Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 61




Trong phòng bệnh VIP trang hoàng ấm áp giống như nhà riêng, nhiệt độ lại cực thấp. Hai người bên trong phòng, một tà mị dựa tường, dùng một đôi tròng mắt đen như muốn nhìn thấu người phụ nữ của anh mà như xa ngàn dặm trên giường kia, một người khác là trực tiếp xoay lưng về phía đối phương, không thèm để ý tới.

"Trình diễn cũng thật là tốt!" Sơn Miêu đột nhiên vỗ tay, đầy giễu cợt cười lạnh. Lời tuy không nặng, nhưng mà lại như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Thang Mang Lâm.

Lưng của Thang Mang Lâm bởi vì anh nói mà trở nên cứng ngắc.

"Thật không hỗ là học viên tài cao của học viện nghệ thuật!" Sơn Miêu đứng thẳng người, từng bước một hướng đến gần giường bệnh, anh mang theo mười phần châm chọc hỏi: "Lại đi lợi dụng bảo bối chưa thành hình tới tranh thủ sự đồng tình của anh ta, Thang Mang Lâm, tôi thật sự xem nhẹ cô!"

"Tôi lợi dụng đứa nhỏ thì thế nào? Không phải là anh cũng muốn vậy sao! Chuyện của tôi như thế nào không cần anh quan tâm! Anh đi đi!" Thang Mang Lâm đột nhiên tức giận xoay người, đem cái ly trên bàn ném về phía Sơn Miêu, chợt thấy xấu hổ, có một loại lúng túng bị người ta nhìn thấu.

"Chuyện của em tôi chắc chắn quan tâm! Kể từ khi em đi vào “Nhân gian tiên cảnh”, liền nhất định chúng ta sẽ mãi dây dưa không ngừng!" Sơn Miêu một tay túm lấy Thang Mang Lâm, thật chặt nhắc tới trước ngực, lửa ghen trong tròng mắt đen hung hăng hướng vế phía cô thiêu đốt.

"Khốn kiếp! Tôi thật sự hối hận lúc đó đã đi vào “Nhân gian tiên cảnh”, thật hối hận biết anh! Anh phá hủy tôi còn không đủ sao?" Thang Mang Lâm giãy giụa như mất trí trong ngực Sơn Miêu, nước mắt xấu hổ từng giọt từng giọt rơi vào trước ngực Sơn Miêu.

"Chưa đủ! Trừ phi em tiếp tục làm người phụ nữ của tôi!" Sơn Miêu đột nhiên bóp chặt hông của Thang Mang Lâm, kéo cô vào trong ngực, sau đó dùng một đôi môi mỏng nóng bỏng ép thật chặt lên cánh môi đỏ tươi của Thang Mang Lâm.

Nụ hôn này thật điên cuồng, Sơn Miêu đầy xâm lược đòi lấy, mà Thang Mang Lâm cũng không giả bộ dịu dàng, cô giống như dã thú bị thương cắn xé đôi môi Sơn Miêu.

Chỉ chốc lát sau, hai người cùng lúc bị thương.

"Dám cắn tôi?!" Sơn Miêu tà mị liếm môi bị cắn, đầy uy hiếp chống đỡ môi đỏ mọng của Thang Mang Lâm. Cặp mắt đào hoa híp lại thật khiếp người.

Thang Mang Lâm sợ hãi lui về phía sau một bước, tuy nhiên lại bị Sơn Miêu áp đến gần. Anh ta giống như thợ săn không chỉ giảo hoạt mà còn vô cùng nguy hiểm, một tay đẩy ngã cô.

"Không cho tới gần tôi! Cái tên khốn kiếp này!"

"Tôi không động vào em thì ai đụng? Anh ta sao?" Sơn Miêu cắn răng nghiến lợi ghé sát bên tai Thang Mang Lâm, vừa liếm vành tai của cô, vừa chất vấn đầy uy hiếp. Giọng nói như chỉ cần có được đáp án khẳng định của Thang Mang Lâm, anh sẽ không chút do dự giết cô (hoặc là giải quyết trực tiếp tại chỗ ăn luôn cô đi).

"Là anh ấy! Tôi chỉ muốn Lăng Khắc Cốt! Anh chờ mà xem sẽ sớm thành sứ thật, không cần lại dây dưa với. . . . . ."

Tức giận lần nữa che lại miệng Thang Mang Lâm, bởi vì cô giãy giụa thế nào đi nữa, cũng trốn không thoát động tác cuồng dã của Sơn Miêu.

Sức lực của người đàn ông cuối cùng so với phụ nữ đều lớn hơn, Thang Mang Lâm bị yếu thế đột nhiên tức giận cho Sơn Miêu một cái tát.

Tia lửa đột nhiên bắn ra, Sơn Miêu đột nhiên xé quần áo bệnh nhân của Thang Mang Lâm ra, giống như con sói đói xông về phía cô. Chống cự của Thang Mang Lâm ở trước mặt anh nhỏ yếu giống như là gãi ngứa. Một cuộc kích tình đầy giết chóc quét qua, Sơn Miêu giống như làm việc nghĩa không chùn bước vọt vào trong nơi ấm áp của Thang Mang Lâm . . . . .

Thời gian không biết qua bao lâu, Thang Mang Lâm mới giống như chiến sĩ thua trận, buông tha tất cả giãy giụa, mặc cho đối phương muốn thế nào thì cứ lấy.

Quá khứ giống như thanh đao, đâm vào cô thương tích khắp người. Còn nhớ rõ mấy ngày trước, cô nhận được điện thoại của cái người đàn ông đáng ghét đó, uy hiếp cô đi tới gặp anh ta. . . . . .

Trong phòng khách sạn mập mờ, trong bóng tối anh ta dựa nghiêng ở đầu giường, ra lệnh cho cô cởi y phục.

"Trả tấm hình lại cho tôi!"

"Để tôi yêu em một lần nữa, tôi liền đưa nó cho em!" Âm thanh trẩm thấp lộ ra dục vọng không đè nén được. Người đàn ông tà mị vẫy cô.

Cô xoay người muốn rời đi, lại bị anh ta nhảy xuống đất túm lại, ném cô lên trên giường giống như ném một con gà con: "Tối nay em dám đi ra khỏi cánh cửa này, ngày mai hình của em sẽ dán đầy ngõ phố lớn nhỏ."

Nói xong, anh ta buông tay cô ra, không hề bức bách nữa, để cho cô tự mình lựa chọn.

Cô bất đắc dĩ chỉ đành phải nghe theo anh ta, ngoan ngoãn cởi y phục ra.

"Ngồi lên!" Người đàn ông lộ ra nụ cười hả hê mị hoặc, trong bóng tối đôi mắt bắn ra tia lửa kích tình.

"Anh nói lời phải giữ lời!" Cô không yên tâm nhắc nhở, giống như đang cầu xin một sự bảo đảm.

Anh ta chỉ liên tiếp phát ra tiếng cười thanh thúy, sau đó giống như trêu chọc một con mèo nhỏ nâng lên cằm của cô lên: "Dám nói điều kiện với tôi?"

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô sợ hãi nháy mắt.

Người đàn ông này thật đáng sợ, cô thật là sợ anh ta sẽ phá hủy ấn tượng của cô ở trong lòng Lăng Khắc Cốt. Nếu như Lăng Khắc Cốt biết lần đầu tiên của mình bán cho người đàn ông này, có thể lập tức vứt bỏ cô hay không?

Sợ hãi giống như sợi dây thừng vô hình, thít chặt lấy cô.

"Em đi đi! Tôi thay đổi chủ ý, không muốn em nữa! Về nhà mơ một giấc mơ đẹp, bởi vì ngày mai sẽ là bắt đầu cơn ác mộng của em!" Anh ta tà mị cười lạnh, lời nói ra lại ẩn chứa thanh đao sắc bén, cô bị sợ đến trong lòng run lên.

"Đừng! Tôi. . . . . . Tôi ngồi là được. . . . . ."

Tất cả chỉ đành thuận theo, đổi lấy là cả đêm cuồng hoan mãnh liệt.

Khi tất cả kết thúc thì cô đưa tay đòi tấm hình từ anh ta.

"Tôi lừa em em lại thật sự tin?" Người đàn ông hài hước cười to, "Tôi còn không hạ lưu đến nông nỗi kia. Chỉ là vài ngày rồi không gặp em, đột nhiên rất nhớ em."

"Anh. . . . . . Anh . . . . Đáng ghét. . . . . ." Cô nhảy xuống đất, định lao thẳng ra cửa.

Dưới ánh sáng đèn chói mắt, cô kinh hãi há to mồm, không dám tin chỉ vào mặt của đối phương: "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

"Không nhận ra?" Sơn Miêu cười đến giống như hồ ly giảo hoạt mà tà ác, giang hai cánh tay vây lấy cô ở trong ngực, "Mang Lâm, có phải là vì thấy tôi người đàn ông anh tuấn mà tiêu sái như vậy, nên rất là hài lòng không?"

"Không hài lòng!" Cô đẩy Sơn Miêu ra, tức giận nhặt ý phục tán loạn trên mặt đất lên, lúng túng mặc vào.

Sơn Miêu cũng không có ngăn cản, chỉ là thân thể trần truồng, thưởng thức sự hốt hoảng của cô.

"Anh có biết là anh đang đụng tới người phụ nữ của ai không?"

"Em cho rằng anh ta thực sẽ muốn em?" Sơn Miêu cao ngạo ngẩng đầu, "Trong lòng của anh ta sớm đã bị bé con lấp đầy, em chỉ là thế thân, thế thân của Băng Nhi."

"Anh cứ chờ xem, tôi nhất định phải có được Lăng Khắc Cốt!" trước khi ra khỏi phong, cô quay đầu lại nhìn anh ta một cái, "Không cho lại dây dưa với tôi!"

Sơn Miêu chỉ là quỷ dị cười một tiếng, không có đồng ý.

Sau lần đó, mặc dù anh ta không có tới dây dưa với cô, cô lại chủ động tìm tới anh ta, bởi vì cô phát hiện mình mang thai đứa bé của anh. . . . . .

Bên trong phòng bệnh mập mờ hơi thở hòa hợp, tư vị ngai ngái này giống như nước hoa mê hoặc lòng người, kích thích Thang Mang Lâm.

"Đây là một lần cuối cùng! Đi ra ngoài!" Thang Mang Lâm chỉ về phía cửa phòng, vô tình ra lệnh đuổi khách.

"Tôi sẽ tiếp tục dây dưa với em! “Băng Nhi” của tôi" Đôi mắt hào hoa của Sơn Miêu đột nhiên bắn ra ánh sáng khác thường, giống như là xuyên thấu qua cô nhìn một người khác.

Lăng Khắc Cốt thường nhìn cô như vậy, cũng thường gọi cô là "Băng Nhi" , bởi vì anh coi cô như em gái Băng Nhi của anh.

Sơn Miêu hôm nay trúng gió gì vậy? Anh ta lại cũng cho rằng cô là "Băng Nhi" ?

"Tôi không phải “Băng Nhi”! Tại sao các anh ai cũng đều kêu tôi “Băng Nhi”? ! Tôi không muốn tiếp tục làm thế thân! Tôi muốn làm vợ của Lăng Khắc Cốt! Anh cút đi! Không cần khiến cho tôi đau lòng thêm nữa!"

Lời Thang Mang Lâm nói khiến mặt của Sơn Miêu bỗng chốc biến sắc. Anh ta vung lên một cái tát vào mặt cô, hình như muốn đánh cho cô tỉnh.

Không khí đột nhiên ngưng kết, thời gian vào giờ khắc này cũng dừng lại.

Hai người cũng quật cường không chịu thua, nhìn chằm chằm lẫn nhau.

"Em rốt cuộc muốn như thế nào? Có sự cưng chiều của anh ta còn chưa đủ? Nhất định phá hư hạnh phúc của bé con em mới thấy cao hứng sao?" Lạnh lùng trừng hồi lâu, Sơn Miêu đột nhiên mở miệng, lạnh như băng chất vấn.

"Bé con và tôi không có bất cứ quan hệ gì. Tôi chỉ biết tôi muốn giúp chính mình." Thang Mang Lâm kiêu ngạo mà xoay người, lần nữa nằm lại trên giường bệnh, vô tình nói, "Trước khi đi giúp tôi đóng cửa."

"Không cho mang theo bảo bối của tôi gả cho anh ta!" Sơn Miêu căn bản không để ý tới lệnh đuổi khách của Thang Mang Lâm, giọng điệu mệnh lệnh mà đầy uy hiếp.

"Tôi liền cứ gả đó! Đi ra ngoài!"

"Em sẽ hối hận!" Sơn Miêu tự có niềm kiêu ngạo của chính mình, không tiếp tục lưu luyến thêm nữa, anh cuồng ngạo xoay người, cắn răng đi ra khỏi phòng bệnh VIP.

Nhiều năm qua, còn không có người phụ nữ nào dám quá quắt với anh ta như vậy, không người nào kẻ sau tiếp kẻ trước nghĩ nhảy được lên giường của anh ta? Cũng chỉ có Thang Mang Lâm này không coi anh ta ra gì.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, anh liền chấn kinh khi thấy gương mặt của cô giống Băng Nhi đến vậy, anh ta đơn phương yêu mến Băng Nhi nhiều năm, tâm lập tức bị xúc động.

Lần đầu tiên của cô, anh sao có thể tặng cho người khác? Cho nên anh trở thành người khách đầu tiên ân sủng cô. Anh vốn định dùng kim ốc nuôi cô, cẩn thận che chở, nhưng không ngờ cô bị lão đại bao nuôi.

Ba năm, anh ta đóng cửa trái tim mình, làm một hoa hoa công tử mười phần, tuy nhiên cuối cùng cũng không quên gương mặt giống hệt "Băng Nhi" này. Vì vậy tất cả dây dưa lại lần nữa bắt đầu, chỉ là cô lại dùng mấy dao chọc vào trái tim anh ta.

Cô không cần anh ta, anh ta chẳng lẽ nhất định cầu xin cô?

Anh ta vốn nổi danh là người đàn ông hoàng kim độc thân của Long thành, trông coi hệ thống khách sạn cùng chốn ăn chơi của Ưng Đế Quốc trên toàn thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.