Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 64




Cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực hoảng hốt, gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt càng trở nên âm trầm đáng sợ, tròng mắt đen hẹp dài âm chí nhìn chằm chằm cái đầu nho nhỏ trước ngực kia, hình như nghĩ bổ đầu Hi Nguyên ra, xem xem cô rốt cuộc đang nghĩ tới ai.

Sự tức giận không biết từ đâu ập đến khiến cho anh không một chút thương tiếc ném Hi Nguyên lên trên giường, cường thế ngăn chận thân thể mảnh mai của cô.

Nụ hôn bá đạo lập tức che lại tiếng thét chói tai của Hi Nguyên, không có dịu dàng, không cho Hi Nguyên một chút thời gian thích ứng, bàn tay Lăng Khắc Cốt tàn bạo xé rách y phục của cô, cường hãn tiến quân vào nơi thân thể còn đang khô khốc.

"Không. . . . . ." Hi Nguyên đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, móng tay thon dài ghim thật sâu vào phần lưng của Lăng Khắc Cốt, thân thể ở trong lòng anh không ngừng run rẩy.

Cô cần chính chỉ là một chút tình cảm chân thành! Thế nhưng một khắc khi Lăng Khắc Cốt anh chỉ biết càn rỡ trong thân thể cô khiến cho cô không cảm nhận được dù chỉ một chút trìu mến. Chỉ có bá đạo tìm hoan, lãnh khốc chiếm đoạt. Cô cảm thấy bị xé rách không chỉ là thân thể, còn có trái tim yêu của cô đối với anh.

Cô bị thương, bị thương nặng nề.

Nếu như không yêu cô cũng không cần đụng vào cô, để cho cô cất giữ một phần ước mơ đối với tình yêu không tốt sao? Tại sao nhất định phải tổn thương cô như vậy?

Lăng Khắc Cốt giống như một con sư tử cuồng nộ, không ngừng thảo phạt thân thể suy nhược của cô, môi mỏng điên cuồng gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, đau đến mức cô như nhành liễu trước gió, ở trong lòng anh run rẩy.

Hoan ái mạnh mẽ như vậy không phải thứ cô muốn, thân thể bọn họ đan vào một chỗ khiến cho cô cảm thấy buồn nôn. Nhất là nghĩ đến môi mỏng đan hôn cô đã từng hôn qua Thang Mang Lâm, cảm giác nôn mửa trong lòng cô cứ cuộn lên.

"Ba, buông tôi ra!" Không muốn gọi tên anh nữa, cô khổ sở gọi một tiếng ba.

"Ba?" tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt rét lạnh giống như kiếm đâm về hướng đôi mắt ướt đầy lệ của Hi Nguyên, "Không cho gọi tôi là ba nữa! Gọi tôi chủ nhân! Nhớ! Cô là bé con của một mình tôi!"

Nói xong, Lăng Khắc Cốt nâng cao hai chân Hi Nguyên lên, tàn bạo xông vào chỗ sâu nhất.

"Đau . . . . ." môi Hi Nguyên không ngừng run rẩy, chứng kiến tới con mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Lăng Khắc Cốt cô đau đến cắn chặt lấy cánh môi, không hề thốt ra tiếng nào nữa.

Tại sao cô muốn anh yêu cô, thứ nhận được lại chỉ là sự vô tình tổn thương cô của anh?

"Đây là trừng phạt dành cho cô!" Lăng Khắc Cốt liếm vết máu bên môi Hi Nguyên, bạo ngược cười lạnh.

Không nên trách anh vô tình, nên trách cô đã phá hư tất cả!

Ai bảo cô phản bội anh, quấn lấy cái tên Zu Cuella đó?!

Vừa nghĩ tới cô nở nụ cười đẹp đẽ đơn thuần với Zu Cuella, thì anh có loại kích động muốn giết người. Mà anh đem phần lửa giận này toàn bộ hóa thành dục vọng, hung hăng làm nhục cô gái nhỏ phía dưới thân.

Lưỡi của anh hung hãn xông vào kẽ răng cô, cường thế dây dưa cùng với cái lưỡi của cô. Đôi môi này, thân thể này đều là của anh! Cho dù anh không cần, cũng sẽ không đem cho người khác!

"Ưmh. . . . . ." Hi Nguyên chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, bởi vì đôi môi mỏng này đã từng dính qua hơi thở của Thang Mang Lâm, khiến cho cô cảm thấy bẩn thỉu. Cô đột nhiên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, úp sấp bên giường nôn mửa liên tục.

Cô rốt cuộc biết đến cảm giác tan nát cõi lòng, thì ra là đau như vậy.

Nước mắt khổ sở vương đầy má phấn của cô, hai tay của cô khó chịu níu chặt lên ga giường trước mặt ói như điên, hình như muốn lôi hết cả dạ dày ra vậy. Mùi hôi thối nhanh chóng tràn ngập ở trong không khí, khiến không khí vốn là nhẹ nhàng khoan khoái trở nên vẩn đục.

Nhìn bộ dáng khổ sở này của Hi Nguyên, mặt Lăng Khắc Cốt âm trầm, một cước đá cô xuống giường: "Đi rửa sạch sẽ cho tôi!"

Hi Nguyên té rớt đến trên đất trong lòng xông lên đầy bụng uất ức. Rõ ràng người sai là Lăng Khắc Cốt! Anh có tư cách gì tức giận? ! Bị đá mặc dù là thân thể, nhưng đau đớn lại là trong lòng của cô.

Cô quật cường ép nước mắt ở lại trong hốc mắt, sau đó đứng lên, hờ hững đi về hướng cửa. Mặc dù sau khi bị làm nhục thân thể rất đau, nhưng chân mày cô liền nhíu cũng không có nhíu một cái.

"Trở lại!" Lăng Khắc Cốt thấy cô muốn rời khỏi, lập tức nhảy xuống giường, một tay níu lấy cô lại, "Ai cho cô rời đi?"

"Ba không phải kêu tôi đi rửa cho sạch sẽ sao? Hi Nguyên sẽ không quấy rầy ba." Hi Nguyên quật cường ngẩng đầu lên, lạnh nhạt mà xa cách nói.

Nhìn cô như kiên cường nhưng thật ra thì nội tâm cực kỳ yếu ớt. Bởi vì Lăng Khắc Cốt vô tình mà tàn bạo đối đãi, lòng của cô như bị vạn tên xuyên tim, đã đau đến tê dại. Cô muốn rời khỏi căn phòng ngủ này, nếu không cô sẽ hỏng mất. Cô không thể chịu đựng được khổ sở bị Lăng Khắc Cốt ghét, cũng không cách nào tiếp nhận sự thật anh không yêu thương cô.

Cô sợ còn ở lại dù chỉ một giây đồng hồ nữa thôi, ngụy trang kiên cường của cô sẽ ở dưới sự vô tình của Lăng Khắc Cốt mà tan rã. Tình yêu của cô không phải thứ rẻ tiền, cô không nên phải chịu đựng bị anh cười nhạo.

"Không phải ba!" Lăng Khắc Cốt bị những lời này của Hi Nguyên làm cho tâm phiền ý loạn, cái chữ này giống như giống một bức tường kín mít chắn giữa hai người.

"A, đúng rồi, tôi thế nào quên mất? Là chủ nhân. Chủ nhân, xin cho phép tôi rời đi." Hi Nguyên khiêm nhường khẽ cúi gập hông, như một người làm cung kính cầu xin.

Thật ra thì quan hệ hiện tại của bọn họ cũng sớm đã không cách nào cứu vãn nữa, chủ nhân thì chủ nhân thôi. Ở trong mắt Lăng Khắc Cốt, cô hèn mọn đến mức không bằng một hạt bụi.

Hi Nguyên run run rủ xuống hàng mi, sợ nó tiết lộ ra sự đau lòng của chính mình, cô dùng móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay của mình, ép mình phải kiên cường.

"Cô muốn rời đi như vậy?" Lăng Khắc Cốt nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hi Nguyên, đem thân thể nhu nhược của cô cướp đoạt vào trong ngực, mày rậm giương lên, bất mãn chất vấn.

"Dạ!" Hi Nguyên thiếu chút nữa lộ ra bi thương trong lòng, hàng mi khẽ run, trong mắt đã bị sương mù nồng đậm che lấp, cô ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ một cái chớp mắt, nước mắt sẽ giống như trân châu đứt dây, tuột xuống. Cô cúi thấp đầu không có phát giác Lăng Khắc Cốt khác thường, chỉ biết mình bị thương, phải ẩn trốn để chữa thương.

"Chớ hòng mơ tưởng!" Lăng Khắc Cốt một tay ôm lấy Hi Nguyên, trực tiếp đi vào phòng tắm sang trọng nối thông với phòng ngủ của anh.

Ném cô đến trong bồn tắm mát xa, anh lãnh khốc ra lệnh: "Tắm không sạch thì đừng có ra ngoài!"

Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài.

Khi Lăng Khắc Cốt biến mất ở cửa phòng tắm, Hi Nguyên cuốn lại thân thể, vùi mặt vào đầu gối. Cô cảm thấy mình như con rối bị vứt bỏ, cũng không có được sự cưng chiều của Lăng Khắc Cốt nữa. Từ lúc nào, quan hệ của hai người bọn họ biến thành như vậy?

Tổn thương cô anh rất vui sao?

Lòng của cô giống như là bị tầng tầng mây đen che kín, cảm giác phiền muộn khiến cho cô sắp hít thở không thông.

Nước ấm áp dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo, giá rét thấu xương vây quanh cô.

Cô đột nhiên thật muốn được cảm thụ một chút cảm giác tử vong, có phải là khổ sở hơn cảm giác còn sống hay không, vì vậy cô đem chính mình chìm vào trong nước lạnh lẽo.

Nước ngập qua đỉnh đầu xong cô liền có cảm giác bị cắn nuốt, ngực đau đớn không cách nào thở ra được.

Có phải hay không khi chết rồi, là có thể quên tất cả thống khổ?

Nếu là như vậy, vậy hãy để cho cô chết đi!

Còn sống thật quá mệt mỏi!

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không muốn lại phải nhớ lại tình yêu cùng sự đau đớn giữa cô và Lăng Khắc Cốt, khiến đầu óc trở nên trống rỗng.

Đột nhiên da đầu một trận đau đớn, tóc đen mềm mại bị một bàn tay to níu lấy, hung hăng vớt nổi lên trên mặt nước. Hi Nguyên bị sặc, mãnh liệt ho khan.

"Tôi còn không có chơi đủ!Cô không có tư cách chết!" Lăng Khắc Cốt nắm tóc của cô, âm lãnh nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của cô, mắt phượng lạnh lùng ở dưới ánh đèn bắn ra tia lửa.

Bởi vì Lăng Khắc Cốt dùng sức, da đầu Hi Nguyên đau như bị anh xé rách. Tóc dài giống như rong biển quấn quanh giữa những ngón tay của Lăng Khắc Cốt, giống như tình cảm không rõ ràng của họ lúc này.

"Tại sao? Anh hận tôi đến vậy sao?" Hi Nguyên che mặt, thất thanh khóc rống lên.

Chết cũng không cho, ngay cả chút quyền tụ do này cô cũng không có

"Hận?" một đôi mắt phượng Lăng Khắc Cốt nheo lại tà mị, lãnh khốc mà cười nói, “Cô còn chưa có tư cách này!"

Thật sao?

Anh không hận cô?

Vẫn là anh căn bản ngay cả hận đều không nguyện bố thí cho cô?

Mặc kệ như thế nào, tình cảm giữa bọn họ cũng sớm đã thay đổi. Anh không còn là Lăng Khắc Cốt nâng niu cô trong lòng bàn tay đó nữa, anh bây giờ, giống như ác ma, sử dụng móng vuốt sắc bén của anh đào một cái lỗ hổng to lớn ở ngực cô.

Hi Nguyên cười, cười đến bi thương, cười đến chua xót, cười đến rực rỡ. Cô đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, không còn nhìn đến sự tổn thương của Lăng Khắc Cốt tới cô nữa.

Buông tay đi, phần tình yêu này mày muốn không nổi đâu!

Hi Nguyên ở trong lòng ra lệnh cho bản thân mình buông tay từ bỏ tình yêu đối với Lăng Khắc Cốt.

Nếu như không yêu, tâm cũng sẽ không đau đớn.

Không đau, không đau, không đau . . . . .

Nhưng thật có thể không đau sao?

Tiếng cười vang vọng biến mất giữa đôi môi mỏng điên cuồng mà lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt, cắn nuốt sạch môi hồng Hi Nguyên, ở trong nước, chiếm đoạt tất cả của Hi Nguyên.

Hi Nguyên vô dụng tựa vào bên cạnh bồn nước, dùng một đôi mắt lạnh tanh nhìn mắt phượng nhuốm đầy dục tính của Lăng Khắc Cốt. Cô ép buộc mình không đáp lại, mặc dù cảm giác triền miên này sắp để cho cô lâm vào cuồng loạn.

Cô biết mình đối với Lăng Khắc Cốt, cũng chỉ là một thứ đồ chơi.

Đối với sự lạnh lùng của cô, Lăng Khắc Cốt hình như vô cùng bất mãn, anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn xương quai xanh của cô, ở trên đó lập tức lưu lại một dấu răng rõ ràng.

"Chuyên tâm một chút! Không cần giống như con cá chết!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên dùng sức mãnh liệt nhất, khiến cho thân thể Hi Nguyên trong nước nảy lên, không cách nào giữ vững yên lặng nữa.

Kích thích này cực hạn khiến Hi Nguyên không nhịn được phát ra rên rỉ, cô buông hàm răng cắn chặt môi dưới ra, gấp rút thở dốc. Tiếng ngâm nga dễ nghe này giống như rượu đỏ say lòng người, bay vào trong tai Lăng Khắc Cốt.

Lúc anh ngẩng đầu lên, bạo ngược trong mắt phượng đã thu lại, lộ ra nụ cười tà tứ, nụ cười này thế nhưng gắn trên đôi môi lạnh bạc của anh lại mê người như vậy. Lòng của Hi Nguyên không khỏi đau xót. Cô đúng là vẫn còn không cách nào chạy trốn sức quyến rũ không thể địch nổi này của Lăng Khắc Cốt.

Trận cuồng hoan lúc này mới vừa vặn bắt đầu khai mạc, từ phòng tắm đến phòng ngủ, khắp nơi đầy hơi thở dục tính. Lăng Khắc Cốt giống như một ác ma không bao giờ thoả mãn, đem Hi Nguyên ăn vào trong bụng, một giọt không lưu.

Khi tất cả kết thúc thì Lăng Khắc Cốt vô tình rút lui từ trên người Hi Nguyên, sau đó nằm chết dí một bên, nói với Hi Nguyên: "Đi ra ngoài!"

Giọng nói lạnh lẽo của anh lập tức giống như con dao nhọn đâm vào trái tim Hi Nguyên. Lăng Khắc Cốt mới vừa còn nồng nàn như lửa, ở sau khi chấm dứt lại không chút lưu luyến nào đuổi cô rời đi.

Cô cảm thấy mình tựa như là một đóa hoa tàn, bị anh dùng qua xong rồi liền ném đi, không chút nào thương tiếc.

Cô chịu rất nhiều khuất nhục nhặt y phục bị xé thành mảnh vụn trên đất lên, miễn cưỡng mặc lên người, lồng ngực thẳng tắp đi ra khỏi phòng của Lăng Khắc Cốt.

Khi cửa khép lại một khắc kia, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rớt xuống.

"Bé con. . . . . ." âm thanh chần chờ đột nhiên từ phía trước truyền đến, Hi Nguyên bị giọng nói của Thẩm Đan làm cho sợ hết hồn.

"Anh Thẩm. . . . . ." Hoảng hốt lôi kéo y phục che lại ngực, Hi Nguyên có chút bối rối. Bộ dáng chật vật nhất của cô lại bị Thẩm Đan nhìn thấy hết.

Thẩm Đan đi tới trước mặt cô, nâng bàn tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt của Hi Nguyên, đau lòng nói: "Bé con, cảm thấy quá đau khổ thì cũng không cần kìm nén nữa. Nhìn em bị thương, Anh Thẩm sẽ đau lòng."

Hi Nguyên giống như con thỏ nhỏ chịu kinh hãi, sợ hãi né tránh ngón tay Thẩm Đan: "Anh Thẩm, ngủ ngon."

Giống như chạy trối chết, Hi Nguyên lao về trong phòng mình, ở sau lưng cô Thẩm Đan nắm chặt quả đấm chợt đánh lên vách tường, trong mắt đầy đau đớn cùng giãy giụa.

Đóng cửa phòng, Hi Nguyên giống như con mèo nhỏ bị người vứt, ném chính mình lên trên giường, liền chôn ở trong gối nằm khóc òa lên.

Uất ức, nhục nhã, đau đớn, tan nát cõi lòng. . . . . .

Các loại tâm tình đan vào một chỗ, khiến Hi Nguyên không thể tiếp tục kiên cường.

"Lăng Hi Nguyên, kẻ đần độn nhà ngươi! Mày vì sao còn phải thương anh ta? !" Hi Nguyên níu chặt ga giường phía dưới, nhếch nhác hỏi chính mình.

Cô không cần yêu có được hay không?

Yêu người quá đau khổ.

Bị thương nhiều sao có thể hạnh phúc.

Nếu như người cô yêu là Thẩm Đan, vậy anh nhất định sẽ cưng chiều cô giống như một nữ vương. Nhưng cô lại cố tình yêu Lăng Khắc Cốt vô tâm.

Trời thu, đêm lạnh như nước, Hi Nguyên mơ màng nhắm lại cặp mắt khóc sưng mọng. Cho đến nửa đêm, cô mới bị rét lạnh làm tỉnh. Đầu đau quá, cô giùng giằng đứng dậy muốn di rót chén nước, tuy nhiên còn chưa kịp uống..., liền vô lực té lăn trên đất.

Toàn thân vô lực, cô bây giờ liền giống bị mười chiếc xe ngựa đè nát, cả người xương cốt cũng tan rã. Bị buộc phải tiếp nhận hoan ái, hạ thể đã sớm sưng phồng, mà nhiễm gió rét, lại để cho toàn thân cô chua xót đau đớn.

Cô ở trong gương, tái nhợt như quỷ. Cặp mắt trống rỗng mất đi mỹ lệ lúc trước, đôi môi vốn là mềm mại trở nên khô khốc, không còn giống như thủy tinh động lòng người nữa.

"Đây là tôi sao?" Hi Nguyên giơ tay lên, vuốt gò má của mình.

Lăng Hi Nguyên xinh đẹp đó sao?

Lăng Hi Nguyên với nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đó sao biến mất đâu rồi?

Tâm đột nhiên trở nên trống rỗng, giống như trái bóng bị thổi phồng.

Nuốt một viên Khang Thái Khắc, Hi Nguyên như du hồn trở lại trên giường, vùi mình vào trong chăn. Chăn bông màu hồng phấn càng làm cho nét mặt của cô thêm tái nhợt, trận yêu quá mức này dường như đã rút hết toàn bộ tinh lực của cô, để cho cô yếu ớt giống như thủy tinh trong suốt.

Không biết ngủ mê bao nhiêu, Hi Nguyên mới ở từng trong tiếng nhạc dồn dập tỉnh lại, nhắm mắt lại sờ tới điện thoại di động, cô dùng âm thanh khàn khàn hỏi một câu: "Alo?"

"Mèo hoang…..nhỏ?" giọng nói nghi hoặc của Zu Cuella từ đầu kia điện thoại di động truyền đến, hình như anh ta cho là người nghe điện thoại không phải Hi Nguyên.

"Heo sắc lang, có chuyện gì sao?" Hi Nguyên không còn hơi sức hỏi. Cô cảm thấy giọng nói từng trận ngứa ngáy, âm thanh khàn đục phát ra tối nghĩa, như là tiếng chiêng vỡ.

Rất lâu không có có sinh bệnh, lần này thế lại bị bệnh lợi hại như vậy. Giơ tay lên sờ sờ cái trán, nóng bỏng rực người.

"Ngày hôm qua có nói muốn dẫn em đi ăn bữa tiệc hải sản lớn. Chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ tới đón em." Giong nói của Zu Cuella có chút nóng nảy, giống như muốn lập tức nhìn thấy Hi Nguyên.

"Hôm nào đi, tôi hiện tại không rảnh." Hi Nguyên suy yếu trả lời. Cô bây giờ chỉ muốn ngủ, căn bản không có khẩu vị. Cho dù có khẩu vị, thân thể suy nhược này sợ cũng vô lực đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

"Lăng Hi Nguyên, dám không nghe lời, tôi liền đi cưới người phụ nữ khác!" Zu Cuella hài hước uy hiếp Hi Nguyên.

"Cưới thì cưới thôi. Đến lúc đó tôi sẽ tặng anh một gói quà thật lớn!" Hi Nguyên thờ ơ nói.

"Không có lương tâm! Chờ tôi! Nhớ uống nhiều nước, tôi lập tức đến!" Zu Cuella bá đạo nói xong, không đợi Hi Nguyên cự tuyệt liền cúp điện thoại.

"Này. . . . . .Này . . . . . Heo sắc lang . . . . ." Hi Nguyên hướng về phía ống nói kêu hai tiếng, thấy anh ta thật sự đã cúp điện thoại, mới chịu thôi.

Câu nhớ uống nhiều nước kia của Zu Cuella, khiến lòng của Hi Nguyên lập tức bị ấm áp bao vây. Ở trong thế giới lạnh lẽo này, còn có người quan tâm cô.

Nước mắt cảm động đột nhiên đầy hốc mắt, lỗ mũi ê ẩm. Tại sao cái cô muốn Thượng Đế không cho cô, cô không cần Thượng Đế lại tới trước mặt cô?

Giùng giằng đứng dậy, chọn một cái T shirt ngắn màu xanh lá cây cùng một cái quần cụt LV mặc vào. Cô trong gương, gương mặt bởi vì phát sốt mà hiện ra đỏ hồng không bình thường, đôi môi tái nhợt khô nứt, hai mắt cũng mất đi thần thái.

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hiền từ của Quản gia Thẩm truyền đến: "Bé con, cũng đã trưa rồi, đi xuống ăn chút cơm thôi."

Hi Nguyên mở cửa, đối với Quản gia Thẩm nói: "Bác Thẩm, cháu đi ra ngoài, không ở nhà ăn cơm."

"Ra. . . . . . Đi ra ngoài?" Quản gia Thẩm nghe được lời của cô xong, có chút do dự.

"Một lát nữa bạn cháu sẽ tới đón cháu." Hi Nguyên lộ ra một nụ cười yếu ớt nhu nhược, thân thể suy yếu khiến cho cô ngay cả đi bộ cũng phải cố gắng hết sức.

"Chuyện này. . . . . ." Quản gia Thẩm có chút hơi khó khăn nhìn Hi Nguyên một chút, nhưng không có nói gì, chỉ là đi theo phía sau cô đi xuống lầu.

Cô mới vừa đi xuống lầu, liền nghe được một tiếng phanh xe gấp từ bên ngoài cửa truyền vào. Ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy Zu Cuella lưu loát nhảy khỏi xe thể thao, vội vàng chạy về phía lâu đài. Trên mặt của anh ta đầy lo âu, liền đường cũng không nhìn liền băng ngang qua, kém chút nữa bị xe hơi qua đường đụng vào.

Chứng kiến tới thân thể của anh ta tránh một chiếc xe hơi thì lòng của Hi Nguyên cũng bắn ra tới cổ họng. Cô vội vàng xông ra, nhưng cô mới đi tới cửa, liền bị hộ vệ canh giữ bên ngoài lâu đài ngăn lại.

"Tiểu thư, xin dừng bước!" Một hộ vệ mặt không thay đổi đưa tay ngăn cô lại.

"Tôi muốn đi ra ngoài, các anh không thể ngăn cản?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn người ngăn cô lại. Mặc dù cô đối với Lăng Khắc Cốt giống như không khí trong suốt, nhưng ở trong lâu đài Tinh Nguyệt này, cô vẫn là Tiểu Chủ của nơi này, một người làm thế nhưng muốn can thiệp tự do của chủ, Lăng Khắc Cốt huấn luyện thuộc hạ như thế này hay sao?

"Tiên sinh có lệnh, không cho tiểu thư đi ra khỏi lâu đài nửa bước." Hộ vệ bình tĩnh trả lời.

"Cái gì?" lòng của Hi Nguyên lập tức lạnh buốt.

Lăng Khắc Cốt đây là muốn giam cầm cô sao?

"Con mèo nhỏ, đừng để ý đến anh ta! Zu Cuella tôi muốn dẫn em rời đi, ai dám ngăn cản? !" Zu Cuella vừa đúng lúc này xuất hiện tại trước mặt Hi Nguyên, bàn tay anh ta chụp tới liền đem Hi Nguyên ôm vào lòng. Khí phách này khiến hộ vệ khiếp đảm.

Zu Cuella ôm Hi Nguyên xoay người rời đi, hộ vệ tiến lên ra sức ngăn lại. Mà Zu Cuella cũng không yếu thế, anh ta chỉ mấy cước liền đánh ngã mấy tên hộ vệ, sau đó dùng súng lục dí vào huyệt thái dương của một hộ vệ: "Trở về nói cho lão đại các người biết, lăng Hi Nguyên là do tôi mang đi!"

Nói xong, liền ôm lấy Hi Nguyên đứng đã sắp muốn không vững, chạy ra phía ngoài.

Đem Hi Nguyên cẩn thận từng li từng tí thả vào chỗ ngồi cạnh ghế lái, anh lo lắng nhảy lên xe thể thao, vừa lái xe vừa dùng giọng dạy dỗ trách nói: "Đồ đần, thế nào không biết chăm sóc chính mình?"

“Chỉ là cảm." Hi Nguyên tựa lên cửa xe, suy yếu cười trả lời.

Một tay Zu Cuella cầm tay lái, một tay sờ lên trán Hi Nguyên, cảm giác nóng bỏng khiến cho anh ta thấp giọng phát ra nguyền rủa: "Shit!"

Anh đột nhiên quay mạnh đầu xe, lái xe thể thao lái đến đại lộ 280, một đường vượt qua tất cả đèn đỏ mà chạy về hướng lâu đài Lan Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.