cao su, đoạt lấy điện thoại ở trong tay Triệu Kiệt, gấp gáp bấm dãy số quen thuộc. Giờ khắc này anh xúc động giống như đứa bé, một chút bộ dáng của danh y nổi tiếng Ngân Báo cũng không có.
"Lão đại, bé con thế nào?" Ngân Báo hoàn toàn không che giấu nóng nảy của mình, điện thoại vừa thông liền vội vã hỏi.
"Nếu không muốn nhìn thấy bé con nữa, thì anh không cần phải trở lại!" Lăng Khắc Cốt không có nói rõ bệnh tình của Hi Nguyên, lại chỉ dùng một câu đầy uy hiếp trả lời. Trả lời như vậy khiến Ngân Báo càng thêm lo lắng. Anh kiếm nhiều tiền thì có ích lợi gì? Bé con mới quan trọng nhất!
"Tôi sẽ trở về!" Ngân Báo cúp điện thoại, xoay người nói với mấy người trợ thủ: "Giải phẫu hoãn, tôi có chuyện quan trọng."
"Bên Nữ vương cùng Huân tước phải nói thế nào đây?" lời trợ thủ còn nói chưa hết, Ngân Báo đã cởi bỏ áo khoác trắng, chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi Ngân Báo lao ra khỏi phòng giải phẫu, bị thành viên vương thất chờ ở phía ngoài ngăn lại.
Nữ vương Elizabeth kinh ngạc nhìn anh: "Ngân Báo tiên sinh?"
"Nữ vương bệ hạ tôn kính, tôi có chuyện rất gấp, giải phẫu phải ngưng lại. Đối với tất cả tổn thất lần này tôi sẽ gánh chịu."Ngân Báo trịnh trọng nói với nữ vương Elizabeth.
Huân tước Ấu Nạp nghe được lời Ngân Báo nói, liền túm lấy cổ áo anh: "Anh là đang trêu đùa hoàng gia chúng tôi sao!"
"Ấu Nạp!" Nữ vương Elizabeth ưu nhã vung tay lên, ngăn cản cháu trai kích động, sau đó ngẩng đầu lên, cao ngạo nói với Ngân Báo, "Cho tôi một lý do có thể thuyết phục được tôi!"
Lời Nữ vương nói mặc dù rất ôn hòa, nhưng lại đầy uy nghiêm, lời kia ý là nếu như Ngân Báo không thể đưa ra một lý do hợp lý, cuộc giải phẫu này Ngân Báo phải hoàn thành.
"Nữ vương bệ hạ, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Người quan trọng nhất với tôi bị bệnh, đang đợi tôi trở về cứu cô ấy." Ngân Báo thành kính che ngực, khẽ khom người trả lời.
"Người nào? Không thể đợi anh làm giaỉ phẫu xong rồi trở về hay sao?" Nữ vương không cho là đúng nói.
Để chuẩn bị cho ca phẫu thuật này bọn họ phải mất hơn một tháng thời gian, tốn mấy trăm vạn bảng Anh mới mời được Ngân Báo, nhưng thật không ngờ anh lại không chịu trách nhiệm, điều này làm cho bà rất không vui.
"Người mà tôi thích nhất. Nữ vương bệ hạ, tin tưởng bà cũng có người để thương yêu, nên hiểu tâm tình của tôi." Ngân Báo lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, anh xoa xoa tóc như trẻ con, "Tôi sẽ làm giải phẫu miễn phí cho vương phi Louise, chỉ là phải chờ tôi trở lại. Bản thân tôi có một tòa lâu đài ở Ái Đinh Bảo, xin nhận lấy áy náy của tôi."
"Người yêu?" Nghe được Ngân Báo lời nói, Elizabeth hình như nghĩ đến mình lúc còn trẻ, khóe mắt dần dần nheo lại, bà nhàn nhạt cười, cao quý mà không mất đi dịu dàng nói, "Chúng tôi chờ anh trở lại! Hi vọng lần sau, anh có thế khiến cho tôi hài lòng!"
"Cám ơn! Cám ơn!" Ngân Báo đầy cảm kích hôn mu bàn tay nữ hoàng Elizabeth, sau đó như một đứa bé nhảy dựng lên, chạy đi ra ngoài.
Triệu Kiệt đuổi theo ở phía sau: "Thiếu gia, chờ tôi một chút!"
"Chuẩn bị ngay máy bay tư nhân cho tôi!" Ngân Báo vừa chạy, vừa gọi điện thoại cho phi trường.
Không còn kịp chờ Triệu Kiệt, anh nhảy lên xe thể thao dừng ở bãi đậu xe bệnh viện hoàng gia, đạp mạnh cần ga như là mũi tên lao vút đi.
"Thiếu gia. . . . . ." Triệu Kiệt nhìn đuôi xe nhanh chóng biến mất trợn mắt há hốc mồm, "Làm sao anh không đợi tôi?"
Ngân Báo đâu có nghe được giận dữ của Triệu Kiệt, anh bây giờ hận không được mọc ra một đôi cánh, bay trở về bên người Hi Nguyên. Đối với tình cảm luôn luôn chậm lụt, bản thân anh gần đây mới hiểu được tình cảm của mình đối với Hi Nguyên, nhưng hình như đã quá muộn.
Thẩm Đan nghe Lăng Khắc Cốt nói chuyện điện thoại được với Ngân Báo, sự cường thế của thiếu gia khiến cho đáy lòng anh cảm thấy lạnh cả người.
Hi Nguyên nhu nhược kia rơi vào trong tay ác ma giống như Lăng Khắc Cốt, sẽ có kết quả như thế nào?
Thẩm Đan không khỏi lo lắng thay Hi Nguyên.
Anh thật hy vọng mình có thể trở nên lớn mạnh, có thể bảo vệ Hi Nguyên không bị thương tổn. Nhưng là bây giờ chính anh còn quá nhỏ yếu, căn bản không cách nào chống lại Lăng Khắc Cốt, anh chỉ có thể nhịn.
"Cho thêm một chút nước nóng đi!" Lăng Khắc Cốt thử một chút nước ấm trong chậu, cảm thấy có chút lạnh, liền xoay người phân phó Thẩm Đan.
Chứng kiến thấy Thẩm Đan lúc nhìn chăm chú vào Hi Nguyên toát ra thâm tình thì anh không vui mày rậm nhíu lại, đôi tròng mắt đen bén nhọn bắn thẳng về phía Thẩm Đan, giống như là muốn bắn thủng cậu ta vậy.
"Dạ!" Thẩm Đan bưng chậu nước lên đi tới phòng tắm.
"Hi Nguyên là bé con của tôi, Thẩm Đan, cậu nên hiểu thân phận của mình!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên ẩn ý đầy uy hiếp nói với Thẩm Đan, không cần cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hi Nguyên là của Lăng Khắc Cốt anh, Thẩm Đan nhanh chóng cắt đứt tình cảm đối với Hi Nguyên đi.
Thẩm Đan không phải đứa ngốc, nghe không hiểu lời Lăng Khắc Cốt nói,
Thân thể của anh sau khi nghe lời đe dọa này trở nên cứng ngắc, phát ra âm thanh có vẻ ngưng trệ mà tối nghĩa: "Thuộc hạ hiểu!"
Giữa Hi Nguyên và anh khác biệt giống như mây và bùn đen vậy, anh chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, mà Hi Nguyên là tiểu công chúa của lâu đài Tinh Nguyệt này, cho dù "Công chúa" này bị Lăng Khắc Cốt ngược đãi đến không còn hình người, cũng vẫn là cao cao tại thượng, anh không thể chạm tới.
Ngón tay bưng bồn nước của anh dùng sức nắm chặt, hàm răng cắn chặt đến cứng ngắc. Muốn anh buông tha tình cảm đối với Hi Nguyên cũng khó khăn giống như yêu cầu trái đất ngừng quay quanh mặt trời vậy, tim của anh ngay từ mấy năm trước cũng đã gieo xuống mầm mống tình yêu, mà hạt mầm hôm nay càng phát triển khỏe mạnh. Anh chỉ có yêu hơn, không thể nào không yêu.
Nhưng anh sẽ đem phần tình yêu này chôn ở trong lòng, không để cho nó từ dưới đất chui lên. Yêu một người không nhất định đoạt lấy, anh chỉ muốn Hi Nguyên sống một cuộc sống thật tốt. Nhưng nếu như thiếu gia không cho được Hi Nguyên một cuộc sống hạnh phúc, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào đoạt lại Hi Nguyên.
Đổi một chậu nước nóng, Thẩm Đan trầm mặc trở lại phòng ngủ của Hi Nguyên.
Lăng Khắc Cốt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Đan một cái, môi mỏng khêu gợi khẽ hếch lên, không nói gì, chỉ là nhận lấy nước nóng, đem khăn lông đã nguội lạnh nhúng vào chậu nước đang bốc hơi nóng, nước rất nóng, nhưng Lăng Khắc Cốt tựa như không có cảm giác phỏng tay vớt khăn lông ra ngoài, vắt khô, sau đó đắp lên trán Hi Nguyên. Khăn lông chợt lạnh, anh liền lại thả nó vào trong nước nóng.
Như thế lặp lại, không biết đã trải qua bao lâu, cái trán Hi Nguyên mới không còn nóng bỏng như lúc mới ôm trở về nữa. Nhưng hai gò má cô vẫn đỏ ửng không bình thường.
"Thiếu gia, có muốn châm cứu cho bé con hay không?" Thẩm Đan thấy toàn thân Hi Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi, không khỏi quan tâm hỏi.
"Zu cũng đã cho bác sĩ xem qua cho con bé." Lăng Khắc Cốt vô cùng kiên định nói, anh hiện tại chỉ chờ Ngân Báo trở lại, chỉ có Ngân Báo hiểu rõ nhất thân thể bé con, những thứ Tây y kia anh vẫn chưa yên tâm.
"Lạnh. . . . . . Lạnh quá. . . . . ." Hi Nguyên nằm ở trên giường đột nhiên khổ sở nỉ non, thân thể không ngừng run rẩy, lạnh giống như đang ở Nam Cực, quấn thật chặt lấy chăn.